Chương 145: Sư thúc ra tay
Thỉnh thần dễ dàng tiễn thần khó, huyện lệnh Bình An huyện- Thường Nghiêm hiểu rất rõ câu nói này.
Cấm vệ tướng lĩnh phụng thánh chỉ tự mình đến bắt người, cho hắn mười lá gan, cũng không dám giữ người lại, thậm chí hắn còn không dám toát ra một chút thái độ cường ngạnh.
Trong lòng của hắn vừa vội vừa hối hận, vội là vì nếu Đường Ninh không đi, bệ hạ trách tội xuống, vẫn sẽ trách tội xuống trên đầu huyện lệnh là hắn này, còn hối hận chính là không nên tin vào lời của Đường gia nói, Tiêu tiểu công gia thăm tù, cấm vệ tướng lĩnh phụng chỉ đòi người ------ đây chính là kẻ mà bọn họ nói không có gì bối cảnh?
Khi trong lòng của hắn đang vô cùng rối loạn, Phương Hồng đã từ bên ngoài bước nhanh tới, đến khi nhìn thấy Đường Ninh, ông nhanh chân đi vào nhà tù, nói: "Đường giải nguyên, bệ hạ triệu kiến, mau theo ta tiến cung!"
Vẻ mặt Đường Ninh có chút khó khăn, nói: "Nhưng ta là nghi phạm, không thể ra khỏi nhà tù. . ."
Huyện lệnh Bình An huyện đang quỳ trên mặt đất khẽ run, vội vàng đứng lên, lớn tiếng nói: "Đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, hiện tại vị công tử này lập tức có thể đi. . ."
Tất cả mọi chuyện hôm nay, đều là do vị huyện lệnh Bình An huyện này an bài, mặc dù Đường Ninh không muốn tuỳ tiện buông tha hắn, nhưng dù sao trong cung còn có chuyện quan trọng hơn, hắn nhìn huyện lệnh Bình An huyện một cái, sau đó đi ra nhà tù.
Huyện lệnh Bình An huyện thấy vậy, trong lòng thở phào một cái, nhưng lo lắng trong lòng vẫn không hề được buông lỏng.
Trong lòng của Thường Nghiêm hiểu rất rõ ràng, những hành động vừa rồi chính là nhằm vào Đường Nhinh, mặc dù Đường Ninh tạm thời rời đi, lại không biết hắn có chịu buông tha mình hay không. . .
Ở cửa Bình An huyện nha, Đường Ninh và Phương Hồng lên xe ngựa, một hoạn quan lắc lắc roi, xe ngựa lập tức chạy như bay về phía hoàng cung.
Tên tướng lĩnh trẻ tuổi kia nhảy lên ngựa, nhìn lướt qua xe ngựa kia, trên mặt hiện ra vẻ khó tin, cuối cùng chỉ đành lắc đầu rồi đuổi kịp đi. . .
Cách huyện nha không xa, nữ tử tên là Đường Thủy đứng ở đó, vẻ mặt khẩn trương cũng thoáng thả lỏng.
Nàng đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, sau đó nhanh chân đi tới Bình An huyện nha.
. . .
Hoàng cung.
Trần Hoàng nắm tay Phương thục phi, nói: "Ngươi yên tâm, trẫm đã để người đi mời một tên thần y, hắn nhất định có thể trị hết bệnh của ngươi!"
Sắc mặt phụ nhân nằm trên giường trắng bệch, bờ môi không có chút máu, nhìn Trần Hoàng, mỉm cười nói: "Nếu thần thiếp đi trước, bệ hạ nhất định phải nuôi dạy Viên nhi thành người, đừng để người khác tổn thương hắn, thần thiếp không cầu cái gì, chỉ cầu hắn có thể an an ổn ổn sống cả đời này. . ."
"Trẫm không cho phép nàng nói lời này!"
Phụ nhân nhìn hắn, nói: "Bệ hạ. . ."
"Trẫm đồng ý với nàng, trẫm đều đồng ý với nàng!" Trần Hoàng dùng sức nắm chặt tay nàng, khi hắn quay đầu, trong mắt đều là tơ máu, trầm giọng nói: "Người còn chưa tới sao!"
Một bóng người từ ngoài cửa bước nhanh tới, ôm quyền khom người nói: "Hồi bệ hạ, trên đường thần và Phương đại nhân đi đón Đường thần y có xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, nên thời gian hơi chậm, hiện tại Đường thần y đã ở ngoài điện chờ đợi."
Trên mặt Trần Hoàng hiện ra vẻ vui mừng, nói: "Nhanh, mau mời hắn tiến đến!"
Một tên hoạn quan lanh lảnh hô: "Tuyên Đường thần y tiến điện!"
Đường Ninh và Phương Hồng đi vào đại điện, chỉ thấy phía trước có một bóng người đang đứng, hắn không ngẩng đầu đi xem, cúi rạp người, nói: "Thảo dân tham kiến bệ hạ."
Trần Hoàng liếc nhìn hai người sau lưng một chút, nhíu mày hỏi: "Đường thần y đâu?"
Lăng Nhất Hồng từ đám người đi tới, chỉ vào Đường Ninh, rồi cung kính nói với Trần Hoàng: "Bệ hạ, vị này chính là sư thúc của thần."
"Hắn là sư thúc của ngươi?" Trần Hoàng nhìn về phía Đường Ninh, trên mặt hiện ra vẻ khó tin, ánh mắt lại nhìn về phía Phương Hồng, Phương Hồng tiến lên một bước, nói ra: "Hồi bệ hạ, y thuật Đường giải nguyên cao minh, là sư đệ của Tôn thần y, cũng là sư thúc Lăng thái y."
Trong điện, một đám thái y và danh y ở kinh sư đều vụng trộm nhìn tới bên này, trên mặt cũng là vẻ không tin.
Một người tuổi còn trẻ như vậy,lại có thể là sư thúc của Lăng Nhất Hồng?
Trần Hoàng trầm mặt, nhìn về phía Lăng Nhất Hồng, hỏi: "Ngươi có biết tội khi quân sẽ bị rơi đầu?"
Lăng Nhất Hồng cúi rạp người, nói: "Bệ hạ bớt giận, lời vi thần nói, câu nào cũng là thật, Phương đại nhân là giám khảo Linh Châu thi châu, cũng có thể chứng minh."
Trần Hoàng mắt nhìn về phía hắn, một lúc lâu sau mới phất phất tay, nói: "Thôi, để hắn chẩn bệnh cho Thục phi đi."
Hắn nói rồi đi tới một bên, ánh mắt nhìn ra phía ngoài điện, cũng không nhìn Đường Ninh nữa.
Lăng Nhất Hồng tiến lên một bước, cung kính nói: "Sư thúc, xin mời."
Đường Ninh không nghĩ rằng mình chỉ biết được một chút y thuật kia có thể vượt qua tất cả thái y ở đây, hắn cũng không đi đến trước giường, mà là nhìn về phía Lăng Nhất Hồng, nói: "Đưa kết quả chẩn bệnh và phương thuốc của bọn ngươi đưa cho ta xem đã."
Lăng Nhất Hồng lập tức lấy ra mấy tờ giấy từ trong tay áo, đưa cho hắn, nói ra: "Đều ở nơi này."
Đường Ninh mở ra, những tờ giấy này chính là kết quả chẩn trị của thái y đối với bệnh của Thục phi, đại khái cùng loại với một loại bệnh khó nói nào đó của nữ nhân, đây không phải bệnh nặng gì, vấn đề ở chỗ, Thục phi uống thuốc mấy ngày, nhưng bệnh tình lại không thấy chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn nặng thêm, đây là chuyện vô cùng không bình thường.
Đường Ninh lại cầm lấy phương thuốc nhìn một chút, phương thuốc vẫn là cùng một phương thuốc, chỗ khác nhau chỉ là lượng thuốc.
Hắn quay sang hỏi Lăng Nhất Hồng: "Phương thuốc này lấy từ chỗ nào?"
Lăng Nhất Hồng nhìn hắn một chút, nói: "« Danh Y Biệt Lục »."
Đường Ninh thở dài, khi nhìn thấy phương thuốc này, hắn đã hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào.
Lão viện trưởng thường xuyên khuyên bảo hắn một câu, tin vào sách, không bằng không có sách.
Lão tổ tông lưu lại vô số châu báo sáng chói, đáng giá để hậu nhân trân quý, nhưng cũng không phải tất cả những thứ mà lão tổ tông lưu lại đều là đúng.
Y thư cũng như vậy.
Tổ tiên từ hàng trăm hàng ngàn năm trước, còn chưa hiểu rõ toàn diện đối với thân thể người và tật bệnh, dù là trên bệnh lý hay trên phương diện dùng thuốc đều có nhầm lẫn, thậm chí ở đời sau cảm thấy có chút khó tin, điểm này, cho dù là những danh y nổi tiếng hậu thế kia cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Mặc kệ là « Thiên Kim Phương » hay « Danh Y Biệt Lục », hoặc bất luận là một bản y học trứ tác nào, bên trong đều có sai lầm cùng sơ hở, chuyện này không thể tránh né, không ngừng sửa chữa sai, không ngừng tiến lên, cũng là con đường mà sự vật phát triển cần phải đi qua.
Trong quá trình thực tiễn, một số lý luận hoặc phương pháp sai lầm sẽ bị từ từ loại bỏ và sửa lại, nhưng vẫn có một số cá lọt lưới.
Trong tay hắn chính là một cá lọt lưới.
Đám người Lăng Nhất Hồng đưa ra phương thuốc này là sai.
Nhưng chuyện này không thể trách bọn hắn, bởi vì bọn họ tham khảo y thư, nếu như ngay cả y thư cũng sai, bọn hắn đương nhiên sẽ không có khả năng đưa ra phương thuốc chính xác.
Là thuốc có ba phần độc, đúng thuốc còn có độc, huống chi là không đúng?
Chỉ là phương thuốc này mặc dù có sai, nhưng độc tính cũng không lớn, ở trình độ nhất định, thật sự có thể làm dịu bệnh chứng.
Nếu không dùng lâu dài, cũng sẽ không sinh ra ảnh hưởng với thân thể người, có lẽ là thể chất Thục phi đặc thù, hoặc có lẽ là nàng dùng phương thuốc này lâu ngày, mới có thể tạo thành cục diện bây giờ.
Lăng Nhất Hồng thấy Đường Ninh nhìn phương thuốc này một hồi, nhịn không được hỏi: "Sư thúc, chẳng lẽ là phương thuốc này có vấn đề?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Phương thuốc này sai rồi."
Lăng Nhất Hồng khó có thể tin: "Sai, sai?"
Cũng không tin chuyện phương thuốc bị sai còn có những thái y ở đây, một lão giả bước lên trước, nhìn Đường Ninh, cau mày nói: "Phương thuốc này là cổ phương ghi lại trên « Danh Y Biệt Lục », lưu truyền đến nay, đã có ngàn năm, làm sao có thể là sai?"
Lăng Nhất Hồng giới thiệu: "Sư thúc, vị này là Thái y lệnh Trần đại nhân."
Đường Ninh nhìn ông ta một chút, hỏi: "Sách cũng là do người viết, người đều có thể sai, sách vì sao không thể sai, cổ phương ngàn năm trước, trong quá trình lưu truyền, bị sửa lại còn ít sao?"
Bệnh của Thục phi vốn chỉ là bệnh nhẹ, cho dù không cần bất luận đơn thuốc gì , cứ để tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện kết quả hiện tại.
Đây không phải đang chữa bệnh, đây là đang hạ độc.
Hiện tại Thục phi không cần phương thuốc chữa bệnh, mà là phương thuốc giải độc.
Đường Ninh nhớ rõ, trong một bản y thư ở hậu thế mà lão viện trưởng cất giữ, đã từng nói về điểm sai trong phương thuốc này, không chỉ đưa ra phương thuốc thay thế, còn có cả biện pháp giải độc.
Đường Ninh nhìn về phía Lăng Nhất Hồng, hỏi: "Có giấy bút không?"
"Có!" Lăng Nhất Hồng nhẹ gật đầu, nói ra: "Sư thúc mời đi theo ta."
Đường Ninh theo hắn đi đến một chiếc bàn, nâng bút viết hai phương thuốc, giao cho hắn, dặn dò: "Phương này là phương thuốc giải độc, cho Thục phi nương nương dùng hai ngày, cách một ngày, lại dùng đơn thuốc thứ hai."