Chương 144: Mời hắn tiến cung
"Sư thúc của ngươi?"
Trần Hoàng nhìn Lăng Nhất Hồng, run lên một cái, lập tức nói: "Vậy còn không mau triệu hắn tiến cung đến!"
Lăng Nhất Hồng tỏ vẻ khó khăn nói ra: "Thần, thần chỉ nghe nói sư thúc đã đến kinh sư, không biết hắn ở nơi nào."
"Cái gì?" Trần Hoàng nhíu mày nhìn hắn.
"Ta biết."
Một giọng nói từ ngoài điện truyền đến, Phương Hồng được một tên hoạn quan dẫn đường đi vào đại điện, thi lễ một cái với Trần Hoàng, nói: "Bệ hạ, thần biết sư thúc của Lăng thái y ở nơi nào."
Trần Hoàng đang định phái người đi thăm dò, nghe vậy thì lập tức nói: "Hắn ở đâu?"
Phương Hồng nói: "Hắn ở Hồng Tụ các kinh sư."
Trần Hoàng phất ống tay áo một cái, nói: "Lăng Vân, ngươi cùng đi với Phương đại nhân, nhanh chóng mời sư thúc của Lăng thái y vào cung đến!"
Một tướng lĩnh trẻ tuổi ở dưới lập tức khom người, "Thần tuân chỉ!"
Hắn bước lên trước mấy bước, nhìn Phương Hồng rồi nói: "Phương đại nhân, chúng ta mau mau đi thôi."
Phương Hồng không kịp nghỉ ngơi, lập tức cùng tướng lĩnh trẻ tuổi kia rời khỏi đại điện.
Hồng Tụ các.
Hứa chưởng quỹ đang không ngừng đi lại trong các, vẻ mặt sốt ruột, lẩm bẩm nói: "Tiêu tiểu công gia đi lâu như vậy, làm sao vẫn chưa trở lại?"
Lão khất cái nhìn hắn một chút, bất mãn nói: "Ngươi không thể an tĩnh ngồi ở chỗ đó sao, lượn đi lượn lại khiến lão phu choáng đầu. . ."
Hứa chưởng quỹ quay đầu nhìn lão, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Một bóng người rảo bước đi vào Hồng Tụ các, Sở Sở cô nương nhìn Tô Mị đang đi tới, cau mày nói: "Đường công tử không ở đây, hôm nay Hồng Tụ các không mở cửa, mời Tô cô nương trở về đi."
"Ta đương nhiên biết hắn không ở đây." Tô Mị liếc nàng, nói ra: "Ta mới từ đại lao huyện nha trở về, hắn tạm thời bị nhốt vào đại lao."
"Cái gì?" Sở Sở cô nương biến sắc, lập tức nói: "Đường công tử không làm chuyện trái luật pháp, tại sao bọn hắn lại nhốt hắn vào đại lao?"
"Ngây thơ." Tô Mị nhìn nàng một chút nói: "Đã bị giam vào đại lao rồi, có làm chuyện trái luật pháp hay không, còn phải tùy vào lời bọn hắn nói?"
Trên mặt Sở Sở cô nương càng thêm lo lắng, khổ sở nói: "Vậy phải làm sao bây giờ. . ."
Tô Mị nhìn nàng một chút, nói ra: "Hắn nói hắn có biện pháp, để các ngươi không cần lo lắng, cũng không cần làm gì cả."
Vẻ mặt Sở Sở cô nương đầy lo lắng, lẩm bẩm nói: "Công tử đã bị giam vào đại lao rồi, hắn còn có biện pháp nào. . ."
Nàng vừa dứt lời, ở cửa Hồng Tụ các, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Nghe được tiếng chân gấp rút mà chỉnh tề này, Tô Mị hơi biến sắc.
Phương Hồng từ bên tên tướng lĩnh trẻ tuổi cùng đi tới, ánh mắt nhìn vào trong đường một chút, lập tức hỏi: "Đường giải nguyên đâu?"
Tô Mị nhìn Phương Hồng một chút, ánh mắt đảo qua trên thân vị tướng lĩnh trẻ tuổi kia, nói: "Bị huyện nha bắt đi."
"Cái gì?" Phương Hồng kinh hãi, hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Vừa xảy ra khi nãy."
Tướng lĩnh trẻ tuổi kia nhíu mày, hỏi: "Huyện nha nào?"
Hứa chưởng quỹ giống như là ý thức được cái gì, lập tức bẩm: "Bình An huyện nha."
Tướng lĩnh trẻ tuổi lập tức quay người rời khỏi Hồng Tụ các, ra lệnh với hai hàng binh sĩ: "Đi Bình An huyện nha!"
. . .
Bình An huyện nha.
Thường Nghiêm nhìn tên bộ khoái kia, cau mày nói: "Ngươi nói hắn đánh hết những phạm nhân kia, hiện tại Tiêu tiểu công gia ở bên trong nói chuyện với hắn?"
"Đúng thế." Bộ khoái kia nhẹ gật đầu, hỏi: "Đại nhân, có muốn ta lại an bài một chút hay không. . ."
"Không cần." Thường Nghiêm phất phất tay, nói ra: "Trước cứ như vậy đi , chờ tin tức Võ An Hầu bên kia."
"Thế mà lại có quan hệ với Tiêu tiểu công gia. . ." Thường Nghiêm lắc đầu,khi Đường gia tới phân phó, chỉ nói người này chỉ là một học sinh từ nơi khác tới không có bối cảnh, một tên học sinh từ nơi khác tới mà không có bối cảnh, thế mà lại đắc tội với Đường gia và Võ An Hầu ở kinh sư, tự nhiên là không có đường sống, đến lúc đó hắn đã phá án, cũng bán cho Đường gia và Võ An Hầu một lần mặt mũi, chẳng phải sung sướng?
Nhưng không ngờ Tiêu tiểu công gia cũng cuốn vào, vị này không phải một Bình An huyện lệnh như hắn có thể đắc tội nổi.
Bất kể như thế nào, hắn chỉ cần bày ra thái độ giải quyết việc chung, cho dù là Tiêu tiểu công gia, cũng không thể can thiệp vào chuyện huyện nha.
Hắn thoáng yên lòng, nhấp một ngụm trà, đột nhiên lại có một tên nha dịch từ bên ngoài xông tới.
"Đại nhân, không xong, không xong!"
Thường Nghiêm giật mình, nước trà đổ xuống vạt áo, hắn đặt chén trà xuống, giận dữ nói: "Đã xảy ra gì, từ từ nói!"
Ầm!
Nha dịch kia còn chưa kịp mở miệng, cánh cửa kia đã bị người khác đạp một cước văng ra, một tướng lĩnh trẻ tuổi nhanh chân đi đến, lạnh lùng nói: "Bình An huyện lệnh ở đâu!"
Thường Nghiêm nhìn thấy quần áo tướng lĩnh kia, trong đầu "Ông" một tiếng.
Bình thường Cấm vệ luôn bảo hộ hoàng thành, hôm nay lại đột nhiên đến Bình An huyện nha của hắn, nhất định là không có chuyện tốt lành gì.
Hắn run run đứng lên, giọng nói cũng run rẩy theo: "Hạ quan là huyện lệnh Bình An huyện, Thường Nghiêm. . ."
. . .
Đại lao Bình An huyện.
Tiêu Giác nhìn Đường Ninh một lúc, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, mãi một lúc sau mới không nhịn được hỏi: "Ngươi thực sự đã bắt Tô Mị vào tay rồi?"
Đường Ninh lắc đầu.
Ngay cả chính cung nương tử của hắn mà hắn còn chưa lấy được đấy, chớ nói chi tới hồ ly tinh ở bên ngoài, hắn và Tô hồ ly, chỉ là bài hữu, không phải pháo hữu.
"Đừng cho là khi nãy ta không có nhìn thấy!" Tiêu Giác nhìn hắn, nói ra: "Tô cô nương đút cơm cho ngươi!"
Đường Ninh giải thích nói: "Đó là bởi vì ta với không đến."
"Ngoại trừ ngươi, từ trước tới nay ta chưa từng thấy nàng đối với người nào như vậy đâu." Tiêu Giác nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Ngươi có phải là biết bí kỹ gì để nữ tử thấy ngươi một lần là sẽ thích ngươi hay không, ngay cả Tô cô nương cũng không thể chống cự, ngươi dạy ta đi. . ."
Đường Ninh nhìn xem hắn hỏi: "Ta dạy cho ngươi, ngươi có thể dùng sao?"
Tiêu Giác cúi đầu nhìn nơi nào đó một chút, cắn răng nói: "Cũng sắp có thể sử dụng rồi."
Đường Ninh lắc đầu, nói : "Ta thật sự không có bí kỹ gì."
Tiêu Giác nhìn hắn, không tin nói: "Vậy vì sao Tô cô nương lại đối xử đặc biệt với ngươi như vậy
Đường Ninh hỏi: "Có thể là bởi vì ta đạp trai hơn so với ngươi?"
Tiêu Giác hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đạp trai hơn ta, ai cho ngươi tự tin?"
"Đó chính là bởi vì buổi sáng ngươi không dậy nổi. . ."
Bị đâm trúng chỗ đau, Tiêu Giác đã thẹn quá hoá giận, "Ngươi có còn muốn ta cứu ngươi đi ra hay không?"
"Không muốn." Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Ta cảm thấy nơi này khá tốt, yên lặng, chính là hương vị thì không dễ ngửi. . ."
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
Một nam tử trên người mặc quan phục bước nhanh đi tới, thúc giục hai tên ngục tốt nói: "Nhanh, mau mở ra!"
Một tên ngục tốt móc ra chìa khoá, lập tức mở ra cửa nhà lao, nam tử kia đi vào đại lao, đi đến trước mặt Đường Ninh, cười nói ra: "Đường công tử, bản quan đã điều tra rõ ràng, chuyện hôm nay, đều là một trận hiểu lầm, hiện tại công tử có thể đi."
Đường Ninh nhìn xem hắn, hỏi: "Vị đại nhân này là?"
Nam tử kia cười cười nói: "Bản quan là huyện lệnh Bình An huyện."
"Huyện lệnh đại nhân nói lời ấy sai rồi." Đường Ninh nhìn hắn, lắc đầu nói: "Vụ án này một ngày không phá, thì có một ngày ta sẽ bị hiềm nghi, đại nhân thả ta rời đi, nếu chẳng may ta chạy án thì làm sao bây giờ, đến lúc đó, đại nhân sao có thể bàn giao với bách tính, làm sao bàn giao với Võ An Hầu?"
Huyện lệnh Bình An huyện- Thường Nghiêm nhìn hắn, vô cùng ngạc nhiên.
Vị Đường công tử này, thật đúng là suy nghĩ cho hắn. . .
Nhưng cấm vệ tướng lĩnh và Lại bộ Thị lang đích thân đến, chính là vì mời hắn, nếu người này không đi, cái nón trên đỉnh đầu hắn này nhất định sẽ không giữ được!
Trên mặt Thường Nghiêm lần nữa lộ ra nụ cười làm lành, nói: "Đường công tử nói thế là sai rồi, án này mặc dù chưa điều tra rõ ràng, nhưng đã không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi, đại lao không phải địa phương tốt gì, công tử vẫn nên mau mau rời đi đi."
Đường Ninh lắc đầu, tìm một nơi sạch sẽ, ngồi xếp bằng xuống, nói ra: "Một ngày không tra ra manh mối của vụ án này, thì ngày đó hiềm nghi trên người ta cũng không thể rửa sạch, một ngày không rửa sạch hiềm nghi trên người ta, ta sẽ không đi."
Thường Nghiêm nhìn vẻ kiên định của hắn, lập tức giống như bị sét đánh.
Tiêu Giác cũng dùng ánh mắt nhìn người điên nhìn Đường Ninh.
Phù phù!
Hai đầu gối Thường Nghiêm mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, đau khổ khóc lóc nói: "Ta van cầu ngài, ngài mau mau đi thôi!"
Tiêu Giác nhìn Đường Ninh kiên định không thay đổi, lại nhìn Thường Nghiêm đang khóc ròng ròng, vuốt vuốt mi tâm đang co giật.
Quan huyện cầu nghi phạm rời khỏi đại lao, nghi phạm lại chết sống không đi, thế giới này nhất định là điên rồi !