Mộ Giai Nam ra vẻ trấn định, trên gương mặt cũng không bày tỏ cảm xúc, nhưng
ánh mắt lại phản bội hắn, hắn gian nan nghiêng đầu sang một bên, vừa muốn đứng
lên liền bị Thu Anh Đào một phen đè lại bả vai, sự thật hắn khí lực quả thật
không lớn như Thu Anh Đào.
“Chạy cái gì, ngươi sợ ta nha?”
Thu Anh Đào tặc tặc cười, khóa ngồi trên người Mộ Giai Nam, đầu cọ cọ lên hai
má Mộ Giai Nam…
“Ta sợ chuyện gì? Chịu thiệt sao?… Người chịu thiệt cũng không phải ta.”
Mộ Giai Nam không được tự nhiên nhắm hai mắt lại, hai tay buông thõng trên
giường, hắn hàm hồ trả lời nhưng vẫn không che giấu được hỗn loạn trong lòng.
Thu Anh Đào đối với biểu hiện của Mộ Giai Nam có điểm ngoài ý muốn, ngày
thường miệng lưỡi hắn trơn tru, kiêu ngạo lưu manh, cư nhiên cũng có lúc khiếp
đảm, mất tự nhiên, ngượng ngùng tiểu nam nhân, hắc hắc… A, hay là do nàng quá
bạo gan đi?
Nàng nhướng mày… cổ đại luôn trọng lễ tiết, nàng bá vương thượng cung thích
hợp không? … Mộ Giai Nam có ở trong chăn khóc tức tưởi, sau đó không chịu nổi
nhục mà treo cổ tự sát không?!
Thu Anh Đào rùng mình một cái, vội vàng sửa sang lại quần áo:
“Quên đi quên đi, vẫn là không nên khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi biết tâm của ta
hướng về ai thì tốt rồi…”
Nàng thu hồi chân muốn đứng dậy, lại bị Mộ Giai Nam nghiêng người đặt ở dưới
thân, Thu Anh Đào nhìn chăm chú vẻ mặt tức giận của Mộ Giai Nam, nàng chớp mắt
mấy cái:
“Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn biểu đạt cảm tình với người, không có ý
mạnh mẽ đùa giỡn lưu manh.”
“Ngươi nha đầu chết tiệt! …”
Mộ Giai Nam không biết phải nói nàng như thế nào, một cô nương lại chủ động
làm chuyện này, nguyên bản phải là nam nhân chủ động mới đúng… Mộ Giai Nam hòa
hoãn cảm xúc, ra vẻ bình tĩnh nói:
“Không thua gì sắc nữ.”
Không đợi Thu Anh Đào mở miệng, môi vừa mở đã bị người dán chặt, Thu Anh Đào
mở to mắt… Nguyên lai nàng không nghĩ dùng chiêu lạt mềm buộc chặt!
Trong chớp mắt khi môi hắn chạm vào môi nàng, hắn bỗng quên hết những chuyện
không vui, đối với nàng hắn không thể cự tuyệt nàng câu dẫn.
Môi và môi giao nhau, lưỡi của hắn không khỏi xâm nhập nơi mềm mại bên trong.
Thu Anh Đào đương nhiên không phản kháng, nàng chờ loại ái muội này thật lâu
rồi, tưởng niệm Mộ Giai Nam ôn nhu hôn nàng, không phải nàng sắc, chỉ là tưởng
niệm một chút thôi… Nàng vừa định đón ý hùa theo, Mộ Giai Nam bỗng nhiên dùng
một loại phương thức cực kỳ thô bạo, đem đầu lưỡi gắt gao quấn quanh đầu lưỡi
nàng, răng cắn cánh môi nàng… Thu Anh Đào hai mắt mở to, đầu lưỡi run lên,
không ôn nhu cũng không triền miên, chỉ có không kiêng nể gì đòi hỏi, hơn nữa
hô hấp bắt đầu khó khăn. Tình cảnh này, giống như một đôi nam nữ không có cảm
tình giao hoan, cái nàng muốn không phải loại cảm giác này… Thu Anh Đào không
cần nghĩ ngợi đẩy Mộ Giai Nam ra, nàng xoa xoa cánh môi sưng đỏ, lưng dựa sát
tường, bắt đầu khẩn trương :
“Ngươi làm cái gì vậy? Làm ta đau!”
Mộ Giai Nam không cho là đúng liếm liếm môi, nhe răng cười một cái:
“Chà đạp ngươi, sau đó vứt bỏ ngươi.”
“…” Nàng hút một ngụm khí lạnh, không phải chứ? Trả thù sao? Người này so với
nàng còn biến thái hơn…
“Như vậy không tốt nha, ta là thật tâm thật ý tới tìm ngươi tâm sự …”
“Có gì không tốt? Chờ đến khi ngươi mang thai, ta trái ôm phải ấp, nắm vững
quyền lực, như vậy đi, bổn thiếu gia phong ngươi làm…”
Mộ Giai Nam suy nghĩ nhíu mày, bỗng nhiên vỗ tay một cái:
“Thiếp ấm giường… Không tệ chứ?”
Thu Anh Đào thiếu chút nữ muốn cắn lưỡi tự tử. Nhìn bộ dạng Mộ Giai Nam không
giống nói đùa, nàng cũng không tính đùa giỡn lưu manh bị lưu manh đùa lại,
nàng ngoài cười nhưng trong không cười lui về phía sau:
“Ha ha, ta chỉ muốn đùa một chút, ta còn có việc, đi trước…”
Nàng một bên giải thích một bên nhảy xuống giường, nàng thật sự tự cho mình
thông minh, tự động đưa lên cho người ta ăn, ô ô, Mộ Giai Nam quả thực còn
đang tức giận…
Mộ Giai Nam há có thể để nàng chạy, hắn nhanh tay ôm lấy thắt lưng của nàng
quăng trở lại giường, sau đó giam nàng vào bên trong, tiếng cười hắn phi
thường quỷ dị:
“Muốn chạy? Hiện tại còn muốn chạy! … Không có cửa đâu.”
Thu Anh Đào nhìn chăm chú ánh mắt mê đắm của Mộ Giai Nam, nàng ra vẻ trấn định
tươi cười chào đón:
“Soái ca bình tĩnh một chút, ngươi không phải loại người như vậy, ta biết ta
biết…”
“Biết cái đầu ngươi, ta chính là loại người như vậy…”
Mộ Giai Nam âm lãnh cười, cúi người hôn lên môi nàng, Thu Anh Đào nghiêng đầu
sang một bên, mím chặt môi phòng ngừa hắn xâm nhập, nhưng cánh môi ẩn ẩn đau,
nàng theo bản năng nắm chặt quyền, chuẩn bị một quyền đánh vào ngực Mộ Giai
Nam, nhưng Mộ Giai Nam sớm có phòng bị, một tay dễ dàng nắm hai tay nàng đặt
lên đỉnh đầu, ngay sau đó rút ra một sợi dây thừng, đem hai tay nàng cột vào
đầu giường… Hắn nhìn chăm chú Thu Anh Đào vặn vẹo thân thể, vừa lòng gật gật
đầu:
“Tiếp tục giãy dụa đi, ta liền thích ngươi phản kháng, nếu không sẽ mất vui,
ha ha…”
Thu Anh Đào lắc lắc cổ tay, nàng cuối cùng đã biết hắn không đùa, mà nàng cũng
không muốn trong tình cảnh này phát sinh quan hệ, vì thế nàng gân cổ kêu…
“Cứu mạng! Cứu mạng, mau bắt lưu manh! —— “
Mộ Giai Nam che lỗ tai:
“Xem ra có thể nói chuyện cũng không tốt lắm…”
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lại từ trong túi rút ra một cái khăn tay, sau đó chậm
rãi nhét vào miệng Thu Anh Đào, nàng “Ngô ngô” kêu rên lại phát không ra
tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận trừng Mộ Giai Nam.
Mộ Giai Nam sờ sờ mặt nàng nói:
“Ngoan, kêu lớn tiếng như vậy sẽ ầm ỹ đến người khác.”
“Ngô ngô…” Thu Anh Đào cảm thấy một bàn tay đặt trên thắt lưng nàng, nàng nhịn
không được liều mạng giãy dụa, hiến thân cũng không sao, nhưng hiến thân phải
có giá trị! Xem tình hình trước mắt, Mộ Giai Nam chính là muốn chiếm tiện nghi
sau không phụ trách, do nàng quá trực tiếp nên làm cho Mộ Giai Nam hiểu lầm
sao? Ô ô, sự tình sao lại thành như vậy?
Mộ Giai Nam đối với khóc lóc của nàng lại thờ ơ, hắn học theo lời của nàng, kỳ
quái nói:
“Ôi, khóc cái gì nha? Ngươi sợ ta?”
Thu Anh Đào liên tục gật đầu, tình huống đột ngột chuyển biến, nàng thất kinh
nâng lên chân, tận lực dùng đầu gối cản lại thân thể Mộ Giai Nam. Nàng thật
muốn một cước đá chết hắn, Mộ Giai Nam mới là phẫn trư ăn lão hổ, bản tính sắc
lang lộ rõ ràng, nàng hiện tại ngược lại là kêu trời trời không thấu, gọi đất
đất chẳng nghe.
Mộ Giai Nam tiếp tục bảo trì bộ dáng dâm tặc, bỗng nhiên khoát tay phóng ra
phi tiêu, trong phòng nhất thời tối đen, cảm giác sợ hãi đánh úp lại Thu Anh
Đào…
“Ngô!” Thu Anh Đào nhíu chặt mày, trong bóng đêm hai bàn tay tà ác tùy ý chạy
loạn trên da thịt nàng, giờ phút này nàng có thể cảm nhận hắn hữu lực chạm vào
nàng, từ cổ trợt dần xuống dưới… Hơn nữa lập tức đi đến bộ ngực mẫn cảm! …
Nàng thật sự là khóc không ra nước mắt, vốn nàng chiếm ưu thế, tính bổ nhào
vào “Ngây ngô tiểu nam hài”, làm sao trong chớp mắt nàng lại thành sơn dương
sắp bị làm thịt vậy? Ô ô, Nam ca ca ngươi ôn nhu một chút a…
Không có ánh sáng, Mộ Giai Nam nhịn không được cười trộm, xú nha đầu cư nhiên
dám công khai sắc dụ hắn? Hôm nay không cho nàng chịu chút đau khổ, sau này
nàng còn dám làm chuyện gì nữa?
“Ô ô…” Thu Anh Đào kiệt lực vặn vẹo thân thể, hy vọng dùng âm thanh nức nở gọi
hồi lý trí Mộ Giai Nam, nhưng lúc này nửa người trên của nàng đã lạnh lẽo
không còn gì che chắn, hơi thở ấm áp thổi thổi bên tai nàng, một đại chưởng
đặt trên ngực nàng, không mang theo cảm tình dùng sức vuốt ve, da thịt trừ bỏ
đau đớn, không có nửa phần khoái cảm. Nàng không muốn như vậy, không muốn
không muốn…
… Mộ Giai Nam nguyên bản thầm nghĩ muốn đe dọa nàng một phen, nhưng khi ngón
tay chạm vào da thịt mềm mại của nàng… Thân thể hắn nổi lên biến hóa, cổ họng
khô nóng khiến hắn không thể dừng tay… Hắn nhớ nàng, muốn nàng, giờ phút này,
rất muốn hôn nàng.
Mộ Giai Nam lấy khăn tay trong miệng Thu Anh Đào ra, Thu Anh Đào mãnh liệt hít
vào một hơi, vừa muốn hô to, lại bị hắn hôn, nhưng hắn hôn rất ôn nhu, không
hề càn quấy.
Thu Anh Đào khóe mắt còn nước mắt, khi nàng nghĩ còn phải chịu tra tấn, lại
cảm nhận được sự ôn nhu vuốt ve, nàng không khỏi tâm tình dần dần bình tĩnh,
hắn hôn nhu tình như nước, đầu lưỡi mềm nhẹ quanh quẩn, nàng không tự chủ được
luân hãm, ý loạn tình mê đáp lại.
Tay nàng bất tri bất giác đã được buông lỏng, lưng bị một bàn tay nâng lên,
nàng không giãy dụa, vô lực cự tuyệt, triền miên hôn nồng nhiệt, máu sôi trào,
nguyên bản phòng lạnh như băng trong kích tình mà ấm áp.
Thu Anh Đào hút hấp cái mũi, tên vô lại này chính là muốn xem nàng làm trò hề,
vẫn là tên biến thái! … Nhưng mà, nàng hoàn toàn không muốn chống cự hắn. Dục,
có lẽ thôi, chính là nàng yêu hắn.
Mộ Giai Nam đem nàng ôm vào trong ngực, lại cảm thấy thiên hạ trong lòng lạnh
run, hắn trong thanh âm nhiều ra một tia ẩn nhẫn:
“Chỉ đùa với nàng một chút, rất dọa người sao? …”
Thu Anh Đào không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, nàng dùng đầu hung
hăng đánh lên trán Mộ Giai Nam:
“Có người nào như ngươi sao? … Ta còn tưởng ngươi bị biến thái sắc ma bám vào
người chứ, ô ô…”
Mộ Giai Nam xoa xoa cái trán, sau đó cười:
“Đối với nàng ta thật hết cách, ta thường xuyên tự hỏi chính mình, nha đầu kia
thay đổi thất thường, hết ăn lại nằm lại rất sợ chết, đến tột cùng ta thích
nàng ở chỗ nào? …”
“Ta không có lừa dối ngươi, thật sự!”
Thu Anh Đào gắt gao ôm cổ Mộ Giai Nam, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói:
“Ta vẫn tin tưởng ngươi không chết, nhưng vẫn không ngừng nghe được tin dữ,
đầu tiên là vòng cổ sau là đai lưng, dính đầy vết máu làm ta không thể không
suy nghĩ miên man…”
Nàng hít thở một hơi, tận lực không cho nước mắt làm ảnh hưởng không khí tốt
đẹp hiện tại:
“Ta lúc ấy cũng suy nghĩ, chờ ngươi một năm, nếu ngươi không trở về, ta phải
đi địa phủ tìm ngươi, nếu không phải phụ thân xảy ra chuyện, ta tuyệt đối sẽ
không xuống núi, cũng sẽ không chui đầu vô lưới để lão hoàng đế lợi dụng… Bởi
vì trong lòng có ngươi, cho nên ta còn không sợ chết, ngươi hẳn là hỏi mình
sao lại có mị lực lớn như vậy đi, ngu ngốc…”
Mộ Giai Nam trong mắt nổi lên một tia gợn sóng, vô luận lời này là thật hay
giả, coi như đã đủ hóa giải hết bất mãn trong lòng, hiểu lầm tựa hồ cũng trở
nên bé nhỏ không đáng kể. Càng nghĩ, nguyên lai là hắn không tin tưởng bản
thân cho nên không tin tưởng nàng… Hắn đem nàng ôm vào lòng, hôn lên trán
nàng, sau đó khôi phục thái độ bình thường bướng bỉnh cười:
“Nàng là do ta cướp được từ tay Tống Hàn Nho, không có quyền lựa chọn, chung
thân của nàng do ta định đoạt.”
Thu Anh Đào giật mình, nàng si ngốc cười, bỗng nhiên đẩy Mộ Giai Nam bổ nhào
lên giường:
“Sai, ngươi là của ta, hiện tại ta sẽ ăn ngươi!”
“…” Mộ Giai Nam bắt lấy đôi tay nhỏ bé đang làm loạn trên ngực hắn, tuy rằng
hắn đối với nàng có khát vọng, nhưng vì bảo hộ danh tiết Nữu Nữu, hắn chỉ còn
cách ra vẻ đạo mạo nói:
“Ta sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng, chính thức cưới nàng.”
Thu Anh Đào thẹn thùng ngượng ngùng cười, nhưng trong lòng khinh thường run
rẩy, người này thực bảo thủ, vài lần câu dẫn đều thất bại !”Sắc đẹp” trước mặt
cư nhiên không bị dụ, không biết hắn có phải nam nhân hay không nữa?