Chương 8:
Chuyện này phải kể từ khi ta quyết định tặng quà cho Thầm Từ.
Ở Ma tộc, nam tử sau khi trưởng thành sẽ làm lễ "quán lễ" để tỏ rõ đã thành niên.
Ngoài ra, nếu bậc trưởng bối tặng hắn một cây trâm do chính tay mình chế tác, đó chính là lời chúc phúc và sự khẳng định cao quý nhất dành cho hắn.
Phụ quân của ta ngày đêm lo toan việc triều chính, thân thể cũng không được khỏe mạnh, tự nhiên không có thời gian để ý đến những chuyện này.
Vậy nên, với tư cách là tỷ tỷ? của hắn, ta lặng lẽ nhận lấy "trách nhiệm" này để bày tỏ tâm ý của mình.
Ta sai người dùng đường biển khẩn cấp chuyển tới loại pha lê tốt nhất từ Đông Hải năm nay, dùng thánh hỏa của Ma tộc để đúc phần thân trâm, rồi tỉ mỉ nghiên cứu bản vẽ, cuối cùng sau năm ngày đã hoàn thành.
Chiếc trâm này thực sự chứa đựng rất nhiều tâm huyết của ta, ta sợ nó bị va chạm hay hư hỏng. Vì vậy, ta đã khắc vào hộp đàn hương đựng nó một ma ấn.
Ma ấn này có thể hiểu đơn giản như một lớp bảo hộ, và còn có thể thông qua chiếc hộp để kiểm tra tình trạng của trâm bất cứ lúc nào.
Khi ta ra ngoài du ngoạn hoặc đến thư viện học tập, đều thường xuyên liếc mắt nhìn nó vài lần.
Nhìn riết rồi thành thói quen.
Một ngày sau khi ta tặng món quà cho Thầm Từ, ta vẫn như mọi khi kết nối ma ấn, ngờ đâu vô tình phát hiện ra điều kinh ngạc.
Trước một giây, cây trâm của ta vẫn yên vị trong hộp, nhưng ngay giây tiếp theo, một bàn tay trắng trẻo thon dài bất ngờ nhấc nó lên.
Trong lòng ta chợt chùng xuống, vội vàng kích hoạt khả năng nghe lén.
"Ngươi cố ý làm vậy?" Một giọng nam thanh lãnh quen thuộc truyền tới từ đầu bên kia.
À, là Thầm Từ. Ta nhớ ra rồi, ta đã tặng quà cho hắn rồi cơ mà, ta thầm nghĩ.
"Đại nhân, dù sao công chúa cũng tìm đến ngài, ta chỉ tiện nước đẩy thuyền để nàng ấy đến thư phòng thôi." Tiếp đó, giọng Xuyên Vân cũng truyền vào tai ta.
Ta do dự hai giây, cuối cùng lòng tò mò đã chiến thắng sự tự kiềm chế. Ta tiếp tục lắng nghe lén.
Thầm Từ không trả lời. Không hiểu vì sao, ta đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Lúc này, ta chỉ có thể nghe thấy hơi thở đều đặn và mạnh mẽ của Thầm Từ, thấy hắn khẽ vuốt ve viên pha lê trên cây trâm.
"Đại nhân, ngài không gấp, chứ ta sắp gấp chết rồi! Hiện tại công chúa đã tốt nghiệp chính thức, sau này phải tham gia nhiều sự kiện hơn, gặp gỡ nhiều người hơn, nếu nàng bị đám hoa cỏ bên ngoài quyến rũ mất thì phải làm sao?"
Giọng điệu của Xuyên Vân nghe có vẻ hết sức lo lắng.
"Đại nhân, thuộc hạ nhìn ngài và công chúa bao nhiêu năm nay, ngài mau chóng đảm nhiệm chức vị giám quốc chẳng phải cũng là vì muốn..."
"Được rồi, ta tự có tính toán." Thầm Từ đột ngột lên tiếng cắt ngang lời Xuyên Vân, bàn tay cầm trâm bất giác nổi gân xanh.
Thầm Từ đặt cây trâm trở lại hộp, đưa tay day lên huyệt thái dương, "Chuyện ở Nhân giới đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
Giọng điệu của Xuyên Vân trở nên nghiêm túc, cung kính đáp: "Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ nghiệm thu thành quả."
Không hiểu vì sao, sau khi nghe lén được những tin tức này, tâm trạng ta chợt trở nên nặng nề.
Xem ra, Thầm Từ cũng không thích ta như ta tưởng.
Hóa ra, ở Nhân giới thật sự có “đại sự” a.