Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 107: Ban ngày gặp ma

Chương 107: Ban ngày gặp ma
Trương Bưu là một du côn có chút danh tiếng ở Linh Châu thành.
Khi còn bé hắn bị bệnh nặng một trận, suýt nữa đã chết yểu, về sau người nhà tìm một vị lang trung giang hồ cho hắn, dùng hai thiên phương, bảo vệ được tính mệnh nhưng đầu tóc lại không có một cọng.
Từ nhỏ gia cảnh Trương Bưu bần hàn, không được đọc sách, cả ngày lang thang trên đường, đánh nhau ẩu đả với người khác, tuy nói bị người khác đánh què một chân, nhưng cũng đánh ra hung danh, du côn lưu manh Linh Châu, đều biết trên đường Trường Bình có một tên đầu trọc họ Trương không dễ chọc.
Cũng vì vậy mà Trương Bưu làm quen được với một đám bạn nhậu, ở trong Linh Châu thành không thể nói là chuyên làm việc ác, nhưng dù sao cũng là tồn tại trên hai con đường mà không có người nào dám trêu.
Lúc này, Trương Bưu đang cùng mấy tên bạn nhậu, ngồi cạnh một chiếc xe bán mì để ăn mì.
Trương Bưu lau lau miệng, buông bát xuống, nói với tiểu nhị bên trong: "Tiểu nhị, lại đến một bát mì."
Tiểu nhị kia ngượng nghịu đi ra, nhìn mấy người bọn họ một chút, chỉ vào chồng mười cái bát không, nói: "Khách quan, các ngươi có nên thanh toán tiền nhữn bát trước này hay không. . ."
Đùng!
Trương Bưu đập bàn một cái, giận dữ nói: "Làm gì, ngươi sợ đại gia đây không trả nổi tiền đúng không?"
Tiểu nhị kia lập tức nói: "Không dám, không dám. . ."
Trương Bưu nhìn hắn, khinh thường nói: "Ta cho ngươi biết, trong Linh Châu thành này, mặc kệ là Túy Hương lâu hay Bách Hoa uyển, đại gia đây đều thường đi, một đêm mấy chục lượng bạc đều đã tiêu qua, có thể không trả nổi tiền vài bát mì này của ngươi sao, bớt nói nhảm đi, nhanh mang mì lên!"
Túy Hương lâu và Bách Hoa uyển là tửu lâu cùng thanh lâu nổi danh nhất trong Linh Châu thành, cũng là một động tiêu tiền, mấy tên quỷ nghèo ăn mì ở đầu đường này, sợ là ngay cả cửa lớn cũng không vào được, tiểu nhị lườm bọn họ, thấp giọng nói: "Nói mạnh miệng thì ai không biết, có bản lĩnh đi Túy Hương lâu đi, ăn mì ở đây gì?"
Trương Bưu nhíu chặt lông mày: "Ngươi nói cái gì?"
Tiểu nhị lập tức nói: "Khách quan chờ một lát, mì sẽ lập tức tới ngay!"
Hắn quay lưng lại nấu bát mì, khi bỏ mì sợi xuống, lập tức phun một bãi nước miếng vào nồi, nhỏ giọng nói: "Ăn mì gì chứ, ăn nước bọt lão tử đi. . ."
Trương Bưu nhìn tên tiểu nhị nghe lời kia, hài lòng sờ đầu trọc của mình, một tên nam tử gầy gò ngồi bên cạnh hắn nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Bưu ca, lúc nào chúng ta mới có thể lại làm một chuyến nữa, cũng không cần ăn mì ở đây, còn có thể chơi cô nương Bách Hoa uyển. . ."
"Làm một chuyến gì?"
"Nửa năm trước, "Việc lớn" kia. . ."
"Im miệng!" Trương Bưu trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Chuyện này, các ngươi giấu chặt trong bụng cho ta, ai hỏi cũng không được nói, nếu không cẩn thận tiết lộ ra ngoài, lão tử sẽ lấy mạng của các ngươi!"
Người kia lập tức cúi đầu xuống ăn mì, không dám nói nữa.
Một người bên cạnh hắn vỗ vỗ đầu hắn một cái, nói ra: " Cô nương ở Bách Hoa uyển và Ngũ chỉ cô nương của ngươi khác nhau chỗ nào, còn không phải đều là khẽ run rẩy sao, ăn mì của ngươi, ban đêm dùng Ngũ chỉ cô nương cua ngươi là được rồi!"
Sắc mặt Trương Bưu hơi trầm xuống, chuyện nửa năm trước kia, hiện tại hắn nhớ lại vẫn cảm thấy hơi sợ.
Một mạng người, đối phương lại cho bọn hắn một ngàn lượng bạc, lúc ấy đầu óc hắn phát sốt nên mới đồng ý làm, sau khi làm xong chuyện đó, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, trong lòng luôn luôn chột dạ, đến tận bây giờ đã nửa năm trôi qua mà vẫn bình an vô sự, hắn mới yên lòng.
Một ngàn lượng bạc đã sớm tiêu hết, nếu còn "Việc lớn" như thế nữa, hắn cũng không dám nhận.
"Khách quan, mì tới." Tiểu nhị kia bưng bát mì đặt trước mặt Trương Bưu, Trương Bưu cầm lấy đũa, ánh mắt khẽ cong lên, hắn phát hiện ở góc tường bên cạnh có hai tên tên ăn mày đang nhìn hắn.
Trong lòng của hắn có chút tức giận, đột nhiên đập đôi đũa lên bàn, giận dữ nói: "Nhìn cái gì đấy!"
Hai tên ăn mày kia cũng không lộ ra kinh hoảng như hắn nghĩ, một người trong đó cầm gậy gỗ đứng lên, lườm hắn một cái, thản nhiên nói: "Nhìn ngươi thế nào?"
Trên con đường này, không có kẻ nào dám nói chuyện với hắn như thế, huống chi đối phương cũng chỉ là một tên ăn mày.
Trương Bưu đột nhiên đứng lên, mấy người phía sau hắn cũng hung hăng vây tới.
"Làm gì, muốn đánh nhau phải không?" Tên ăn mày kia nhìn bọn họ một chút, lui lại một bước, lớn tiếng nói: "Các huynh đệ, có người muốn đánh nhau!"
Soạt!
Mấy người Trương Bưu giật mình đứng nguyên tại chỗ, từ mấy trong ngõ nhỏ gần đó, lập tức có mười mấy tên ăn mày đi ra, bọn hắn đều cầm gậy gỗ trong tay, đem vây quanh mấy người lại.
Nơi này là đại bản doanh của Cái Bang ở Linh Châu, từ vài ngày trước, xét về mặt nhân số, Cái Bang đã trở thành đệ nhất đại bang phái ở Linh Châu.
Trương Bưu nuốt nước miếng, ngồi vào chỗ cũ, liếm môi một cái, giọng điệu thương lượng: "Huynh đệ, có chuyện gì từ từ nói. . ."
"Tránh ra, tránh hết ra, vây ở trong này làm gì?" Mấy bộ khoái từ bên ngoài đi tới tách đám người ra.
Ở trong mắt Trương Bưu, những bộ khoái này luôn khiến người ta căm hận, khuôn mặt chưa từng thân thiết như lúc này.
Một tên bộ khoái nhìn hắn, hỏi: "Ngươi chính là Trương Bưu?"
Trong lòng Trương Bưu thoáng hồi hộp một chút, gần đây hắn cũng không gây chuyện gì quá đáng, nhiều nhất chỉ là thừa dịp A Hổ không ở nhà, lẻn vào ngủ với thê tử hắn, chuyện này không phạm pháp mà?
Hắn nhẹ gật đầu, nói ra: "Tiểu nhân là Trương Bưu."
Bộ khoái kia chỉ vào hắn và mấy người bên cạnh hắn, khua tay nói: " Mang tất cả về."
Trương Bưu vội vàng giải thích: "Bộ khoái đại ca, chúng ta không phạm pháp, ngươi. . ."
Một thanh niên từ sau lưng bộ khoái kia đi tới, mỉm cười nhìn hắn, hỏi: "Còn nhớ ta không?"
Gương mặt người tuổi trẻ kia tuấn tiếu, dáng vẻ tươi cười hiền lành, nhưng nhìn nụ cười này Trương Bưu lại thấy giống như nụ cười của ác quỷ từ Địa Phủ bò ra.
Không phải giống như, vốn chính là.
Nửa năm trước đó, hắn đã xác nhận rất nhiều lần, đối phương đã không có hô hấp và nhịp tim, sau đó mới rời khỏi ngõ hẻm kia, nói cách khác, người xuất hiện ở trước mặt hắn, nửa năm trước đã chết rồi!
Trương Bưu run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, trong nháy mắt cả người hắn mềm nhũn ngã trên mặt đất, dưới thân truyền đến một mùi hôi thối, không nhìn được lẩm bẩm nói: "Quỷ, có quỷ a. . ."
Đường Ninh lui về phía sau một bước, cách hắn xa một chút, phất phất tay, nói ra: "Mang tất cả về đi."
Tiểu nhị bán mì nhìn thấy đám người Trương Bưu bị mang đi, trên mặt lộ ra vẻ khoái ý, hai mắt cong lên, nhưng sau đó nhìn thấy một chồng bát không trên bàn, sắc mặt lập tức đại biến. . .
. . .
Khi Đường Ninh trở về, vừa vặn đụng phải nhạc phụ đại nhân, thế là cùng ông đi về Chung phủ.
Tâm tình của nhạc phụ đại nhân hình như không tốt, lúc ăn cơm, Đường Ninh mới biết được, hóa ra hôm nay tân nhiệm thứ sử Linh Châu đã đến.
Vị Sở thứ sử này, là từ kinh sư điều tới Linh Châu, hắn ở kinh sư cũng không đảm nhiệm chức vị quan trọng, bởi vậy cũng không biết lên nói là thăng hay giáng chức, sau khi quan viên Linh Châu nhận được tin tức, lập tức đi nghênh đón.
Quan mới đến sẽ đốt ba đống lửa, thứ sử đại nhân vừa mới nhậm chức, tự nhiên cũng muốn làm ra một chút thành tích, để thể hiện rõ năng lực và uy nghiêm của mình, trong lòng quan viên địa phương Linh Châu cũng đã sớm chuẩn bị, nhưng bọn hắn cũng không dự liệu được, ngày đầu tiên đối phương vừa tới Linh Châu, đám lửa đã lập tức bốc cháy.
Tất cả huyện lệnh trong Linh Châu đều bị cưỡng chế trong ba tháng, phải xử lý tất cả mấy đại án trọng án trong huyện, nếu không sẽ ảnh hưởng tới kiểm tra đánh giá cuối năm, làm thứ sử đánh giá kiểm tra quan viên trong châu, có quyền nói chuyện cực lớn.
Chuyện này nhạc phụ đại nhân không cần lo lắng, nửa năm này, trị an ở Vĩnh Yên huyện không tính là tốt đẹp, nhưng cũng không có vụ án nào không giải quyết được, mặc dù nửa năm trước, còn có hai vụ án chưa được giải quyết, nhưng so với huyện lệnh khác, áp lực đã rất nhỏ.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Ninh nói với ông một tiếng, rồi trực tiếp đi tới đại lao huyện nha.
"Chúng ta bị oan uổng a, chúng ta không làm già cả, thả chúng ta ra ngoài!" Hắn vừa mới đi vào cửa nhà tù, đã nghe được có người hét to.
Hắn đi đến một gian nhà giam, nhìn thấy đám người Trương Bưu bị giam trong phòng, đang nắm song gỗ nhà tù, lớn tiếng kêu oan.
Đường Ninh chỉ chỉ Trương Bưu, nói: "Mang hắn ra."
Trương Bưu bị một lần nữa bị dẫn tới nhà giam tận cùng bên trong, Đường Ninh không để đám Bành Sâm đi theo, đi một mình đi qua, nhìn Trương Bưu trong phòng giam, nhưng khôngó mở miệng.
Trương Bưu cùng hắn đối mắt một lúc, sau một khắc đã cúi đầu xuống.
Đường Ninh nhìn một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi: "Còn nhớ ta không?"
Trương Bưu ngẩng đầu, một lần nữa nhìn hắn, nói ra: "Ta không biết ngươi, ngươi bắt ta vào để làm gì, ta không phạm pháp!"
"Nếu ngươi không biết ta, vừa rồi vội cái gì? Ị ra quần làm gì?"
Trên mặt Trương Bưu hiện ra một tia mất tự nhiên, lắc đầu nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Khi hắn nói câu nói này, một lần nữa ngẩng đầu nhìn một cái, nhìn thấy vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia.
Nhưng tâm tình hắn vào giờ khắc này đã bình tĩnh lại.
Ban ngày ban mặt, đối phương có thể đứng ở đó nói chuyện cùng hắn, chứng tỏ hắn không phải quỷ hồn, có lẽ là lúc ấy chính mình quá mức bối rối, ngộ nhận là người kia đã chết. . .
Chỉ cần người này là người không phải quỷ, thì hắn không có cái gì phải sợ.
Là người sẽ không đáng sợ như quye.
"Không biết?" Đường Ninh cười cười, lộ ra hai hàng răng trắng, khua tay nói: "Không biết thì thôi. . ."
Trương Bưu ngẩng đầu nhìn hắn một chút, nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, không khỏi rùng mình một cái, khí lạnh chạy dọc người hắn
Luồng khí lạnh này, so với khi nãy ở trên đường ban ngày hắn thấy ma, còn đáng sợ hơn!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất