Nhật Ký Theo Đuổi Công Chúa Của Giám Quốc Đại Nhân

Chương 7:

Chương 7:
Nhân gian, Dương Thành.
Trung Thu sắp đến, nhà nhà đều treo đèn cao trên mái nhà. Đèn sáng rực khắp thành, vô cùng náo nhiệt.
Đèn hội Trung Thu ở đây thường kéo dài khoảng một tuần, bao gồm ba nghi lễ chính: Mời trăng, Ngắm trăng và Tiễn trăng.
Đêm ta và Thầm Từ đến Dương Thành vừa đúng lúc diễn ra hoạt động "Phóng thuyền mời trăng".
Dân chúng trong thành và ngoài thành đều tụ tập tại hồ Truy Nguyệt.
Giữa hồ Truy Nguyệt có một con thuyền lâu đài đồ sộ. Khi buổi lễ bắt đầu, đội vũ sẽ biểu diễn điệu múa mời trăng trên đó, đồng thời còn bắn pháo hoa rực rỡ.
Vì nghi lễ mời trăng này do hoàng gia tổ chức nên phần lớn người trên thuyền đều thuộc giới quyền quý. Còn những người khác và dân thường thì hoặc là chèo thuyền nhỏ trên hồ, hoặc đứng ven bờ ngắm pháo hoa.
“Ngươi nói xem, lát nữa có ai sẽ rơi xuống hồ không?”
Ta đứng trên boong thuyền, nhìn con thuyền lâu đài khổng lồ kia, đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ lạ.
Ta lấy ngón tay khẽ chọt chọt Thầm Từ, miệng nở một nụ cười ranh mãnh.
Hắn dường như khựng lại một chút, rồi bất chợt đưa tay vén lọn tóc buông xuống của ta ra sau tai. Giọng nói ôn nhu của hắn hòa quyện vào trong gió.
"Tại sao lại nghĩ vậy?"
"Không có gì, chỉ là trong các thoại bản thường viết, những dịp như thế này nhất định sẽ có đại sự xảy ra." Ta liếc mắt nhìn Thầm Từ đầy ẩn ý.
Chưa đợi hắn đáp lời, ta đã vui vẻ vỗ tay, "Được rồi được rồi, chàng mau xem! Họ bắt đầu múa rồi!"
Tiếng nhạc của đội ca vũ, tiếng reo hò của đám đông dần dần nuốt chửng thanh âm của chúng ta.
Mơ hồ, hình như ta nghe thấy Thầm Từ nói: "Đừng lo, mọi chuyện có ta."
...
Một điệu múa mời trăng kết thúc, ai nấy đều còn lưu luyến không thôi.
Pháo hoa rực rỡ nối tiếp theo sau.
Những quả cầu lửa đủ màu sắc tranh nhau bay lên trời, tựa như những viên bảo thạch khảm trên màn đêm, chiếu sáng cả bầu trời. Cuối cùng, chúng hóa thành những dòng thác ánh sao, rơi trở lại nhân gian.
Tiếng pháo nổ ình oàng dần dần át đi những âm thanh khác.
"Ầm ầm..." Đột nhiên vô số tàn lửa bắn về phía lâu thuyền, tạo nên vô số lỗ thủng trên thân tàu.
Ngọn lửa nhờ gió mà lan nhanh chóng.
"A a a..." Tiếng kêu thét vang lên từ khắp mọi nơi, trên thuyền dưới thuyền, trong hồ ngoài hồ loạn thành một đoàn.
Ta chăm chú nhìn con thuyền đó, ta thấy có người hoảng loạn nhảy khỏi thuyền, có người không biết làm sao mà ôm đầu khóc lóc, và ta còn thấy có người âm thầm mở cửa kho bên hông.
Rồi vô số vàng bạc châu báu, cổ vật quý hiếm, ngọc khí danh giá rơi xuống hồ. Cùng rơi xuống nước còn có những... người cá, với thân người đuôi cá, trên đầu có thứ giống như sừng hươu.
Họ bị dây thừng trói buộc, khi xuống nước mới có thể thoát thân bơi đi.
Ta cảm thấy khó tin, hóa ra có kẻ mượn danh nghĩa nghi thức mời trăng để làm những việc phi pháp.
Nhưng, Thầm Từ cho ta thấy những điều này là muốn nói gì với ta?
Ta ngẩng đầu nhìn Thầm Từ, hắn vô cảm nhìn về phía xa, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
"Đi thôi, Lệnh Nghi." Hắn quay người lại, tay vòng qua eo ta, chưa đợi ta trả lời đã điểm nhẹ mũi chân mang ta rời khỏi đây.
Ta len lén liếc nhìn hắn, nhưng ở góc độ này, ta chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm sắc nét và đôi mắt khép hờ của hắn.
Ngoài ra, ta còn cảm nhận được áp lực trầm thấp tỏa ra từ người hắn.
Xem ra tâm trạng của Thầm Từ không được tốt lắm.
Vậy thì, chuyện ngươi biết mà không báo cứ tạm gác lại đã.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất