Chương 68: Đúng Sai (2)
Sinh mệnh bình thường đối với Tô Hạo mà nói, thật sự quá ngắn ngủi.
Hắn không biết, thời điểm mình nhắm mắt lại, ngày hôm sau có thể mở ra được nữa hay không, giống như thí nghiệm 'Con mèo của Schrödinger', sẽ không bao giờ biến kết quả nếu nó không xảy ra.
Vì vậy, mỗi ngày được sống, hãy biết quý trọng!
Thời điểm có thể mở mắt, hãy đi thăm dò những điều còn chưa biết, đi thăm dò bí mật của vũ trụ này! Những thứ mà hắn không biết, còn rất nhiều....
Tất cả hoang mang, tất cả khó hiểu, vẹn vẻn chỉ là do còn chưa đủ tri thức để hiểu mà thôi, nếu không thì đứng còn chưa đủ độ cao.
Tô Hạo lẩm bẩm nói:
"Ngươi cảm thấy đúng, chưa hẳn đã đúng, ngươi cảm thấy không thể, thì chưa hẳn đã không thể, ngươi cảm thấy kỳ lạ, thì chưa chắc đã kỳ lạ."
Tô Hạo thở một hơi dài nhẹ nhõm, đứng dậy nhảy lên mái nhà, nằm xuống , nhìn lên bầu trời đầy sao.
Ngôi sao trên bầu trời, tựa gần nhưng lại xa.
Trong tổng bộ thủ vệ đội Lăng Vân trấn.
Thi thể Kim Đại Đồng cùng Kim Đại Mạc được bày ở bên trong, Kim Đại Yên cùng Kim Tiểu Hàm thì hai mắt vô thần quỳ ở một bên, ánh mắt sớm đã sưng đỏ, chảy cạn nước mắt.
Đồng loạt xuất hiện ở đây, còn có tất cả đại nhân vật của trấn Lăng Vân.
Thần long kiến thủ bất kiến vĩ, viện trưởng học viện võ giả, Thái Sư võ giả, Tiếu Quý Hiên.
Đoàn trưởng thủ vệ đội, võ giải Thái Sư, Hoa Hoằng Nhất.
Trấn Trưởng Lăng Vân Trấn, võ giả Thái Sư, Lữ Lộ Vân.
Ba đại cường giả đều tụ họp ở đây.
"Điều tra được gì không" Trấn trưởng Lăng Vân Trấn Lữ Lộ Vân là một trung niên nam tử cường tráng, toàn thân ăn mặc tỉ mỉ, chòm râu rất dài, nhưng lại được chải vuốt vô cùng chỉnh tề.
Lập tức có người báo cáo:
"Chỉ có thể thông qua một số người qua đường xác định đại khái thân ảnh của đối tượng, là một người có vóc dáng nhỏ, chiều cao khoản 1 mét 5. Nhưng trong hồ sơ của Lăng Vấn trấn, đều không có Tông sư nào xứng với miêu tả đó. Trước mắt đang phái người đến chủ thành nhờ người điều tra, dự tính phải mất năm ngày sau mới có kết quả.
Trước đó, đã sử dụng qua phướng án điều tra bằng khí tức, nhưng thời gian phát hiện thi thể quá lâu, đã mất đi hiệu lực. Hiện trường thì không tìm thấy bất luận dấu vết gì, chỉ tìm được một số vết máu, đều là của Kim Đại Đồng đấy."
Lữ Lộ Vân quay đầu nhìn về trung đoàn trưởng Hoa Hoằng Nhất cùng viện trưởng Tiếu Quý Hiên nói:
"Các ngươi cảm thấy thế nào."
Tiếu Quý Hiên lắc đầu.
Hoa Hoằng Nhất là một nam tử có thân hình cân đối, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng, nói là trẻ tuổi, nhưng trên thực tế đã bốn mươi tuổi rồi, tuy nhiên ưa thích trang điểm, vì vậy thoạt nhìn qua thì tầm khoản hai mươi.
Chỉ thấy Hoa Hoằng Nhất nói:
"Không phải võ giả trấn Lăng Vân chúng ta, nói thật, không phải ta nói quá, chứ ở trong trấn Lăng Vân này, ngoài ba chúng ta ra, thì những người khác không phải là đối thủ của Kim Đại Đồng. Người có thể chém đứt đầu hắn..."
Nói đến đây, hắn còn lắc lắc đầu nói:
"Chắc hẳn là Tông Sư đỉnh phong, khả năng lớn là đến từ phía Thành Hòa An bên kia."
Lữ Lộ Vân thản nhiên nói:
"Vậy trước tiên đội đi! Đội Thủ Vệ trong một tháng tiếp theo giới nghiêm, hướng cái Đoàn đội thăm dò tin tức, treo thưởng thông tin, về phần sự tình quỷ giết người, thì trực tiếp công bố ra hung thủ đã đền tội, cứ như vậy đi."
Sau đó lại nhìn hai người Tiếu Quý Hiên cùng Hoa Hoằng Nhất, nói:
"Làm phiền hai vị, mấy tháng tiếp theo, liền ngây ngốc ở trong thành rồi."
Hai người chắt tay gật đầu.
Xảy ra chuyện này, Tô Hạo cũng mất đi tâm tư cầm thú văn đi đổi tiền, lúc này mà cầm mấy thứ đồ chơi này đi rêu rao, rất dễ dàng bị người ta điều tra ra được.
Trong túi tiền lúc này của hắn chỉ còn 1 đồng vàng cùng 68 đồng bạc, toàn than Tô Hạo lúc này tỏa ra mùi xấu hổ vì ví tiền trống rỗng.
Về phần đi kiếm tiền, chỉ cần hắn còn có tiền ăn, thì cũng lười chạy đi kiếm.
Ba ngày sau, Học Viện đi học trở lại, Tô Hạo lần nữa gặp được tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh.
Biến hóa của hai người không lớn, nhưng thời điểm nhìn thấy hắn, trong mắt hai người tỏa sáng như đèn pha.
Hà Thanh Thanh đột nhiên nói:
"Hướng Võ, sao ta có cảm giác ngươi thay đổi rất nhiều a!."
Tô Hạo nghi hoặc nhìn xem bản thân:
"Thay đổi sao? Có à, chẳng lẽ cao hơn?"
Tiểu Béo gật đầu nói theo:
"Thanh Thanh nói vậy, làm ta cũng cảm thấy thế, có chút điểm không giống như trước."
Hà Thanh Thanh gật đầu nói:
"Không sai, nhưng cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm, cảm giác giống như ngươi mới tắm rửa một cái..."
Nói xong, Hà Thanh Thanh lắc đầu nói:
"Cũng kiểu kiểu thế.."
Tô Hạo bật cười:
"Có lẽ vậy! Tối hôm qua quả thực ta có tắm rửa một cái! Đi thôi, đến căn tin ăn cơm!."
Một lát sau, giọng nói của khó tin của Tô Hạo truyền đến:
"Cái gì? Còn phải đóng học phí? Một đồng vàng? Không được, không được, không học có được không?"