Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 163

Tang Yểu ôm hắn rồi hôn lại một cái cho có lệ, sau đó nói: “Được rồi, thật xin lỗi, Tạ Uẩn, ta muốn nhìn đứa nhỏ.”

Tạ Uẩn phân phó ra ngoài hai câu, không tới một lúc sau, ma ma ôm hài tử tới đây.

Tạ Uẩn quay người sang một bên, ánh mắt dõi theo Tang Yểu đang nhìn tiểu hài tử được bọc trong vải bố.

Tang Yểu ngừng nói chuyện, nàng chưa chính thức ôm đứa nhỏ, động tác vô cùng cẩn thận.

Ấm áp và mềm mại.

Rõ ràng là một bảo bối bụ bẫm nhưng khi bế lên lại không nặng chút nào. Tang Yểu không dám dùng nhiều sức, sợ bóp nát đứa nhỏ.

Hai người im lặng một lúc, cùng nhau nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực Tang Yểu.

Đứa nhỏ đang ngủ rất ngon lành.

Không giống với lúc mới sinh. Hiện tại tiểu hài tử đã đẹp hơn rất nhiều. Vết đỏ trên người cũng nhạt đi không ít. Đôi môi nho nhỏ bởi vì đang ngủ nên hơi cong lên.

Tang Yểu nhỏ giọng, nói: “Hình như con xinh đẹp hơn nhiều rồi.”

Tạ Uẩn ừ một tiếng, nhìn hài tử trong lòng ngực Tang Yểu, dịu dàng nói: “Nó rất giống nàng, Yểu Yểu.”

Tang Yểu nhìn chằm chằm tiểu hài tử vẫn có chút nhăn nheo, nhìn không ra giống chỗ nào, do dự nói: “…… Ta không xấu như vậy chứ.”

Vứt dứt lời, hình như tiểu hài tử nghe hiểu một chút, cựa quậy ở trong lòng Tang Yểu, mở mắt.

Tang Yểu vội vàng giải thích nói: “Ta nói dối con đó, bảo bảo. Ta không nói con xấu nha.”

Thấy tiểu hài tử sắp khóc, Tang Yểu vội vàng bắt chước bộ dáng Ngu Chi ôm Đào Đào, lắc lắc nó.

Một lát sau, bé con quả thật yên tĩnh lại.

Tang Yểu nhẹ giọng gọi con: “Chíp Chíp.”

Tiểu hài tử không nói được, chỉ ngơ ngác nhìn Tang Yểu.

Tang Yểu nở nụ cười, nàng nói với Tạ Uẩn nói: “Chàng cũng gọi con đi.”

Cái từ Chíp Chíp này Tang Yểu gọi cảm thấy rất thích hợp. Nhưng bảo hắn gọi lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tạ Uẩn nhất thời không lên tiếng.

Tang Yểu nhẹ giọng nói: “Sao chàng lại không nói lời nào?”

Tạ Uẩn nói: “Tên này……”

Tang Yểu lập tức nói: “Không gọi cũng được.”

Nàng đung đưa bảo bảo, nói: “Không sao đâu, bảo bảo. Có lẽ phụ thân con không thích nhũ danh mẫu thân đặt cho con. Mẫu thân cũng không có biện pháp ép buộc phụ thân con được.”

Tạ Uẩn: “……”

Hắn nói: “Chíp Chíp.”

Lúc này Tang Yểu mới hài lòng, nàng cố ý nói: “Tạ Uẩn, chàng thực sự rất đáng yêu.”

Tạ Uẩn gật đầu: “Cảm ơn.”

Sau khi Tang Yểu ôm một lúc, nàng ngẩng đầu nói với Tạ Uẩn: “Chàng đã ôm đứa nhỏ chưa?”

Tạ Uẩn nói: “Chưa.”

Hắn thậm chí còn không dám chạm vào bé con. Không phải không muốn mà là hắn cảm thấy đứa nhỏ rất yếu ớt, giống như chỉ cần chạm vào một chút sẽ vỡ mất.

“Vậy chàng có muốn thử hay không?”

Ngón tay Tạ Uẩn cuộn lại, nhìn tiểu hài tử yếu ớt trong lòng ngực Tang Yểu. Thật ra trước đó hắn đã học được cách ôm tiểu hài tử như thế nào nhưng hắn không dám thực hành trên người Chíp Chíp.

“Hay là thôi đi, chờ con lớn lên một chút đã.”

Tang Yểu đưa Chíp Chíp đến trước mặt Tạ Uẩn, nói: “Con rất nhẹ.”

Ngón tay Tạ Uẩn cứng đờ, sau khi do dự một lúc, hắn vẫn duỗi tay nhận lấy đứa nhỏ.

Khi Tạ Uẩn ôm lấy đứa nhỏ, cảm giác không phải xúc động huyết mạch chí thân gì mà là đến tận giờ phút này, hắn mới thấy được bằng chứng thiết thực hắn và Tang Yểu yêu nhau, hoạn nạn có nhau.

Nhưng Tạ Uẩn mới ôm lấy đứa nhỏ không bao lâu đứa nhỏ đã bắt đầu mím môi, khóc oa oa.

Tình huống nhất thời có chút hỗn loạn. Tay Tạ Uẩn đột nhiên cứng đờ, Tang Yểu luống cuống tay chân nhận lấy tiểu hài tử, vụng về đung đưa bé con như lúc nãy nhưng nó vẫn đang khóc.

Tạ Uẩn bỗng nhiên đứng dậy: “Ta đi gọi bảo mẫu tới.”

Tang Yểu ngăn lại, suy đoán nói: “Có lẽ nó đói bụng rồi.”

Tạ Uẩn ừ một tiếng: “Có thể.”

Cũng không đến mức không thích người phụ thân là hắn chứ.

Tang Yểu thẳng sống lưng, như thể nàng sắp phải thực hiện một việc gì đó rất trọng đại. Dưới ánh mắt nghiêm túc của Tạ Uẩn, nàng đề nghị: “… Nếu không, ta cho con ăn nhé?”-

Sắc mặt Tạ Uẩn sắc thay đổi vài phần, ánh mắt hắn vô thức nhìn về trước người Tang Yểu, sau đó nói: “Nó có thể cắn nàng hay không? Hơn nữa, đã có bảo mẫu.”

Tang Yểu cúi đầu nhìn tiểu hài tử đang oa oa khóc lớn, lộ ra với hàm răng không có chiếc nào, nói: “……có lẽ con sẽ không cắn người.”

Nàng giơ tay bắt đầu cởi y phục của mình, Tạ Uẩn đứng ở tại chỗ do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói: “Có cần ta giúp nàng không?”

Tang Yểu gật đầu.

Tạ Uẩn không chút do dự tiến lên, chuẩn bị cởi áo thay Tang Yểu, Tang Yểu nói: “Chàng đừng nhìn ta, đi ra ngoài trước đi.”

……

Đi ra ngoài thì đi ra ngoài.

Thực ra cũng không có gì thú vị để xem cả, nhìn vào chỉ càng thêm lo lắng.

“Sao chàng không nhúc nhích?”

Vẻ mặt Tạ Uẩn nghiêm nghị, bình tĩnh nói: “Yểu Yểu, nàng có điều không biết. Sau khi sinh nếu không thể kịp thời khơi thông sẽ căng tức rất khó chịu.”

Tang Yểu quả thật cảm thấy không thoải mái, nàng nói: “Vậy ta cho con bú có được không?”

Tạ Uẩn lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng nàng cũng không thể mỗi ngày đều cho con bú. Hơn nữa, cho bú cũng cần phải chú trọng đến phương pháp.”

“Trong sách Trung Y cổ từng ghi lại phương pháp xoa bóp giảm bớt không thoải mái như thế nào. Ta ở bên cạnh nhìn, nếu nàng cảm thấy không thoải mái, ta có thể giúp nàng ngay.”

Tang Yểu nghe hắn nói hồi lâu, cảm giác trước ngực khiến nàng tin tưởng động cơ của Tạ Uẩn vài phần. Nàng đờ đẫn ồ một tiếng, nói: “…… Vậy được rồi.”

Ngay từ đầu, Tang Yểu thật sự cảm thấy Chíp Chíp không đẹp mắt.

Nhưng tiểu hài tử thật đúng là mỗi ngày đều không giống nhau, sau khi bé con lớn dần lên, có thể nhìn thấy vài phần vẻ đẹp khác thường của bé.

Khi Chíp Chíp còn nhỏ rất ngoan, không thích khóc nháo. Sau khi ăn no sẽ nằm ngủ trong ngực mẫu thân. Ngày thường sẽ vui tươi hớn hở, đôi mắt tròn xoe, khi cười sẽ nheo lại, ê ê a a, một chút cũng không sợ người lạ. Lại thêm tiểu hài tử sinh ra trắng nõn như tuyết, mịn màng như ngọc, rất đáng yêu. Tất cả mọi người trong phủ đều rất thích vị tiểu tiểu thư này.

Về dung mạo của con bé quả thật giống Tang Yểu nhiều hơn một chút.

Sau hai tuổi càng có thể nhìn ra được nhiều manh mối hơn. Ngũ quan tinh tế, nhan sắc sắc sảo. Cho dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể nhìn ra là một mỹ nhân trong tương lai.

Chỉ là cùng là vẻ sắc sảo nhưng khác với mẫu thân, bé con lại có vẻ đáng yêu. Con bé có một đôi mắt giống Tạ Uẩn.

Ngày thường không nhìn ra, chỉ khi nào con bé tức giận mới có thể bắt chước tính tình lạnh lẽo bẩm binh của phụ thân mình.

Chỉ là tuổi bé còn nhỏ, khuôn mặt trắng trẻo, mũm mĩm. Quả thật không hề có lực uy hiếp gì, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy đáng yêu.

Mà đại danh của Chíp Chíp chỉ có duy nhất một chữ Ương.

Tạ Ương.

Như sông như biển, sâu rộng vô biên. Đây là những chữ tự tay Tạ Uẩn viết ra.

Tiểu hài tử rất thích làm nũng, cũng vô cùng dính người, đặc biệt là dính Tang Yểu. Mỗi khi buổi tối tiễn bé con đi, con bé đều nắm góc áo Tang Yểu không chịu buông tay, vô cùng ấm ức.

Trời đã chạng vạng, Tạ Uẩn dựa vào trước bàn, lạnh lùng nhìn tiểu hài tử còn chưa cao bằng chân hắn, lẳng lặng nói: “Còn chưa đi ra à?”

Chíp Chíp liếc mắt Tạ Uẩn một cái, không muốn để ý đến hắn, tiếp tục vô cùng đáng thương kéo tay Tang Yểu, hai mắt mông lung, đẫm lệ, nói: “Mẫu thân, người không thích Chíp Chíp sao?”

Không đợi Tang Yểu nói chuyện, Tạ Uẩn đã hờ hững nói: “Mẫu thân con quả thật không thích tiểu hài tử dính người.”

Tang Yểu hừ nhẹ một tiếng với Tạ Uẩn, sau đó ngồi xổm xuống, nhéo khuôn mặt bụ bẫm của Chíp Chíp, dịu dàng nói: “Sao có thể như vậy chứ.”

Tạ Uẩn ho nhẹ một tiếng.

Trong lòng Tang Yểu căng thẳng, lại nói lung tung: “Chỉ là hôm nay trong phòng chỉ có thể ngủ hai người. Ngủ nhiều người… Giường sẽ bị sập mất. Bảo bảo phải học cách tự mình ngủ.”

Chíp Chíp phồng má, nói: “Vậy mẫu thân, nếu không người không thích bảo bảo dính người. Vậy người nhất định cũng không thích phu quân dính người nhỉ.”

Con bé thản nhiên nói: “Người đuổi phụ thân đi. Chíp Chíp ngủ với mẫu thân là được rồi.”

“Sớm hay muộn phụ thân cũng phải học cách tự mình ngủ.”

“……”

Tạ Uẩn không thể nhịn được nữa, hắn bước lên phía trước, cánh tay dùng sức vung lên, một tay ôm củ cải nhỏ trước mặt lên.

“Tạ Ương, phu tử đã dạy con mấy chữ si tâm vọng tưởng viết như thế nào chưa.”

Hắn bước nhanh về phía cửa, mở cửa phòng ra.

Tịnh Liễm đang chờ ở bên ngoài. Hắn ta thuần thục đón lấy Chíp Chíp sau đó lễ phép nói: “Tiểu thư, đã đến giờ đi ngủ rồi.”

Chíp Chíp vùng vẫy cánh tay nhỏ bé, nói: “Con không muốn đi ngủ! Mẫu thân, cứu con!”

Tang Yểu đứng dậy, nhíu mày nói với Tạ Uẩn: “Chàng nhẹ một chút……”

Cửa phòng bị đóng sầm lại.

Ánh sáng mờ ảo chiếu vào từ cửa sổ, Tạ Uẩn đứng ngược sáng, vẻ mặt hắn có chút u ám.

Rõ ràng hắn không làm gì nhưng đột nhiên Tang Yểu có chút bất an. Nàng yên lặng lùi về sau hai bước, nói: “Trước… ta đi tắm trước đã.”

Mấy ngày trước Tạ Uẩn phải rời khỏi Kinh Thành, gần nửa tháng mới trở về.

Sau khi trở về, bởi vì Chíp Chíp đã quen ngủ cùng với Tang Yểu nên làm thế nào cũng không chịu về phòng tự mình ngủ, ngày nào cũng bám dính lấy nàng.

Cho dù Tạ Uẩn là cầm thú cũng không đến mức làm trò trước mặt hài tử cho nên tính đến hôm nay đã hơn hai mươi ngày hắn còn chưa được ngủ với Tang Yểu. Ngay cả hôn môi cũng luôn bị Chíp Chíp cắt ngang.

Nhưng Tạ Uẩn cũng không tiếp tục đến gần nàng mà nửa người tựa vào trước bàn, vẫy tay với nàng, chậm rãi nói: “Tự nàng tới đây.”

Thân hình nam nhân thon dài, ngón tay trắng nõn gõ từng cái lên mặt bàn, im lặng nhìn nàng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất