Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 81

Tạ Uẩn khẽ nhíu mày, sau đó hắn khống chế cằm nàng, ngăn động tác của nàng lại.

Tang Yểu bị buộc phải ngẩng đầu lên, đầu ngón tay của nam nhân chìm sâu vào trong da thịt mềm mại, đôi môi đỏ mọng dính vệt nước hơi bĩu ra vô cùng quyến rũ dưới ánh trăng.

Động tác ngăn động tác thân mật lại dần dần thay đổi.

Không do dự như lần trước, cuối cùng còn phải tìm một lý do tiếp cận khác biệt, lần này, Tạ Uẩn còn mong muốn mãnh liệt hơn nhiều.

Hắn đương nhiên cũng không để ý hành động này của mình có được coi là giậu đổ bìm leo hay không, từ trước đến nay, hắn cũng không phải là người kiềm chế bản thân.

Ngón cái của Tạ Uẩn đặt lên đôi môi căng mọng của nàng, sau đó xoa nắn qua lại.

Hắn cố tình xâm nhập vào trong miệng nàng.

Đầu ngón tay dần dần bị dính nước.

Động tác lần này hiển nhiên bao lực hơn, vượt quá giới hạn hơn lần trước rất nhiều.

Thiếu nữ nhỏ giọng thì thầm, không nghe rõ mình đang nói cái gì. Ánh mắt hắn rơi vào trên đôi môi này.

Chỉ dùng ngón tay chạm vào hình như vẫn không đúng lắm.

Giống như còn thiếu một chút gì đó.

Ánh mắt Tạ Uẩn hơi tối lại.

Hắn thậm chí không hề do dự, trực tiếp cúi đầu khi ham muốn vừa nảy sinh, tự tiện hôn thiếu nữ khi nàng đang không hề hay biết gì.

Vừa chạm vào đã tách ra, thậm chí không gọi là hôn.

Giống như là thử.

Cảm xúc quen thuộc.

Cũng rất kỳ diệu.

Tạ Uẩn không buông tay ra. Hắn vẫn còn nhéo cằm Tang Yểu. Ánh trăng chiếu trên người nàng một màu lạnh lẽo nhưng môi nàng lại ấm áp.

Làn da trắng sứ và đôi môi đỏ mọng làm nổi bật lẫn nhau.

Ngay sau đó, Tạ Uẩn lại cúi đầu lần nữa. Khi ý thức nàng không rõ thì lấy một loại phương thức mạnh mẽ, không kiêng nể gì tiếp tục hôn nàng.

Thoát khỏi sự cám dỗ, lần này càng giống chiếm hữu và thăm dò hơn. Hắn dễ dàng xâm nhập vào trong miệng nàng, chạm vào đầu lưỡi nàng.

Mới đầu, nụ hôn này không có kết cấu gì, cũng hoàn toàn không dịu dàng, thậm chí còn vô cùng ngang ngược.

Hắn ôm chặt thắt lưng thiếu nữ, môi lưỡi đen xen với nàng. Nhưng sau vài lần thử thăm dò, Tang Yểu bắt đầu cảm thấy tựa hồ chuyển từ hỗn loạn lúc đầu trở có kỹ xảo hơn.

Đầu lưỡi của nàng bị hôn đến tê dại. Cơ thể vốn đã yết ớt càng thêm không còn chút sức lực nào. Đầu óc nàng hỗn loạn cho nên nàng không thể phản ứng. Chỉ có thể kháng cự theo bản năng nhưng không ngờ tới điều này lại là trúc trắc đáp lại.

Cảm giác xa lạ làm cho nàng cảm thấy quái dị nhưng mùi hương lạnh lẽo quen thuộc làm cho nàng cảm thấy có chút an toàn.

Trong lúc mê man, nàng cảm thấy bản thân sắp không thở nổi, mà đúng lúc này, cách đó không xa lại truyền đến một tiếng gọi quen thuộc.

“Yểu Yểu!”

Đầu óc Tang Yểu tỉnh táo một chút. Hô hấp của nàng vì bị hôn mà rối loạn. Nàng quay mặt, tránh né nụ hôn dày đặc và ướt át theo bản năng sau đó quay đầu lại.

Dưới ánh trăng trong trẻo, nàng thấy có một người đứng ở bên ngoài đình, nhưng khi nàng còn chưa nhìn rõ là ai, nam nhân lại lần nữa bóp lấy cằm nàng, ép buộc nàng quay đầu lại, tiếp tục hôn nàng.

Trăng sáng treo cao, gió đêm từ từ thổi tới, lá trúc rơi trên mặt đất. Không biết qua bao lâu, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, không một dấu vết.

Chờ khi Tang Yểu mơ hồ tỉnh lại, nàng chậm rãi nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối nay trong đầu. Có tiểu thái giám đuổi theo nàng, sau đó nàng được người tới cứu. Còn sau nữa, một loại cảm giác trong cơ thể không hiểu sao xâm chiếm thần trí nàng. Ký ức của nàng có chút mơ hồ.

Nhưng nàng vẫn mơ hồ nhớ rõ, lại là Tạ Uẩn cứu nàng.

Hình như Dương đại ca cũng tới.

Nàng vẫn không nhúc nhích, hơi hé mắt để lấy lại bình tĩnh.

Ngay sau đó, hình ảnh hôn môi với một người dần dần hiện rõ. Khi đó Tạ Uẩn có chút ngang ngược, giống như muốn ăn thịt nàng.

Rõ ràng việc này không đúng sự thật nhưng nàng cảm thấy vừa rồi hình như nàng không ngủ. Nếu không ngủ, vì sao nàng lại mộng xuân về Tạ Uẩn? Chẳng lẽ là mỗi lần nàng phát sốt đều mơ một giấc mộng xuân về Tạ Uẩn sao?

Điều này cũng quá khoa trương rồi.

Hơn nữa, giấc mộng này còn vô cùng chân thật. Nàng thậm chí còn nhớ rõ trong mộng, Tạ Uẩn dùng môi, lưỡi quấn lấy nàng như thế nào, lại hạ giọng dạy nàng đáp lại như thế nào.

Không giống với những cảnh trong mơ trước kia, chỉ đơn thuần dán môi lên. Lần này, có vẻ sắc tình hơn rất nhiều, vượt xa tưởng tượng của nàng về việc hôn môi. Môi nàng đều tê rần, cổ cũng bị ngẩng đau.

Hả?

Không đúng. Hình như cổ nàng thật sự đau.

Lúc này, Tang Yểu mới miễn cưỡng tỉnh táo lại. Nàng chậm rãi mở mắt, đối diện là đôi giày bằng da lộc màu đen. Lại nhìn lên trên là khuôn mặt lạnh lùng, cấm dục của Tạ Uẩn.

Hắn ngồi ở đối diện nàng, nửa dựa vào lan can. Đôi chân dài để tùy ý, cặp mắt đen láy đang chăm chú nhìn nàng, không chớp mắt.

Tang Yểu giật mình, tim cũng đập lỡ một nhịp.

Gương mặt này thật sự không thể nào liên tưởng đến giấc mộng. Cho nên, đầu tiên Tang Yểu cho rằng nàng thật sự đã nằm mơ.

Mà giờ phút này, nàng cảm thấy xấu hổ vì mơ một giấc mộng xuân về người khác lại bị bắt gặp ngay tại chỗ.

Nàng suy sụp nghĩ, vừa rồi khi nàng mộng xuân, Tạ Uẩn sẽ không nhìn nàng như vậy chứ?

Hẳn là nàng không nói lời nào quá đáng chứ. Không sao đâu, nàng cũng không thích nói mớ.

Nàng có chút co quắp, xấu hổ ngồi thẳng người, nói: “Ngươi…… sao ngươi cũng ở đây?”

Miệng cũng có chút đau, giống như trầy da.

…… Nàng ngủ ở đây một giấc thì phát sốt sao?

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tạ Uẩn nói: “Nàng không nhớ rõ?”

Tang Yểu gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Ta nhớ ngươi đã cứu ta.”

Nàng ngập ngừng hỏi: “Ta…… Có phải đã ngủ một lúc hay không?”

Tạ Uẩn nói đúng sự thật: “Xem như vậy.”

Hơn nửa canh giờ trước, mặc dù có một nửa là hôn môi với hắn nhưng mười lăm phút sau nàng quả thật dựa vào kia nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn có ngủ hay không thì hắn không biết.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, trong lòng Tang Yểu càng áy náy hơn. Tạ Uẩn cứu nàng. Thậm chí còn ngồi cùng nàng trong đình hóng gió để tính táo lại tinh thần lâu như vậy. Nàng còn không biết xấu hổ mộng xuân như thế. Còn mộng xuân với người ta trước mặt hắn nữa. Nàng thật là đáng chết.

Khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên. Nàng ồ một tiếng, không nói nữa.

Tạ Uẩn lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Nàng còn nhớ rõ cái gì nữa?”

Tang Yểu không hiểu vì sao Tạ Uẩn lại hỏi như vậy. Nàng cố gắng nhớ lại, cố gắng tách biệt thực tế và giấc mộng. Nàng vắt óc nửa ngày nói với Tạ Uẩn nói: “Dương đại ca, có phải huynh ấy đã tới đây hay không?”

Nàng nhớ rằng hình như nàng đã nhìn thấy huynh ấy.

Trong đêm tối, Tang Yểu không nhìn rõ sắc mặt nam nhân nhưng một lúc lâu sau hắn mới trả lời nàng. Giọng nói có chút lạnh lùng, có vẻ như rất không vui: “Nàng nhớ nhầm rồi.”

Tang Yểu khó hiểu, nàng cảm thấy mình thật sự nghe thấy giọng nói của Dương Ôn Xuyên, “Nhưng hình như ta nghe thấy tiếng huynh ấy.”

Tạ Uẩn trầm mặc một lát, nói: “Nàng nói đúng, hắn quả thật có tới đây.”

Tang Yểu nói: “Ta nói mà.”

“Dương đại ca tới làm gì thế?”

Tạ Uẩn: “Hắn đi ngang qua, sau đó lại ngại quá nhiều muỗi nên đi rồi.”

“……”

Tạ Uẩn không nói thêm nữa. Hắn đứng dậy trước, dáng người cao lớn có vẻ rất áp bách, “Nếu tỉnh táo rồi thì đi thôi.”

Kỳ thật, Tang Yểu cũng không rõ ràng tình huống hiện tại lắm.

Ví dụ như, vì sao hai người bọn họ lại ở trong đình này. Vì sao Tạ Uẩn vẫn ở cùng với nàng. Nàng rốt cuộc có phải phát sốt hay không.

Nàng vịn cột đứng lên. Bởi vì vừa mới hồi phục nên cơ thể vẫn chưa có sức lực, nàng mới đi được nửa bước thì đã loạng choạng.

Cũng may Tạ Uẩn kịp thời duỗi tay ra đỡ thắt lưng nàng. Chờ sau khi nàng đứng vững, nam nhân lập tức rút tay lại, không do dự chút nào.

Tang Yểu nghiêm túc nói: “Cảm ơn ngươi.”

Tạ Uẩn ừm một tiếng.

Trong lòng nàng càng áy náy hơn. Bởi vì vừa rồi lúc tay Tạ Uẩn đặt lên eo nàng, nàng đột nhiên có loại cảm giác như đã được hắn ôm rất lâu.

Hai người bước ra khỏi đình hóng gió, Tang Yểu nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi ngươi vẫn ở đó với ta sao?”

Tạ Uẩn nói: “Không phải ta thì còn có thể là ai.”

“A Xuyên ca ca của nàng sao?”

Tuy rằng Tang Yểu rất cảm kích hắn nhưng nàng thật sự nghe đủ rồi.

“…… Ngươi có thể đứng nhắc tới hắn nữa hay không.”

“Không phải nàng nhắc tới trước sao.”

“Ta chỉ hỏi một câu thôi, ngươi mẫn cảm như vậy làm gì.”

Tạ Uẩn cảm thấy lời này rất buồn cười, “Nàng cảm thấy bộ dáng ta rất giống mẫn cảm à?”

Tang Yểu im lặng, rất giống.

Tạ Uẩn thoạt nhìn cũng không muốn để ý đến nàng. Hai người đi một đoạn xa, Tang Yểu vốn muốn hỏi Tạ Uẩn một chút chuyện tối nay rốt cuộc là như thế nào. Nhưng vừa mới mở miệng ra, khóe môi đã bị kéo căng.

Nàng lập tức hít một hơi lạnh, dùng tay che môi dưới, nhỏ giọng nói: “Đau quá.”

Nàng cảm giác toàn thân chỗ nào cũng không thoải mái. Cơ thể mệt mỏi, môi đau, cổ cũng không thoải mái.

Ngủ một giấc lại bị như vậy, cũng không biết là bị làm vậy.

Nàng nói xong, thân hình cao lớn của nam nhân đi ở bên cạnh nàng dừng một chút. Hắn dừng chân lại nói: “Để ta nhìn xem.”

Tang Yểu có chút kinh ngạc. Mặc dù trước kia Tạ Uẩn cũng từng giúp nàng vài lần nhưng ấn tượng người này cho nàng vẫn luôn là lạnh lùng, ít nói. Hôm nay vậy mà lại còn chủ động quan tâm nàng.

Tuy rằng để người khác nhìn môi nàng ít nhiều có chút quái dị nhưng lòng nhiệt tình của Tạ Uẩn thật sự rất hiếm. Nàng không nhịn được mà dừng chân lại.

Tang Yểu ngước mắt nhìn Tạ Uẩn. Ánh mắt nam nhân rơi thẳng vào trên môi nàng.

Tạ Uẩn khẽ nâng cằm nàng lên. Đôi môi kiều nộn của thiếu nữ lại lần nữ lộ ra trước mặt hắn, như là mặc người hái xuống.

Kỳ thật vừa rồi hắn đã xem rồi, không bị trầy xa nhưng quả thật có chút sưng, trông có vẻ vô cùng hồng nhuận.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất