Chương 149: Cứ tin ở ta
Chung phủ.
"Tiểu thư, cô gia gửi thư!"
Tình Nhi cầm trong tay một phong thư, từ ngoài viện chạy vào, ki chạy qua ngưỡng cửa, nàng không cẩn thận vấp một phát, bị ngã lộn nhào, nhưng nàng cũng không thèm phủi bụi đất trên người, vẫn nhanh chngs chạy vào bên trong gian phòng.
Trong phòng, Chung Ý ngồi trước cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, nghe được tiếng gọi cửa Tình nhi, nàng lập tức ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ mong đợi, đứng dậy.
Sau đó gióng như là nhớ tới chuyện gì, nàng quay đầu nhìn Tô Như đang ngồi ở bên thêu thùa, trên mặt dần đỏ ửng, nàng chậm rãi lại ngồi xuống.
Tô Như cúi đầu thêu thùa, mặc dù không ngẩng đầu, nhưng đường may hiển nhiên đã loạn.
Tình Nhi nhanh chóng chạy vào phòng, thở hổn hển, nói ra: "Tiểu thư, tiểu thư, cô gia gửi thư. . ."
Chung Ý nhận thư, sau khi mở ra đọc lướt qua mới thở phào rồi nói ra: " Hai ngày trước thượng nguyên, tướng công đã bình an đến kinh sư."
"Vậy là tốt rồi." Trên mặt Tô Như hiện ra ý cười, nói: "Mau đưa thư đưa cho bá phụ bá mẫu xem một chút, từ vài ngày trước bá mẫu đã bắt đầu chờ đợi."
Thư phòng Chung phủ.
Chung Minh Lễ buông thư xuống, nói: "Trên đường không gặp chuyện gì trì hoãn thời gian, nên đã sớm đến kinh sư, cũng có càng nhiều thời gian ôn tập."
"Mười ngày đã đến. . ." Trên mặt Trần Ngọc Hiền thoáng vẻ hối hận, nói: "Ở nơi nào ôn tập chả giống nhau, sớm như thế đã để Ninh nhi ở lại Linh Châu ở thêm mấy ngày , chờ đến đầu tháng hai lại xuất phát cũng không muộn, cũng có thể ở bên Tiểu Ý thêm chút thời gian."
Chung Minh Lễ cười cười, nói ra: "Chờ đến thi tỉnh kết thúc, sau khi hắn nhận nhiệm vụ, là có thể mang Tiểu Ý đi."
Trần Ngọc Hiền nhìn ông hỏi: "Đón tới kinh sư?"
Chung Minh Lễ nghĩ nghĩ, nói ra: "Nếu có thể trúng giáp nhất, tất nhiên là sẽ được ở lại kinh sư, nhị giáp thì không chắc, nhưng bệ hạ phá lệ ban thưởng đai lưng ngọc cho hắn, đã là thiên ân cực lớn, có khả năng rất lớn là sẽ để cho hắn đảm nhiệm chức quan ở kinh thành."
Trần Ngọc Hiền có chút thất vọng hỏi: "Vậy đến lúc đó Tiểu Ý và Ninh nhi đều ở kinh sư, chúng ta lại ở Linh Châu, người một nhà phải bao lâu mới có thể gặp nhau một lần?"
Chung Minh Lễ á khẩu không trả lời được, ông ta làm quan phụ mẫu Linh Châu, tự nhiên không thể tự ý rời vị trí, hàng năm tuy có thời gian nghỉ để thăm người thân, nhưng thời gian rất ngắn, không có khả năng giống như bây giờ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nữ nhi.
Trần Ngọc Hiền nhìn ông ta, ánh mắt có chút u oán, nói: "Ông ở Linh Châu này, cũng ở vài chục năm rồi, ông không thể khơi thông quan hệ trên dưới để điều đi kinh sư sao, Ninh nhi đi tới đó, Tiểu Ý cũng đi, ông lại toàn ở bên ngoài, trong nhà này, cũng chỉ còn lại một mình ta."
Sắc mặt Chung Minh Lễ hơi tối, cho dù Vĩnh Yên huyện là thượng huyện, hắn là huyện lệnh cũng coi như có chút trọng lượng, nhưng huyện lệnh huyện khác, nếu không có bối cảnh, muốn điều nhiệm tới kinh sư, cho dù là có chiến tích xuất sắc, cũng vẫn phải xem cơ duyên.
Hắn thở dài, nắm tay nàng, nói ra: "Đều là do vi phu không tốt, để nương tử chịu khổ. . ."
Đường phủ.
Đường tài chủ đi ra cửa, thấy hạ nhân bê một bộ bàn mới chuyển vào tòa tiểu viện nào đó, trên mặt ông ta lộ ra một tia vui mừng không dễ dàng phát hiện, gặp Đường Yêu Yêu từ trong viện đi tới, bèn hỏi: "Yêu Yêu, làm sao vậy, ai chọc ghẹo con thế, nói cho cha biết, cha giúp con xả giận!"
Đường Yêu Yêu cắn răng, nói ra: "Không có người nào chọc con!"
Đường tài chủ cười cười, nói: "Thư mà Hứa thúc thúc đưa tới con có xem chưa, các ngươi đã vài chục năm không gặp rồi, chắc là con cũng quên dáng vẻ của Hứa thúc thúc như thế nào đi, có cơ hội cha dẫn con đi kinh sư gặp hắn."
Đường Yêu Yêu nghĩ nghĩ, nói ra: "Cha, Triệu chưởng quỹ có phải qua mấy ngày nữa lại muốn đi kinh sư áp hàng hay không?"
Đường tài chủ giống như là nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến hóa. "Con hỏi chuyện này để làm gì?"
"Không cần có cơ hội. . ." Đường Yêu Yêu lôi kéo cánh tay của oogn ta, nói ra: "Lần này con đi theo Triệu chưởng quỹ đi kinh sư tìm Hứa thúc thúc là được rồi, không cần làm phiền cha. . ."
"Không được!" Đường tài chủ không chút do dự cự tuyệt, lắc đầu nói: "Kinh sư là nơi thị phi, con đi một mình, cha không yên lòng."
"Con lại không phải trẻ con, có thể chiếu cố tốt cho chính mình, lại nói con cũng không phải đi một mình, không phải còn có Triệu chưởng quỹ sao. . ." Đường Yêu Yêu nhìn ông ta, nói ra: "Huống chi, kinh sư cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, cha lo lắng cái gì?"
Kinh sư mặc dù không phải đầm rồng hang hổ, nhưng so với đầm rồng hang hổ còn nguy hiểm hơn, không cẩn thận, nữ nhi sẽ bị người khác lừa gạt đi, Đường tài chủ lắc đầu, nói ra: "Không được, cha không đồng ý!"
Đường Yêu Yêu nghĩ nghĩ, nói ra: "Vậy con không đi."
Đường tài chủ mở miệng ra lại nhắm lại, chuẩn bị khuyên nhủ nhưng lại nén trở về.
Đường Yêu Yêu đi ra ngoài, Đường tài chủ lập tức bước tới chặn đường, cảnh giác nói: "Con đi đâu thế?"
Đường Yêu Yêu nhìn ông, nói: "Con đi tìm Tiểu Ý. . ."
Đường tài chủ nhìn nàng một chút, chân thành nói: "Không được đi kinh sư."
Đường Yêu Yêu đối mắt với ông ta một lúc rồi mới nói: "Con không đi."
Nàng đồng ý quá nhanh, nghe có chút khó có thể tin, khiến Đường tài chủ có chút hoài nghi đây rốt cuộc có phải nữ nhi của ông ta hay không.
Ông ta hồ nghi nhìn nàng một cái, phất phất tay nói: "Đi đi. . ."
Một lát sau, trong một tiểu viện của Chung phủ.
Đường Yêu Yêu nhìn Chung Ý và Tô Như, nói: "Mấy ngày nữa ta muốn đi kinh sư, các ngươi có lời gì muốn ta nhắn cho hắn sao?"
Chung Ý kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Ngươi đi kinh sư làm gì?"
"Đi xem chuyện làm ăn của Đường gia ở kinh sư. . ." Đường Yêu Yêu nhìn các nàng, nói ra: "Nhà chúng ta ở kinh sư buôn bán cái gì ta cũng không biết, nếu các ngươi có lời gì muốn nói với hắn thì nhanh nói, hai ngày ta sẽ đi."
Chung Ý nghĩ một chút mới nói ra: "Vậy. . ., chờ đến trước khi ngươi đi rồi nói sau."
Đường Yêu Yêu nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi: "Nếu như ta đến kinh sư, phát hiện hắn ở kinh sư hái hoa ngắt cỏ, lêu lổng cùng hồ ly tinh thì làm sao bây giờ?"
Chung Ý cười cười, nói ra: "Tướng công tới đó để tham gia khoa khảo, làm sao lại hái hoa ngắt cỏ, lêu lổng cùng hồ ly tinh?"
Đường Yêu Yêu nhíu mày: "Nếu quả thật có đâu?"
Chung Ý buồn cười, nói: "Nếu quả thật có, ngươi giúp chúng ta đánh hồ ly tinh đi, để tướng công chuẩn bị thi tỉnh. . ."
Đường Yêu Yêu vỗ vỗ ngực, nói ra: "Yên tâm đi, cứ tin ta!"
Nàng nói chuyện với Chung Ý một lúc mới trở lại Đường phủ, đi về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Viết mười bài thi từ, chính là vì muốn lêu lổng với hồ ly tinh kia?"
"Ta ngược lại muốn xem xem, kinh sư đệ nhất mỹ nhân này đẹp bao nhiêu. . ."
"Còn có Lý Thiên Lan, vừa mới tới hai ngày đã chờ không kịp. . ."
"Hoa tâm đại củ cải!"
. . .
Đường Yêu Yêu vừa thu dọn đồ đạc, vừa lầm bầm, một lúc sau nàng mới quay đầu nhìn nha hoàn của mình một chút, nói: "Tú Nhi, đi lấy kiếm của ta tới đây!"
. . .
KhiĐường Ninh một lần nữa nhìn thấy Tiêu Giác, phát hiện ánh mắt hắn nhìn mình có chút kỳ quái.
Tiêu Giác nhìn hắn, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Chân của con trai Võ An Hầu bị người đánh gãy bên đường, Võ An Hầu lại là bị bệ hạ khiển trách một chầu, Huyện lệnh Bình An huyệnbắt Đường Ninh vào ngục, hiện tại đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà làm ruộng, mà người bằng hữu của hắn vốn tưởng rằng từ một nơi nhỏ đi ra, cũng không có bối cảnh gì, thế mà nhàn nhã uống trà ở trong này. . .
Ngay cả Tiêu Giác cũng không có bản lãnh lớn như vậy, xảy ra chuyện như vậy, trong cung đúng là cũng không có chuyện gì truyền ra, hắn chỉ có thể đến hỏi Đường Ninh.
"Ta chính là ta, không phải là người nào." Đường Ninh nhấp một ngụm trà, tiếp tục nhìn Sở Sở cô nương khiêu vũ.
Bệnh của Thục phi không thể nói ra, các thái y sẽ không loạn truyền, hắn tự nhiên cũng không tuyên dương khắp nơi.
Tiêu Giác nghĩ một lúc rồi lại hỏi: "Bệ hạ triệu ngươi tiến cung làm gì?"
"Đây là cơ mật, không thể truyền ra ngoài." Đường Ninh nghĩ một chút rồi vẫn giải thích một chút, nếu không sợ là Tiêu Giác sẽ vẫn một mực hỏi tiếp.
Tiêu Giác nghe vậy, quả nhiên không hỏi nữa, chỉ là vẻ nghi ngờ trong mắt lại càng sâu.
Đường Ninh đặt chén trà xuống, định nghỉ ngơi một lát rồi lại đọc sách, ôn tập ôn tập.
Mặc dù kinh sư phồn hoa, nhưng cũng rất nhàm chán, hắn hơi nhớ Tiểu Ý, nhớ Tiểu Như, nhớ Phương tiểu bàn, nhớ Đường yêu tinh, nhớ bánh bao hấp cùng tào phớ trong cửa hàng của Tam thúc.
Cho dù là ở Linh Châu bị Đường yêu tinh chà đạp, cũng tốt hơn kinh sư nhàm chán này nhiều.