Chương 13: Tâm tư tài nữ
Không sợ Đường Yêu Yêu có văn hóa, chỉ sợ Đường Yêu Yêu biết võ công.
Đường Ninh phát hiện đôi chân dài của Đường Yêu Yêu không đơn thuần chỉ để ngắm, mà nó còn có thể dùng để đá người.
Khi nãy nàng tung một cước đá bay một người bắn xa năm mét, tiểu tử kia khi nãy còn hung thần ác sát, lúc này lại ngã trên mặt đất không bò dậy nổi.
Nhìntiểu tử kia cường tráng như vậy mà còn bị nàng đá một cước gục tại chỗ, Đường Ninh cảm thấy nếu như một cước này đá lên trên người hắn, có lẽ hắn có thể bay ra ngoài mười mét.
Nếu như không phải trên mặt Đường Yêu Yêu tràn đầy vẻ đắc ý giống như đang đợi mình khen nàng, trong suy nghĩ của Đường Ninh ấn tượng về nàng vốn chỉ là người ngực phẳng không não, lúc này đã muốn đổi thành nữ hiệp chân dài.
Cuối cùng là Đường Yêu Yêu ở lại trông chừng hai tên tiểu tử kia, còn Đường Ninh chạy về Quách gia thôn gọi bộ khoái tới.
Bởi vì Đường Yêu Yêu nói nếu như bọn hắn đến chậm, một mình hắn không khống chế nổi cục diện.
Đường Ninh biết nàng nói "Không khống chế nổi cục diện" đã rất uyển chuyển rồi, cuối cùng nàng đã học được cách nói chuyện uyển chuyển, hắn thật sự vui mừng.
Không nghĩ tới còn có hai con cá lọt lưới, sau khi Chung Minh Lễ nghe nói, lập tức phái mấy tên bộ khoái đi qua, thuận tiện còn phái hai tên bộ khoái đưa bọn hắn trở về.
Đường Ninh chú ý tới, trên đường đi, ánh mắt hai tên bộ khoái kia nhìn hắn đã hoàn toàn khác với trước kia.
Hắn còn nghe được hai người nhỏ giọng nói chuyện.
"Lần này nếu không phải có cô gia, đại nhân đã gặp phiền phức lớn rồi."
"Còn có lần trước, cũng may có cô gia, bằng không Đổng thứ sử khẳng định sẽ dựa vào bản án đó mà làm khó đại nhân. . ."
"Ai nói cô gia là con mọt sách, rõ ràng là người hữu dũng hữu mưu, trí dũng song toàn. . ."
Là vàng đặt ở đâu cũng sẽ phát sáng, đây là một chân lý không thể bàn cãi, Đường Ninh rất tán thành, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.
"Đáng tiếc buổi sáng không cứng nổi. . ."
Nụ cười của Đường Ninh cứng đờ ở trên mặt.
Giờ phút này, khuôn mặt ngốc manh đáng yêu của tiểu nha đầu Tình Nhi kia, hắn thấy dịu dàng như ác ma vậy.
Hắn quay đầu nhìn Đường Yêu Yêu, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Ngươi bắt đầu học võ từ bao giờ?"
Không thể trở thành thần tiên ngự kiếm phi hành, vậy chỉ có thể chuyển mục tiêu sang làm một đại hiệp võ công cao cường.
Có bé trai nào khi còn bé không có giấc mơ võ hiệp, trước kia không có cơ hội, hiện tại ngay cả Đường Yêu Yêu cũng có thể dùng một cước đạp bay một tráng hán năm mét, không có đạo lý gì hắn không làm được.
"5 tuổi." Đường Yêu Yêu nói.
"Đã học võ bao nhiêu năm?"
Đường Yêu Yêu nghĩ một chút rồi trả lời: "Mười một năm."
Nói cách khác, hiện tại Đường Yêu Yêu mới 16 tuổi, 16 tuổi chân đã dài như vậy, thêm hai năm nữa còn dài đến đâu?
Chân của nàng thật sự là không nên dài thêm, ngực lớn lên thì tốt hơn.
Đường Ninh lại hỏi: "Võ công của ngươi rất lợi hại?"
Đường Yêu Yêu hất cằm lên, vô cùng đắc ý: "Đó là đương nhiên!"
Thấy nàng tỏ vẻ lão nương đệ nhất thiên hạ, Đường Ninh lập tức biết được khi nãy hắn hỏi một câu thừa, câu hỏi này dùng để hỏi Tình Nhi hoặc Chung Ý, đều đáng tin cậy hơn nàng rất nhiều.
Đường Yêu Yêu nhìn hắn một chút, đột nhiên hỏi: "Không phải người muốn cùng ta học võ chứ?"
"Sao có thể. . ." Đường Ninh phất phất tay, "Học võ có gì tốt. . ."
Đường Yêu Yêu lập tức nói: "Học được võ, vừa rồi ngươi cũng không cần trốn ở phía sau lưng ta."
Đường Ninh cải chính: "Không phải ta trốn sau lưng ngươi, là chính ngươi đi đến trước mặt của ta. . ."
"Có gì khác nhau sao?"
"Không có sao?"
"Có sao?"
. . .
Đường Ninh không muốn tranh luận với nàng ai trước ai sau ai trên ai dưới, hắn đói bụng, hắn muốn trở về ăn cơm.
Chung Minh Lễ phải xử lý chuyện của Quách gia thôn, buổi chiều cũng không trở về ăn cơm.
Nhưng trên bàn cơm vẫn có bốn người, trong thời gian này Đường Ninh phát hiện ra Đường Yêu Yêu thường tới Chung gia co cơm, hơn nữa quan hệ của nàng với nhạc mẫu đại nhân cũng không tệ, so với Chung Ý còn giống nữ nhi Chung gia hơn.
Trên bàn cơm, nàng từ trước đến nay luôn lắm miệng nên nhanh nhảu thêm mắm thêm muối kể lại chuyện về Quách gia thôn một lần.
Trần Ngọc Hiền không nghĩ tới chuyện hôm nay lại nguy hiểm như vậy, khi nghe đến đoạn khi hai nguoif trở về bị ác nhân cản đường, trên mặt bà hiện ra một tia trách cứ, nói ra: "Hai người các ngươi không ngoan ngoãn đợi trong nhà, đến đó xem náo nhiệt cái gì, nhỡ chẳng may gặp phải nguy hiểm. . ."
Đường Yêu Yêu thè lưỡi, vội vàng nói sang chuyện khác: "Bá mẫu yên tâm, hai tiểu mâu tặc kia, con chỉ dùng hai cước là có thể giải quyết, huống chi, nếu như hôm nay chúng ta không đi, đám người Chung bá phụ sẽ bị lão già giả thần tiên kia lừa gạt, nghe Tôn thần y nói, nếu chậm trễ thêm mấy canh giờ, ở thôn kia sẽ chết rất nhiều người. . ."
Nghe Đường Yêu Yêu kể xong mọi chuyện, Trần Ngọc Hiền ngoại trừ lo lắng an toàn của hai người, bà còn sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Nếu là Quách gia thôn thật sự có ôn dịch, Chung Minh Lễ làm huyện lệnh, nhẹ nhất là cách chức điều tra, đối với Chung gia chuyện này không khác gì tai hoạ ngập đầu.
Nghĩ tới đây, nàng nhìn về phía Đường Ninh, ánh mắt tràn đầy vẻ yêu thích, gắp vào chén cơm của hắn chút đồ ăn, cười nói: "Hôm nay may mắn có Ninh nhi. . ."
Đường Yêu Yêu mỉm cười nhìn Trần Ngọc Hiền, nói ra: "Đều là người một nhà, nói gì tạ ơn. . ."
Lời này đã bị Đường Yêu Yêu cướp lời, trên mặt Đường Ninh chỉ có thể lộ ra một nụ cười xấu hổ lại không thất lễ thôi.
Sau khi ăn xong, hắn rời khỏi phòng, Đường Yêu Yêu vội vàng theo sau, sốt ruột nói: "Ngươi còn chưa dạy ta làm sao để bắt quỷ đâu, nói lời phải giữ lời đấy. . ."
. . .
"Ý nhi, con chờ một chút."
Cơm nước xong xuôi, Chung Ý vừa bước tới cửa phòng, sau lưng lại truyền đến tiếng gọi.
Nàng quay người đi trở về, hỏi: "Nương, có chuyện gì sao?"
Trần Ngọc Hiền nắm tay của nàng, trên mặt lộ ra một tia áy náy, thở dài nói: "Hôn sự của con, là cha mẹ có lỗi với con, để con phải chịu ủy khuất."
Chung Ý đầu tiên khẽ giật mình, sau đó lại cười cười, nói: "Mẹ, tất cả đều đã qua."
Trần Ngọc Hiền nắm chặt tay của nàng, nói ra: "Mẹ biết, cả một đời nữ tử chúng ta, chuyện hạnh phúc nhất là có thể gả cho một lang quân như ý. . ."
Nàng kéo Chung Ý ngồi xuống bên cạnh mình, nói ra: "Nhưng nhiều khi, kỳ thật đều không có nhiều chuyện vừa lòng đẹp ý như vậy, nếu có thể tìm được một người thích ngươi, nguyện ý thực tình đợi ngươi gả, đó cũng là phúc khí lớn nhất. . ."
Chung Ý nhìn nàng, nghi ngờ nói: "Nương, ngài đang nói cái gì?"
"Chuyện ngày đó, ta đều nghe nói."
Trần Ngọc Hiền thở dài, nhìn nàng nói: "Ninh nhi vì ngươi, không tiếc đắc tội với Đổng thứ sử, chính mình lại bị thương, mắc chứng bệnh mất hồn, đây là Chung gia chúng ta thiếu hắn, hắn lại giúp cha ngươi nhiều như vậy, ngày bình thường con không nên quá mức lãnh đạm với hắn, đối với hắn tốt một chút. . ."
Bờ môi Chung Ý giật giật, cuối cùng chỉ cúi đầu xuống, nói khẽ: "Nương, con hiểu. . ."
Nàng có chút thất thần đi ra ngoài.
"Tiểu thư, tiểu thư. . ." Tình Nhi đang chạy tới kêu nàng hai tiếng, thấy nàng không phản ứng gì, hơi nghi hoặc một chút sờ lên đầu, lẩm bẩm nói: "Tiểu thư bị sao thế?"
Chung Ý đi về phòng của mình, ngồi trước bàn, ánh mắt hơi mờ mịt.
Hai tay nàng ôm lấy mặt, khuỷu tay chống trên bàn.
Trong lòng nàng bắt đầu hiếu kỳ về rất nhiều chuyện.
Trước kia hắn là người như thế nào?
Hắn là bởi vì thích nàng, ngày hôm đó mới đứng ra sao?
Vốn tưởng rằng hắn là một cái con mọt sách chỉ biết là học vẹt, nhưng những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, lại khiến ấn tượng của nàng về hắn dần thay đổi.
Hắn thông minh nhạy bén, sắc xảo phá được vụ án khó giải quyết, tiện tay giải được chuyện khẩn cấp của phụ thân.
Hắn thâm tàng bất lộ, ngay cả y thuật cũng tinh thông hơn Tôn thần y, Tôn thần y còn phải thỉnh giáo hắn phương thuốc.
Hôm nay hắn lại dũng cảm quả quyết, vạch trần âm mưu của kẻ giả mạo thần tiên kia, trừ đi đại phiền toái cho Chung gia.
Trước khi quyết định ném tú cầu, nàng vốn đãtính đến kết quả xấu nhất. . .
Hiện tại xem ra, mọi chuyện cũng không kém như nàng nghĩ,. . .