Chương 148: Lẽ nào lại vậy!
Đường Ninh ngồi xe của Phương Hồng đi thẳng đến cửa Hồng Tụ các.
Trong xe, sắc mặt Phương Hồng nghiêm túc, chắp tay khom người với hắn nói : "Phương gia ta đã chịu Đường giải nguyên hai lần đại ân, Phương mỗ thật sự là không biết phải làm thế nào mới có thể báo đáp."
Đường Ninh lắc đầu, nói: "Phương đại nhân quá khách khí rồi."
Phương Hồng nghiêm mặt nói : "Đối với Đường giải nguyên thì có lẽ chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với Phương gia chính là đại ân."
Phương Hồng khách khí như thế, Đường Ninh lại có chút không quen, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn và Phương Hồng không có quá nhiều để tài để nói, toàn bộ Phương gia, vẫn chỉ có Phương tiểu bàn là đáng yêu nhất.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Hồng Tụ, một cô nương đứng tại cửa ra vào, nhìn thấy Đường Ninh xuống xe ngựa, lập tức chạy vào trong phòng, lớn tiếng nói : "Công tử trở về rồi!"
Đám Hứa chưởng quỹ lập tức bước nhanh từ bên trong ra ngoài.
Sở Sở cô nương đi đến bên cạnh hắn, lo lắng hỏi : "Công tử không sao chứ, bọn hắn có làm gì công tử hay không?"
Đường Ninh cười cười, nói : "Không sao, tất cả mọi người đi vào đi, đi vào rồi lại nói."
Tô Mị từ bên trong đi tới, liếc mắt nhìn hắn, nói ra : "Nếu ngươi đã không xảy ra chuyện gì, ta đi trước. . ."
Đường Ninh nhìn nàng rồi đề nghị : "Không ở lại ăn bữa cơm rồi lại đi?"
Tô Mị không quay đầu, khoát tay áo, nhẹ giọng đáp : "Được rồi, lần sau có cơ hội rồi tính."
Hứa chưởng quỹ đi lên trước, cười nói : "Công tử nhất định đã đói bụng rồi, cơm tối đã chuẩn bị xong. . ."
. . .
Đường gia.
Đường Chiêu nhìn Lưu Lý, khó có thể tin nói : "Ngươi nói cái gì, người bị đón đi, đón đi nơi nào?"
Trên mặt Lưu Lý mang theo một tia sợ hãi, run giọng nói : "Hoàng, hoàng cung."
"Hoàng cung?" Đường Chiêu lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi : "Hắn đi hoàng cung làm cái gì?"
"Không biết." Lưu Lý nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nói : "Khi nãy, Huyện lệnh Bình An huyện Thường Nghiêm bị cấm vệ mang đi, Thường Dược sai người đưa tin cho ta, để cho ta tới tìm Nhị thiếu gia hỏi thăm một chút. . ."
"Huyện lệnh Bình An huyện bị cấm vệ mang đi!"
Tin tức khiến người ta kinh ngạc một cái tiếp một cái, Đường Chiêu vuốt vuốt mi tâm, khiến hắn không phản ứng kịp.
Đúng lúc này, một bóng người nhanh chân từ ngoài cửa đi tới, nhìn Đường Chiêu, giận dữ nói : "Đồ hỗn trướng, ngươi lại làm cái gì!"
Đường Chiêu nhìn phụ thân của mình, nghi ngờ nói : "Cha, con thế nào rồi?"
Đường Kỳ nhìn hắn, cả giận nói : "Ngươi còn giả ngu, chuyện kia có phải là ngươi phái người đi ám chỉ Huyện lệnh Bình An huyện hay không?"
Đường Chiêu kinh ngạc há to miệng, hỏi : "Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngu xuẩn, Đường gia sớm muộn cũng sẽ bị hủy trong tay ngươi!" Đường Kỳ nhìn hắn, thở hổn hển, nói ra : "Cùng ta đi tới trước mặt đại bá ngươi nhận sai!"
Một lát sau, Đường Chiêu thất hồn lạc phách đi theo Đường Kỳ, đi ra sân nhỏ.
Nữ tử áo trắng đứng trước cửa bán nguyệt, nhìn một màn này, tựa như có điều suy nghĩ.
. . .
Sáng sớm sau khi tảo triều xong, bách quan từ đại điện đi ra, sắc mặt khác nhau.
Buổi tảo triều hôm nay so sánh với ngày thường có vẻ không yên ổn.
Con trai Võ An Hầu ở đầu đường kinh sư bị người đánh thành trọng thương, sáng nay Võ An Hầu ở trên triều đình thỉnh cầu bệ hạ tra rõ án này, lại bị bệ hạ mắng cho một trận, trách hắn không biết dạy con, ngay cả bách quan đều cảm thấy có chút không hiểu.
Mặc dù bệ hạ vẫn phái thái y đi tới Võ An hầu phủ, nhưng chuyện này cũng tương tự như đánh một gậy lại cho một quả táo.
Hình như hôm nay tâm tình của bệ hạ không tốt, ngay cả Thái Y viện cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Bởi vì chút nữa đã khiến bệnh tình Thục phi nương nương chuyển biến xấu, toàn thể thái y của Thái Y viện đều bị phạt bổng lộc một năm, đương nhiên, phạt bổng lộc là chuyện nhỏ, nếu Thục phi nương nương xảy ra ngoài ý muốn, ít nhất Thái Y viện cũng phải rơi mấy cái đầu.
Khách quan mà nói, Huyện lệnh Bình An huyện là một người xui xẻo nhất.
Làm huyện lệnh ở kinh sư, lần này hắn bị gọt quan thôi chức, trong vòng một đêm, lập tức từ quan ngũ phẩm biến thành một thường dân, mặc dù tội danh nghe thì nhiều, nhưng trong mắt bách quan, loại trình độ này căn bản không tính cái gì, ngày bình thường mọi người cũng đều ngầm hiểu lẫn nhau, khả năng duy nhất, chính là hắn làm gì khiến cho bệ hạ bất mãn nên mới bị tai vạ như thế.
Đương nhiên, mọi chuyện có lẽ còn phức tạp hơn một chút.
Huyện lệnh Bình An huyện từ trước đến nay luôn thân cận với Đường gia, lần này bệ hạ động thủ với hắn, có phải còn có hàm nghĩa gì hay không, có lẽ bệ hạ cũng không muốn nhìn thấy Đường gia tiếp tục phát triển an toàn. . . , đương nhiên, những chuyện này thì bọn họ không biết được.
Ngự Thư phòng.
Trần Hoàng nhìn tờ giấy trong tay, lắc đầu nói : "Vu oan hãm hại, thế mà có thể nghĩ ra thủ đoạn dơ bẩn như thế, đứa con trai của Võ An Hầu này, cũng nên cẩn thận dạy dỗ lại."
Lăng Vân ngẩng đầu, hỏi : "Bệ hạ, Đường gia bên kia. . ."
Trần Hoàng nhìn ra bên ngoài, nói ra : "Qua việc Huyện lệnh Bình An huyện, bọn hắn chắc cũng phải biết thu liễm. . ."
Nói rồi ông ta đứng lên, nói : "Đi Thục Tú cung."
"Bệ hạ giá lâm!"
Trong Thục Tú cung, tiếng lanh lảnh của một hoạn quan vang lên, Phương Hồng lập tức đứng dậy khom người hành lễ: "Thần tham kiến bệ hạ."
"Miễn lễ. . ." Trần Hoàng phất phất tay, bước nhanh đến trước giường, nhìn vẻ mặt Thục phi đã thắm sắc, cười hỏi : "Cảm giác của ái phi thế nào?"
Thục phi cười cười rồi nói : "Tạ ơn bệ hạ quan tâm, thần thiếp đã tốt hơn nhiều."
Vẻ mặt Trần Hoàng lộ dị sắc, nói ra : "Vị Đường giải nguyên này, tuy còn trẻ tuổi, nhưng hiểu biết cũng thật nhiều."
Thục phi nắm tay của hắn, nói ra : "Bệ hạ cần phải thay mặt thần thiếp tạ ơn Đường tiểu thần y."
Trần Hoàng nhẹ gật đầu: "Có công đương nhiên nên thưởng, chỉ là hắn còn còn quá trẻ, lại đang chuẩn bị thi tỉnh, lúc này thưởng cho hắn, sẽ có hại nhiều hơn lợi , chờ đến khi hắn tham gia khoa cử xong rồi lại thưởng cũng không muộn."
"Vẫn là bệ hạ nghĩ chu toàn." Thục phi cười cười, lại hỏi : "Thần thiếp nghe nói, hắn còn bị người hãm hại?"
Trần Hoàng vỗ vỗ tay của nàng, nói : "Ái phi yên tâm, trẫm đã nghiêm trị người hãm hại rồi."
"Đúng lúc nghĩ đến một việc." Nói đến đây, ông ta lại quay đầu nhìn về phía Phương Hồng, hỏi : "Huyện lệnh Bình An huyện Thường Nghiêm vừa đi, kinh huyện không có người cai quản, Phương ái khanh có nhân tuyển thích hợp đề cử không?"
Phương Hồng nghĩ nghĩ, nói ra : "Hồi bệ hạ, thần nghĩ đến một người, người này vô cùng có năng lực, quản lý sự vụ rất tốt, có thể đảm nhiệm chức huyện lệnh kinh huyện."
"Ồ?" Trần Hoàng hỏi hắn: "Ngươi nói người nào?"
Phương Hồng nói ︰ "Người này chính là huyện lệnh Vĩnh Yên huyện, Chung Minh Lễ."
"Chung Minh Lễ?" Trần Hoàng nghĩ nghĩ, hỏi : "Cái tên này, nghe có chút quen tai."
Ngụy Gian tiến lên một bước, cười nói : "Bệ hạ quên sao, trong sổ gấp mà Tống đại nhân trình tới bệ hạ, có đề cập tới vị Chung huyện lệnh này."
"Ngươi nói như thế, đúng là trẫm cũng nghĩ tới." Trần Hoàng nhẹ gật đầu, nói ra : "Tống ái khanh cũng đề cử qua người này, nói hắn phá án có vài phần thủ đoạn, xem ra vị Chung huyện lệnh này, hoàn toàn chính xác là có chỗ hơn người. . ."
Phương Hồng nghĩ nghĩ, lại nói : "Bệ hạ, vị Chung huyện lệnh này, chính là nhạc phụ của Đường giải nguyên."
"Còn có việc này?" Trên mặt Trần Hoàng hiện ra một tia kinh ngạc, sau đó liền cười nói : "Một đôi cha vợ con rể này, đều là nhân tài. . ."
Thục phi nhìn hắn, bỗng nhiên nói ra : "Bệ hạ nếu điều Chung Minh Lễ tới kinh sư, không chỉ là trả lại ân tình cho tiểu thần y, sau này cha vợ cùng triều, chẳng phải cũng là một chuyện hay?"
Trần Hoàng cười cười, nói, "Ngày mai trẫm sẽ để Trung Thư tỉnh soạn chỉ. . ."
. . .
Linh Châu, Đường gia.
Đường tài chủ đưa một phong thư cho quản gia, nói: "Đưa phong thư này đến Chung gia."
"Vâng, lão gia." Quản gia nhẹ gật đầu, ông ta đang muốn rời đi, lại bị Đường tài chủ gọi lại.
Quản gia nhìn hắn, hỏi : "Lão gia, còn có chuyện gì cần phân phó?"
Đường tài chủ đưa một phong thư đã mở ra khác cho hắn, nói : "Trước tiên đưa phong này đến trong phòng tiểu thư, cứ nói là Hứa chưởng quỹ đưa tới."
Nhìn quản gia rời đi, khóe miệng hắn giật giật, nói ra : "Kinh sư đệ nhất mỹ nhân, Lý cô nương. . . , vừa tới kinh sư, đã lộ ra bộ mặt thật. . ."
Đường gia, trong một tiểu viện nào đó.
Đường Yêu Yêu ngồi trên bàn đu dây, vô ý thức đạp chân, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn vách tường viện kia.
Nàng cắn răng, cáu giận nói : "Đi lâu như thế, ngay cả phong thư cũng không viết. . ."
Quản gia từ bên ngoài đi tới, đưa một phong thư cho nàng, nói ra : "Tiểu thư, đây là Hứa chưởng quỹ từ kinh sư đưa tới tin."
"Là thư của Hứa thúc thúc à. . ." Đường Yêu Yêu nhận lấy, nói ra : "Đã rất nhiều năm rồi chưa gặp qua Hứa thúc thúc."
Nàng trở về gian phòng, ngồi vào bàn, mở thử ra đọc.
Một lát sau, nụ cười trên mặt nàng đã dần dần biến mất, thay vào đó là sắc mặt giận dữ.
Đùng!
Nàng vỗ một bàn tay lên bàn, giận dữ nói : "Lẽ nào lại như vậy!"
Soạt!
Bàn gỗ lập tức chia năm xẻ bảy, mảnh vụn rơi xuống.