Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 69: Hoang Dã

Chương 69: Hoang Dã


Tô Hạo cũng không phải là đang nói giỡn, mà rất nghiêm túc, hắn có ý định sớm tốt nghiệp. Bởi vì mọi thứ trụ cột căn bản ở trong trường hắn đều đã học được, cũng tiến giai lên Tông Sư, không cần phải tốn thêm một năm nữa, đi theo mấy thiếu niên này chơi trò đi học.
Chuyện quan trọng nhất của hắn bây giờ là phân tích sự huyền bí của Thú Văn, còn những chuyện khác thì để qua một bên. Nhưng mà trước mắt thú văn hắn nắm giữ quá ít, căn bản không đủ để chéo chống nghiên cứu của hắn.
Để có nhiều thú văn, hắn phải cần nhiều tiền, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được, Thú Văn thuộc về loại đồ vật hiếm, sẽ rất khó gặp được người lấy nó ra bán.
Đây là kết quả mà hắn nghĩ rất lâu. Bên ngoài khu hoang dã có vô số tài nguyên để nghiên cứu, muốn gì có nấy, vì sao lại hạ thấp tầm mắt xuống, tập trung vào những thú văn mà nhân loại nắm giữ trên người?
Làm không tốt cuối cùng sẽ biến toàn bộ người trong Lăng Vấn trấn thành kẻ địch, được không bù mất.
Hơn nữa hắn còn vừa giết Kim Đại Đồng, đoạn thời gian này vẫn nên ít xấu hiện một chút.
Nhưng thân ở Lăng Vân trấn, hắn không biết mình có thể điệu thấp được hay không, nếu gặp phải phiền thoái, lại theo thói quen như cũ xử cả gốc lận gọn, nếu một ngày nào đó không cẩn thận bại lộ ra mình có thực lực Tông Sư, ai biết được sẽ có người liên tưởng đến chuyện hắn giết Kim Đại Đồng hay không?
Vì vậy, để có hoàn thành mục tiêu thu nhập Thú Văn, lại có thể lẩn tránh mạo hiểm, thì ra ngoài vùng hoang dã là tốt nhất.
Về phần hung thú cường đại ngoài vùng hoang dã ư?
Ra-Đa của hắn cũng không phải dùng để trang trí, nhớ Ra-Đa hắn có thể phát hiện sớm hung thú, từ đó tiến hành lẩn tránh, cũng có thể dùng để tìm tòi mục tiêu, săn giết hung thú thích hợp.
Cho nên nói, phù văn 'Quan Sát' này, đối với hắn mà nói thì quả thực vô cùng thần kỳ.
Tô Hạo trực tiếp tìm được lão Lưu nói:
"Lưu lão sư, ta tới đây để xin tốt nghiệp sớm."
Lão Lưu kinh ngạc nói:
"Tốt nghiệp sớm, tại sao phải tốt nghiệp sớm? Tuy rằng ngươi đã là võ giả tinh anh cao giai, nhưng lên năm hai, sẽ có một môn đối chiến với mãnh thú, có thể đề cao năng lực thực chiến của ngươi. Vẫn có chỗ dùng đấy."
Tô Hạo không muốn nói ra mình đã là Tông Sư, nhưng mà hắn cũng không muốn gạt lão Lưu, vì vậy nói:
"Chương chình học cấp hai đối với ta mà nói, đã không còn nhiều ích lợi, ta không muốn lãng phí thời gian nữa, hơn nữa, ta còn có chuyện cần phải làm."
Lão Lưu vuốt vuốt cái đầu trọc của bản thân, trầm ngâm chốc lát nói:
"Được rồi! Ta đồng ý cho ngươi tốt nghiệp, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, ngươi vĩnh viễn là đệ tử Học Viện Võ Giả Lăng Vân, cái miếng lệnh bài kia, ngươi cất kỹ đi."
Suy nghĩ một chút, lại nói:
"Nếu ngươi có vấn đề gì, có thể tùy thời đến tìm ta, chuyện gì ta có thể giải đáp, đều sẽ nói cho ngươi biết."
Lão Lưu nói:
"Ba năm sau, sẽ là lễ tốt nghiệp của các ngươi, đến lúc đó ngươi phải trở về tham gia, ta sẽ làm cho ngươi một cái bằng khen thật đẹp."
Tô Hạo cáo biệt lão Lưu xong, liền chạy đi tìm tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh.
"Tiểu Béo, ta phải rời khỏi đây một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này ngươi nhất định phải chiếu cố Thanh Thanh, biết chưa?"
Tô Hạo trịnh trọng nhìn Tiểu Béo nói ra.
Tiểu Béo lập tức đứng thẳng người, lớn tiếng nói:
"Yên tâm đi, Hướng Võ, ta biết rồi, dám khi dễ chúng ta, phải lấy thủ đoạn lôi đình đáp trả. Hơn nữa, hiện tại ta ở trong học viện cũng có rất nhiều huynh đệ, ai lại không kính ta ba phần, làm sao có người chạy tới khi dễ được."
Tô Hạo gật gật đầu, tiểu Béo là người mới, lợi dụng thế của 'Ngô Hướng Võ', tạo nên phe phái của bản thân.
Hà Thanh Thanh buồn bực nói:
"Hướng Võ, ngươi muốn đi đâu vậy?"

Nàng vừa nghe Tô Hạo nói muốn tạm thời rời khỏi Học Viện, lập tức từ dưới đáy lòng toát ra một cỗ cảm giác bất an.
Tô Hạo nói:
"Không biết, dạo chơi lung tung, chưa có mục đích gì."
Hà Thanh Thanh lại hỏi:
"Đi bao lâu?"

Tô Hạo lắc đầu nói :"Chuyện này, còn chưa biết được, Thanh Thanh, ngươi yên tâm, tiểu Béo sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Tiểu Béo lập tức đập tay lên ngực.
Bất kể thế nào, mỗi người đều cần phải trưởng thành, phải đối mặt cuộc sống của riêng mình.
Tô Hạo không có khả năng vĩnh viễn đi theo bảo vệ được.
Không phải người cùng một thế giới, đi chung với nhau, sẽ có một ngày tản ra.
Tô Hạo thở dài, tiểu cô nương này hắn nhìn từ nhỏ lớn lên, còn có tiểu Béo, hy vọng tương lai hai người có thể tìm thấy bạn bè thật chất.
Sau khi đem vật dụng hằng ngày đóng gói lại, Tô Hạo liền đi thẳng tới chợ, mua sắm một chút nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Quan trọng nhất là mấy loại dụng cụ để cắt gọt, cái kìm, kẹp, bình thủy tinh.....
Chuẩn bị xong, hắn trực tiếp đi ra khỏi thành, chọn đại một phương hướng, mở ra công xuất tối đa của Ra-Đa, rồi một đường đi thẳng về phía trước.
Vô luận hắn đi tới chỗ này, đều có tiểu Sáng tùy thời ghi chép phương vị, không cần lo lắng sẽ bị lạc đường.
Mà phạm vi một nghìn mét, đã là phạm vi cao nhất mà Ra-Đa Tô Hạo có thể sử dụng, mà một nghìn mét cũng đã là rất xa, gặp được tình huống bất lợi, hắn đều có thời gian mà phản ứng.
Hơn nữa phạm vi Quan Sát một nghìn mét, đối với huyết khí của hắn cũng không phải gánh nặng, vì vậy có thể thường xuyên mở ra.
Thời điểm vẫn còn phụ cận Lăng Vân trấn, Tô Hạo thỉnh thoảng có thể gặp được một số người, đều bị hắn dùng Ra-Đa tránh đi.
Sau khi đi khoản hai ngày, hắn cũng rất ít khi gặp được người khác, đại đa số chấm nhỏ trên Ra-Đa bây giờ toàn dã thú.
Bước chân Tô Hạo đột nhiên ngừng lại, giương mắt nhìn về phía xa, ở trên biên giới Ra-Đa xuất hiện một loại huyết khí đặc thù, tính chất vô cùng bạo động, không trật tự, cường độ huyết khí không cao, bộ dạng tầm khoản tinh anh trung giai.
"Có phải là hung thú không nhỉ?"
Điều này làm cho Tô Hạo hiếu kỳ.
Chậm rãi tới gần, trốn ở sau một gốc cây khô, nhìn lại hướng huyết khí trên Ra-Đa.
Là một con rết lớn.
Dài khoản ba mươi mét, thân thể to như thùng nước, mai trên lưng có hai màu đen đỏ giao nhau, dưới sự phản chiếu của mặt trời thì vô cùng bóng loáng, đầu con rết này có hai cái càng cực lớn, một cái trong đó đang kẹp vào một con Dã Trư, những chiếc chân rập rạp phía dưới thì bắt đầu nhúc nhích, cuốn lấy con mồi, rất nhanh, con Dã Trư lông đen đã không còn động đậy được nữa.
Thấy một màn này, da đầu Tô Hạo run lên.
Lần đầu thấy một màn biểu diễn như vậy, hắn vô cùng do dự có nên rút đao hay không.
Giết chết con hung thú này, còn phải giãi phẫu tìm kiếm Thú Văn nữa...
Nhớ tới lại một màn vừa rồi hắn liền khó chịu.
"Được rồi, được rồi, khai trương quan trọng nhất, khó nhìn một chút cũng không sao cả, có Thú Văn là được rồi!."
Tô Hạo để cái túi ở sau lưng xuống, rút ra trường đao, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh con rết, một đao chặt đầu.
Đầu con rết bị một đao Tô Hạo chặt xuống, lăn lông lốc dưới mặt đất, nhưng hai cái kẹp vẫn kìm chặt con Dã Trư không nhả.
Tô Hạo từ trong thư tịch đã điều tra qua, Rết Trăm Chân đẳng cấp cao nhất có thể đạt tới là cấp Tông Sư, trước mắt con này vẫn thuộc về loại chưa trưởng thành. Nhưng mà Thú Văn Rết Trăm Chân ở đâu, thì trong sách một chữ cũng không nhắc tới.
Không có biện pháp, Tô Hạo cố nhịn nôn, lấy đao mở từng khối vỏ trên thân con rết, rốt cuộc tại lớp vỏ thứ 5, hắn phát hiện một hoa văn đẹp mắt.
Đây chính là Thú Văn rồi.
"Ngọa tào, Đây là cái gì vậy?"

Ngoài trừ hoa văn ra, Tô Hạo còn nhìn thấy một sợi tơ nhỏ có màu vàng, ở bên trong huyết nhục nhúc nhích.
Đây chắc hẳn là ký sinh trùng đi!
Hắn vội vàng đem Hoa Văn ghi chép vào quả cầu không gian, sau đó lập tức rời đi.
Cảnh tượng trước mắt cũng quá khiêu chiến giác quan của hắn rồi.
Còn có loại mùi vị tanh hôi này nữa, quả thực không thể chịu nổi, hơn nữa còn không tìm được Thú Văn, hắn liền quyết định rời đi.
Cái Hoa Văn này liếc mắt một cái đã biết không phải là Thú Văn nguyên vẹn, cơ bản không có tác dụng gì, thuộc tính cũng không biết. Chỉ có thể ghi chép lại, chờ sau này giết nhiều thêm Rết trăm chân, thì thông qua đối chiếu mới biết được Thú Văn này hình dạng thế nào.
Năm ngày sau, Tô Hạo đã đụng phải hung thú nhiều hơn, tất cả đều thuộc cấp Tinh Anh, bọn chúng đều không thể chạy thoát khỏi ma trảo của Tô Hạo, bị hắn xé nát thân thể, ghi chép thú văn.
Thái độ đối đãi hung thú, Tô Hạo giống hệt với người của thế giới này, chính là huyết hải thâm thù, tử thù, ngươi chết ta mất....
Không nói đến mẫu thân bởi vì bảo vệ hắn mà bị hung thú cắn chết, thì chỉ đứng trên lập trường của nhân tộc mà nói, hắn liền có trách nhiệm đem tất cả hung thú chém tật giết tuyệt.
Địch nhân lớn nhất của nhân tộc ở thế giới này, chính là hung thú, chỉ có thể đem hung thú chém tật giết tuyệt. Nhân tộc mới có cơ hội trở thành nhân vật chính. Nếu không, con người sống ở trong thành trấn cũng tùy thời gặp phải nguy hiểm diệt vong.
Nửa tháng sau.
Tô Hạo tìm được một cái hang, đem Nhện khổng lồ trong đó chém chết, sau đó nghỉ lại một đêm, thanh lý sạch sẽ hiện trường, biến hang động này thành của riêng mình.
"Kế tiếp, lấy nơi đây làm cứ điểm, bắt đầu thu thập Thú Văn!."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất