Chương 106: Hung thủ hiện hình
Sắc mặt Đường Hoài đột biến, cười khan nói: "Ngụy công công nói thế là có ý gì?"
"Ta chỉ là một nô tài phụ trách truyền lời." Ngụy công công cười cười nhìn Đường Hoài: "Đường đại nhân hẳn là hiểu ý của bệ hạ, ta đi đây, bệ hạ vẫn đang chờ."
Đường Hoài ôm quyền lần nữa, nói: "Ngụy công công đi thong thả."
Hắn nhìn theo bóng lưng của Ngụy công công tới khi ông ta biến mất trong tầm mắt, trên mặt hắn lộ ra một tia âm trầm, nắm đấm trong tay áo không ngừng nắm chặt rồi lại buông ra.
Cuối cùng, hắn cũng chỉ đành cắn răng, quay người rời đi.
Trong thâm điện, Trần Hoàng buông một phong mật báo xuống, thuận miệng hỏi: "Ngụy Gian, việc này ngươi thấy thế nào?"
"Nô tài thấy thế nào?" Trên mặt Ngụy công công lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: "Nô tài đang đứng trước mặt bệ hạ nhìn mà. . ."
Trần Hoàng giật mình, vừa bực mình vừa buồn cười đưa tay chỉ chỉ hắn, nói: "Ngươi đấy, ngươi đi theo bên người trẫm cả đời rồi, đã học được cách ba phải, không có lần nào giúp trẫm lo lắng một chút!"
Ngụy công công bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ, lão nô ngu dốt, không so được với chư vị đại nhân trong triều, chức trách của lão nô chính là phục vụ thoải mái bệ hạ. . ."
Trần Hoàng khoát tay áo, nói: "Một lần phái bảy tên tử sĩ đi Linh Châu, thủ bút của Đường Hoài cũng đủ lớn, ngay cả sứ thần Sở quốc đều suýt nữa bị giết, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?"
Ngụy công công đi đến bên người Trần Hoàng, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Hành động lần này của Đường đại nhân mặc dù khó hiểu, nhưng Đường gia đối với bệ hạ, có lẽ vẫn trung thành tuyệt đối. . ."
"Trẫm cũng không hoài nghi lòng trung thành của hắn." Trần Hoàng lắc đầu, nói: "Nhưng những năm này Đường gia hành động đúng là hơi quá. . ."
Ngụy công công giương mắt nhìn một chút, lại cúi đầu xuống, cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Đường Hoài thân là Lễ bộ Thượng thư, phụ trách khoa cử, môn sinh trải rộng khắp triều đình, trải rộng khắp thiên hạ, những năm này đúng là quá lớn mạnh.
Trần Hoàng lại mở mật báo kia xem một lần nữa, nhìn tới một cái tên trên mật báo, lắc đầu nói: "17 năm, Đường Hoài thế mà vẫn nổi sát tâm với cháu trai kia của hắn. . . , Đường Ninh, Đường Ninh, cái tên này, sao trẫm thấy có chút quen tai?"
Ngụy công công suy nghĩ một chút rồi bẩm: "Bệ hạ, Linh Châu giải nguyên dâng lên kế sách trị thủy, hàng năm tiết kiệm mấy chục vạn lượng bạc cho triều đình, hình như tên là Đường Ninh. . ."
"Là hắn?" Trần Hoàng lập tức trở về nhớ lại, lẩm bẩm nói: "Hắn chính là đứa trẻ năm đó bị Đường gia vứt bỏ?"
Ngụy công công nhẹ gật đầu, nói ra: "Nhìn phản ứng của Đường đại nhân, hẳn là không sai."
"Đường gia, Đường Ninh. . ." Trần Hoàng nghĩ một chút, nói: "Hạ chỉ cho Trung Thư tỉnh hạ, Đường Ninh đạt được giải nguyên thi châu Linh Châu, có công hiến kế trị thủy, thưởng đai lưng ngọc, 50 thớt lụa. . ."
"Tuân chỉ." Sắc mặt Ngụy công công khẽ đổi, sau đó lại nói: "Bệ hạ, Linh Châu vừa mới truyền đến tin tức, sứ thần Sở quốc đã từ Linh Châu lên đường, ít ngày nữa là có thể đến kinh sư."
"Sở quốc. . ." Trần Hoàng thấp giọng nói một câu, trên mặt hiện ra một tia buồn bực "Những năm gần đây, nhân tài Sở quốc xuất hiện lớp lớp, trái lại ở Trần Quốc ta, đám người trên triều đình chỉ biết kéo bè kết đảng, có kẻ lại chỉ ngồi không ăn bám, có thể có tác dụng thực sự không nhiều, cứ như thế mãi, hậu hoạn vô tận. . ."
Ngụy công công nghĩ một chút rồi nói: "Bệ hạ không cần lo lắng, thời gian trước thi châu các nơi không phải đã phát hiện ra không ít nhân tài sao, bồi dưỡng bọn họ thêm một chút, mấy năm sau họ có thể trở thành trụ cột trên triều đình."
"Trên triều đình không thể để tất cả mọi người đều là kẻ tầm thường, nhưng cũng không thể có tất cả đều là người thông minh . Nhưng kẻ tầm thường có thể ít, người thông minh lại không thể thiếu." Trần Hoàng trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói: "Trương Hạo nói rất đúng, khoa cử của triều ta đã đến lúc phải thay đổi rồi."
. . .
Đường phủ, trong phòng tối nơi nào đó.
Lão giả cụt một tay quỳ rạp trên đất, giọng nói khàn khàn: "Gia chủ, lão nô đáng chết!"
Đường Hoài nhìn hắn, mặt không thay đổi hỏi: "Mười bảy năm trước, có người nhặt hắn từ trong đống tuyết; nửa năm trước, là người của ngươi từ Linh Châu tìm mấy tên côn đồ kia làm việc bất lợi; lần này, Đường gia đã tổn thất bảy tên tử sĩ, là vì nguyên nhân gì?"
"Lão nô không ngờ rằng, hắn thế mà lại đi cùng sứ thần Sở quốc, mà bên người sứ thần Sở quốc có cao thủ bảo vệ. . ." Lão giả khàn giọng nói vài câu, lại nói: "Gia chủ, lại cho lão nô một cơ hội. . ."
"Ta cho ngươi cơ hội, ai cho ta cơ hội!" Đường Hoài nhìn hắn, giận dữ nói: "Ta cho ngươi cơ hội, bệ hạ sẽ cho ta cơ hội sao?"
Lão giả biến sắc, kinh hãi nói: "Chẳng lẽ. . ."
Đường Hoài phất phất tay, nói ra: "Việc này không có quan hệ gì tới Đường gia, không cần nhắc lại. . ."
Lão giả giật mình, gật đầu nói: "Lão nô hiểu rõ."
Đường Hoài nhắm mắt, phất tay: "Ra ngoài đi."
"Vâng." Lão giả khom người thi lễ một cái, chậm rãi lùi ra ngoài.
Ầm!
Sau khi lão giả đi ra ngoài, nắm đấm của Đường Hoài hung hăng đấm lên trên tường.
"Hàn bá, mấy ngày nay bá đi đâu thế, trở về từ lúc nào?" Thiếu nữ đi trong Đường phủ, nhìn thấy một bóng người phía trước, nhanh chóng bước đi qua, đi đến trước mặt người này, sắc mặt đột nhiên biến đổi, hỏi: "Hàn bá, cánh tay của bá sao thế?"
Lão giả cười cười, nói ra: "Ta vừa về quê một chuyến, không may gặp phải một kẻ thù, không cẩn thận bị đứt."
Thiếu nữ nhìn tay áo trống rỗng của ông ta, mày nhăn lại, hỏi: "Người nào lại ác độc như vậy, có báo quan bắt hắn hay không?"
Lão giả lắc đầu, nói ra: "Thủy nhi cô nương không cần lo lắng, hắn cũng không tốt hơn được so với ta."
Thiếu nữ nhìn hắn, lắc đầu nói: "Bá đã lớn tuổi như vậy rồi còn học người ta đánh nhau. . ."
Lão giả chỉ cười cười, cúi đầu không nói thêm nữa.
Thiếu nữ có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, dặn dò: "Vậy bá phải nhớ phải xem đại phu nhé. . ."
. . .
Thứ sử Linh châu Đổng Tồn Nghĩa sau khi nhận được điều lệnh của triều đình không được mấy ngày, đã thu thập đồ đạc chạy tới Phong Châu nhận chức.
Nghe nói, Linh Châu thứ sử tân nhiệm do triều đình phái tới, mấy ngày nữa sẽ đến Linh Châu.
Quan viên địa phương Linh Châu đều hơi thấp thỏm, mặc dù Đổng thứ sử không dễ sống chung, nhưng tốt xấu cũng đã cộng sự nhiều năm như vậy, cho tới nay vẫn luôn hài hòa.
Mà thứ sử tân nhiệm này, đến bây giờ đám người còn không biết là ai, cũng không biết tính nết của hắn, trong lòng tự nhiên có chút bất an.
Chuyện này là chuyện nhạc phụ đại nhân và quan viên địa phương Linh Châu cần lo lắng, Lý Thiên Lan đã rời đi Linh Châu một đoạn thời gian, những ngày này Đường Ninh trải qua đặc biệt phong phú, mỗi ngày đọc sách, chạy bộ, vốn là muốn câu ra mấy tên thích khách, nhưng có lẽ đối phương đã thật sự rời khỏi Linh Châu, chuyện này khiến Đường Ninh có chút thất vọng, ngay cả địch nhân là ai cũng không biết, hắn tìm ai trả thù đi?
Mỗi lần hắn đi ra ngoài, Bành Sâm đều đi sau lưng hắn cách một đoạn không xa, Đường Yêu Yêu cũng sẽ ở cùng hắn và Phương tiểu bàn, cùng nhau rèn luyện.
Phương pháp giảm béo liều mạng của Phương tiểu bàn như thế là không đúng, dựa vào ăn ít rồi vận động nhiều, mặc dù hoàn toàn chính xác là có thể giảm cân trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng không khỏe mạnh.
Thế nên hiện tại mỗi ngày nàng chỉ chạy nửa canh giờ vào buổi sáng và tối, ăn cơm cũng chú trọng dinh dưỡng cân đối, Đường Ninh còn dạy nàng mấy động tác dưỡng khí, mặc dù hiệu quả chậm hơn một chút, nhưng sẽ không tổn hại thân thể.
Buổi sáng rèn luyện xong, hắn cùng Phương tiểu bàn đi tới cửa hàng của Tam thúc ăn điểm tâm.
Trong miệng Lưu lão nhị ngậm một cái bánh bao, cắn hai ba lần đã nuốt xuống, nhìn Đường Ninh, cười nói ra: "Bang chủ, hôm qua chúng ta lại lấy được một manh mối."
Lưu lão nhị vốn gọi hắn là "Công tử", từ khi Đường Ninh cho hắn một số lượng bạc lớn, để hắn thành lập Cái Bang, mời chào đám ăn mày trong thành Linh Châu, hắn liền thay đổi xưng hô với Đường Ninh.
Nếu như Cái Bang là đại bang thiên hạ đệ nhất, thì chức vị "Bang chủ" này tự nhiên vô cùng phong cách, nhưng bây giờ Cái Bang vẫn chỉ là một bang nhỏ có chừng trăm tên khất cái, bang chủ này hình như cũng không có tác dụng gì.
Vì để tránh chuyện đi tới đâu cũng có ăn mày tiến lên hành lễ với hắn, ngoại trừ Lưu lão nhị và mấy người bên cạnh lão ra, đám ăn mày ở Linh Châu chỉ biết là bọn hắn có một bang chủ, nhưng không biết bang chủ là ai.
Lưu lão nhị ăn một cái bánh bao, lại lau miệng, nói: "Bang chủ, một huynh đệ trong bang chúng ta, giống như đã nhìn thấy người mấy tháng trước, động thủ với ngài trong ngõ hẻm kia. Mặc dù lúc ấy bọn hắn đều che mặt, nhưng có một tên đầu trọc, mà lại chân trái lại thọt, trên trán còn có đầu sẹo, ta đã để cho mấy huynh đệ theo dõi hắn."
Đường Ninh để đũa xuống, nhìn về phía hắn, hỏi: "Hắn ở đâu?"