Chương 5
Mãi đến ngày hôm sau, tôi mới vỡ lẽ ra mọi chuyện.
Nhưng hình như Dương Dục giận thật rồi, ở công ty cũng chẳng thèm để ý đến tôi. Sáng thì vẫn nấu bữa sáng, hâm sữa cho tôi ở nhà, tối lại ngủ luôn ở công ty.
"Không biết dạo này tổng giám đốc Dương bị sao ấy nhỉ, cứ như ai chọc giận hắn ta ấy, mặt mày cau có đáng sợ."
"Bộ hắn ta không phải lúc nào cũng thế à?"
"Hôm nay rõ ràng đáng sợ hơn nhiều, chắc cãi nhau với người yêu rồi. Mấy hôm trước còn thấy hắn ta ôm điện thoại cười tủm tỉm cơ mà."
"Hôm nay họp, tôi còn sợ ổng giết tôi luôn ấy chứ."
...
Đồng nghiệp xung quanh xì xào bàn tán, tôi nghe mà lòng cũng chẳng dễ chịu gì.
Tôi ít khi chiến tranh lạnh với Dương Dục lắm. Từ khi ở bên nhau, anh ấy luôn cưng chiều tôi, hầu như chẳng bao giờ nổi nóng với tôi cả, tối nào đi làm về cũng mua đồ ăn khuya tôi thích.
Những thứ tôi muốn, anh ấy đều không hề keo kiệt mà đáp ứng.
Nói thật, ngoài mấy ngày theo đuổi anh ấy hồi đại học ra, những ngày tháng khác tôi chẳng phải chịu khổ sở gì cả.
Tôi bắt đầu tự vấn, lần này có phải tôi đã hơi quá đáng rồi không.
Nhanh chóng đến giờ cơm trưa, rất nhiều người bắt đầu gọi đồ ăn ngoài. Tôi lén nhìn vào văn phòng.
Trước đây, lúc nào cũng là hai chúng tôi cùng nhau về nhà ăn cơm anh ấy nấu. Mấy ngày nay anh ấy giận không muốn để ý đến tôi, nên sáng nào cũng chuẩn bị sẵn hộp cơm, trưa tôi chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm nóng là xong.
"Đến giờ cơm rồi, tôi không đi đâu, cậu đi đưa cơm đi."
"Tôi cũng không đi, cái bộ dạng của tổng giám đốc ai dám đến gần chứ, chẳng phải tự tìm mắng sao?"
"Hôm kia tôi đi đưa, ổng nhìn chằm chằm vào cái hợp đồng tôi làm rồi mắng cho một trận."
"Hôm nay đến lượt cậu đưa đấy."
"Tôi không đi, hôm qua đưa đi thế nào thì mang về y nguyên như thế."
Mấy người đẩy qua đẩy lại, chẳng ai chịu đi.
Đưa đi thế nào thì mang về y nguyên như thế.
Mấy ngày nay anh ấy không ăn cơm sao? Tôi bắt được mấy chữ đó, lòng chợt nhói lên.
Tôi đặt đũa xuống, cơm trong miệng cũng chẳng còn hương vị gì nữa. Tôi cầm hộp cơm, chủ động xung phong.
"Để tôi đi cho."
Mấy người vỗ vai tôi, nhìn tôi với ánh mắt cầu chúc tự mình cố gắng.
Tôi gõ cửa văn phòng, bên trong vọng ra giọng nói lạnh băng của Dương Dục.
"Không ăn."
Tôi bỏ ngoài tai lời anh ấy, đẩy cửa bước vào. Vừa đóng cửa lại đã nghe thấy giọng Dương Dục đầy vẻ bực bội.
"Không phải đã bảo là không..."
Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng tôi, lời nói vừa thốt ra liền nghẹn lại, giọng điệu gượng gạo.
"Cậu đến đây làm gì?"
Tôi đặt hộp cơm lên bàn làm việc, cả người trực tiếp chui vào lòng anh ấy, học theo dáng vẻ trước đây của anh ấy, ra vẻ tủi thân.
"Anh mấy ngày nay không thèm để ý đến em."
Anh ấy hờ hững liếc nhìn tôi, giọng nói chua lè.
"Tôi để ý cậu làm gì, cậu còn có anh chàng cơ bụng sáu múi kia mà."
"Em sai rồi, anh đừng giận nữa mà, em bây giờ sẽ đăng video thanh minh, em chỉ yêu một mình anh thôi."
Dương Dục nắm lấy vạt áo tôi, cúi người xuống hôn tới tấp, như muốn cướp đoạt hết hơi thở của tôi, cho đến khi hôn tôi mềm nhũn cả người trong vòng tay anh ấy, để lại dấu vết trên cổ tôi, lúc này mới buông tha cho tôi.
"Quay đi."
Tôi run rẩy cầm điện thoại lên, bắt đầu quay video trước mặt Dương Dục.
"Tôi thề chỉ yêu một mình anh Y thôi, anh Y có thân hình đẹp siêu cấp vô địch, trong lòng tôi anh ấy là số một, không ai sánh bằng."
Nói xong câu này, tôi cẩn thận nhìn về phía Dương Dục.
"Được... được chưa ạ?"
"Tách!"
Đèn trong văn phòng bị Dương Dục tắt ngóm, ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, tôi không nhìn rõ Dương Dục ở đâu, có chút hoảng hốt, mò mẫm chạm phải một cơ thể nóng rực, tôi vội rụt tay lại muốn bỏ chạy.
"Chồng ơi em thanh minh rồi, anh đừng giận nữa mà, em đi trước đây."
Dương Dục kéo tôi trở lại ôm vào lòng, khẽ nói bên tai tôi:
"Là em tự mình đưa tới cửa đấy."
Anh ấy vừa giúp tôi cởi cúc áo, vừa dùng giọng điệu ủy khuất nói với tôi.
"Vợ à, anh đợi lâu lắm rồi, sao bây giờ em mới đến tìm anh?"
"Xem ra anh vẫn chưa đủ quan trọng trong lòng em."
"Không... không..."
Lời giải thích của tôi còn chưa kịp nói ra, ngón trỏ của Dương Dục đã đặt lên môi tôi, ngăn cản lời tôi.
Anh ấy hôn lên trán tôi rồi lan xuống dưới, dù đã tắt đèn, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh ấy.
Tôi cố gắng đẩy anh ấy ra, muốn anh ấy tỉnh táo lại.
"Đây... đây là văn phòng, Dương Dục anh điên rồi sao?"
Dương Dục nắm lấy tay tôi, áp lên đỉnh đầu, hơi thở nóng rực lại ập đến, tôi có chút không chống đỡ nổi.
"Không sao đâu, anh nhắn tin cho bọn họ rồi, bảo là có việc muốn nói với em."
"Vợ à, 'shipper' đến rồi, chúng ta chơi trò khác có được không?"
Ý thức của tôi vốn đã có chút mơ hồ, bị câu nói này của anh ấy làm cho tỉnh táo lại ngay lập tức, thừa lúc anh ấy đi lấy đồ, tôi định bỏ trốn.
Tôi vừa bước đến cửa, cơ thể nóng rực lại áp sát vào, tôi bị Dương Dục bế ngang lên.
"Bỏ trốn sẽ bị trừng phạt đấy."
Giây phút cuối cùng còn chút ý thức, tôi vẫn đang giãy giụa.
"Sẽ bị nghe thấy mất."
"Cách âm tốt lắm."