Chương 152: Một bước lên trời
Sau mấy lần tiếp xúc, Đường Ninh đại khái đã hiểu, Tô Mị thích đánh bài, cũng không phải là do có tâm lý của dân cờ bạc, dù sao phương thức trừng phạt của bọn hắn là dán mẩu giấy, nếu thua thì trên mặt chỉ có thêm một mảnh giấy trắng, thắng cũng không được cái gì.
Đây đại khái là phương thức để nàng buông lỏng, đây là một nữ nhân khiến người ta không đoán ra, trong lòng nàng giấu bao nhiêu điều, Đường Ninh không thể nhìn không thấu.
Nhưng hắn cũng không có ý định nhìn thấu, nữ nhân hiếu kỳ về một nam nhân, thường thường là thời điểm bắt đầu khiến nàng luân hãm, nam nhân mà hiếu kỳ, về một nữ nhân cũng là đạo lý này, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo, cũng sẽ hại chết người.
Hắn ngồi trở lại trước bàn, bắt đầu viết thư.
Cẩn thận nghĩ một chút vẫn quyết định viết phong thư đưa trở về, giải thích đơn giản chuyện nhạc phụ đại nhân thăng quan, dù sao đột nhiên từ huyện lệnh châu huyện lên chức làm huyện lệnh kinh huyện, ngoại trừ kinh hỉ ra, sợ là cũng có kinh hãi.
Chỉ cần nói đây là Phương Hồng tiến cử, và chuyện hắn vô tình cứu được Thục phi.
Tiểu Như tất nhiên sẽ cùng đi đến, ngoài ra, còn muốn viết phong thư nói với Tam thúc, nếu bọn họ nguyện ý đến kinh sư, thì cứ cùng nhau tới, còn có một phong thư, an bài chuyện Lưu lão nhị và Cái Bang. . .
Chậm nhất là sau khi thi tỉnh xong, mấy người Tiểu Ý sẽ đến đây, lần tiếp theo không biết lúc nào mới có thể trở về đến Linh Châu, trong lòng của hắn có chút cao hứng, lại có một chút mất mát không hiểu vì sao.
Không chỉ một chút.
Đường gia, Đường Kỳ không ngừng đi lại trong đường, lẩm bẩm nói: "Tứ muội truyền tin sẽ không giả, lúc ấy Thục phi nương nương nguy cơ sớm tối, khó trách bệ hạ nổi giận như vậy, không cho Thường Nghiêm một cơ hội nào, mặc dù Huyện lệnh Bình An huyện không còn, nhưng chuyện này tối thiểu cũng nói rõ, bệ hạ không phải đang nhằm vào Đường gia."
Đường Hoài lắc đầu, nói ra: "Nếu như bệ hạ không nhằm vào Đường gia, thì sẽ không đến mức không cho Thường Nghiêm một cơ hội, đây là đang cảnh cáo Đường gia, những ngày này, ngươi quản Chiêu nhi một chút, đừng để hắn ở bên ngoài làm loạn."
"Đệ sẽ cấm túc hắn trong nhà một thời gian, đến tận lúc thi tỉnh." Đường Kỳ nhẹ gật đầu, nói ra: "Nhưng Võ An Hầu không phải người rộng lượng, lần này con trai độc nhất của hắn bị gãy chân, bệ hạ còn khiển trách hắn, nếu hắn nhịn không được làm cái gì. . ."
"Không quản Võ An Hầu được, quản tốt chính mình là được rồi." Đường Hoài đi tới trước cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: "Chức huyện lệnh Bình An huyện đã được quyết định, chuyện này sợ một trong những ban thưởng của bệ hạ cho hắn vì có công cứu được Thục phi, dựa vào tình hình trước mắt này, nếu hắn thi tỉnh có biểu hiện vượt trội, sợ là bệ hạ sẽ giữ ở lại kinh sư."
Đường Kỳ nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, chuyện đã phát triển đến mức này, hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán lúc trước của bọn hắn.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ vô thanh vô tức đi vào kinh sư, lại vô âm thanh vô tức rời đi, không có người chú ý tới, cũng không nghĩ tới, một thí sinh họ Đường, sẽ có quan hệ gì với Đường gia ở kinh sư.
Nhưng lại có ai có thể nghĩ đến, trong đêm Thượng Nguyên, hắn viết mười bài thi từ khiến cả kinh sư chấn động, tên của Thi Điên, không có ai không biết, không người nào không hay.
Thường Nghiêm - Huyện lệnh Bình An huyện, cũng bởi vì hắn mà mất chức quan, mặc dù chuyện trong cung bị bệ hạ tận lực đè ép xuống, nhưng tân nhiệm Huyện lệnh Bình An huyện là nhạc phụ của hắn, có vẻ như bệ hạ có ý định để hắn lưu tại kinh sư, đối với Đường gia, chuyện này không khác gì nghẹn ở cổ họng, sớm muộn có một ngày, chuyện xưa hơn mười năm trước sẽ bị người khác đưa ra ánh sáng.
Đường Kỳ ngẩng đầu nhìn Đường Hoài, nhịn không được hỏi: "Chuyện kia, không phải chúng ta đã làm sai. . ."
Đáp lại hắn là im lặng.
Linh Châu, Chung phủ.
Trên bàn cơm, Trần Ngọc Hiền gắp thức ăn cho Chung Ý rồi hỏi: "Nghe nói Yêu Yêu đi kinh sư rồi?"
Chung Ý nhẹ gật đầu, nói ra: "Hôm qua đã đi."
"Ngay cả Yêu Yêu cũng đi. . ." Bên cạnh bàn cơm chỉ còn lại nàng và Chung Ý, Trần Ngọc Hiền lắc đầu, nói ra: "Từ khi Ninh nhi đi lên kinh, trong nhà này lập tức vắng vẻ hơn rất nhiều, trên bàn cơm cũng không có người."
Chung Ý mỉm cười, nói ra: "Cha ra ngoài có một hồi, hẳn là rất nhanh sẽ trở về."
Trần Ngọc Hiền nghĩ một chút rồi nhìn nàng nói: "Về sau để Tiểu Như cũng đến nhà ta ăn cơm, nhiều người chút mới náo nhiệt."
Chung Ý để đũa xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, một lát sau mới nhẹ nhàng gật đầu nói: "Được."
Phủ thứ sử, trong nhà Sở thứ sử mới sinh con trai, quan viên Linh Châu thi nhau tới cửa chúc mừng.
Sinh con trai là đại sự, thiếp thất sinh thêm tân đinh cho Sở gia, Sở thứ sử mở yến hội trong phủ, bày mấy bàn tiệc chiêu đãi quan viên Linh Châu địa phương và danh lưu trong thành.
"Chúc mừng Sở đại nhân. . ."
"Một chút lễ vật nhỏ, mong ngài nhận cho."
"Đây là tặng cho tiểu công tử, Sở đại nhân không cần chối từ. . ."
. . .
"Hôm nay tất cả mọi người không cần khách khí, uống tận hứng đi. . ." Sở thứ sử mừng vì có thêm quý tử nên đã uống nhiều rượu, trong giọng nói đã có vẻ say, hạ nhân phủ thứ sử vội vàng tiến lên nâng.
Trong đám người, Chung Minh Lễ nhìn sắc trời một chút, đi lên trước, nói ra: "Sở đại nhân, trong nhà hạ quan còn có chút chuyện. . ."
"Chung đại nhân muốn đi?" Sở thứ sử nhìn hắn một cái, nói ra: "Hôm nay chính là ngay vui của bản quan mới có thêm con trai, lúc này Chung đại nhân mới ngồi được một chén trà đã muốn đi, chẳng lẽ là không muốn nể mặt mũi bản quan?"
Trong giọng nói của Sở thứ sử ngoại trừ mùi rượu, còn có một tia ý vị không nói rõ được, quan viê Linh Châu địa phương ở đây nghe vậy, trong lòng đều là có chút run lên.
Từ đầu năm Tống Thiên Tống đại nhân- Kinh Đông Lộ đề hình cự tuyệt Sở thứ sử mời yến, lại tự mình đến nhà Chung huyện lệnh bái phỏng, thái độ Sở thứ sử đối với Chung huyện lệnh, cũng đã có chút biến hóa.
Sở thứ sử là thứ sử một châu, quản lý Linh Châu, Chung huyện lệnh chỉ là huyện lệnh châu huyện, quan giai kém một nước cờ cấp, cử động lần này của Tống đề hình không thể nghi ngờ là đã khiến Sở thứ sử mất mặt, đổi lại là bất luận kẻ nào, trong lòng sợ là cũng sẽ không dễ chịu.
Mà đám người cũng đều biết, Sở thứ sử vừa tới Linh Châu, đã muốn dùng Chung huyện lệnh và Triệu huyện lệnh để lập uy, kết quả trong một ngày hai người đã phá án, cây đuốc thứ nhất của Sở thứ sử còn chưa kịp cháy bốc cháy, uy thế vừa mới đứng lên, đã ầm ầm vang sụp đổ.
Lại thêm trước đó lai sứ từ kinh sư, bệ hạ tự mình phong thưởng cho hiền tế Chung gia, Chung huyện lệnh ở Linh Châu có thể nói là có một không hai, đoạt hào quang trong buổi tẩy trần yến của Sở thứ sử, để vị tân nhiệm thứ sử này sau khi đến nhận chức, ngay cả một bọt nước đều không tóe lên tới. . .
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu bọn họ là thứ sử đại nhân, một mực bị quan viên thủ hạ đoạt mất hào quang, trong lòng sợ là cũng sẽ khó chịu.
Chung Minh Lễ giật mình, nhìn Sở thứ sử nói : "Sở đại nhân hiểu lầm, trong nhà hạ quan thật sự có chuyện. . ."
Sở thứ sử vỗ bàn, nói ra: "Nếu không phải, vậy ngồi xuống uống rượu!"
Chung Minh Lễ nhìn ông ta một chút, chỉ có thể ngồi trở lại chỗ.
Triệu Tri Tiết rót chén rượu cho Chung Minh Lễ, hỏi: "Thế nào, lo lắng đi về trễ, không vào được phòng?"
Chung Minh Lễ nhấp một ngụm rượu, nhìn ông, khinh thường nói: "Ngươi nghĩ rằng ta cũng sợ vợ như ngươi?"
"Thôi đi, chuyện này ở Linh Châu có người nào không biết?" Triệu Tri Tiết cũng khinh thường nhìn Chung Minh Lễ một cái, nhỏ giọng nói ra: "Nhưng Sở thứ sử bất mãn ngươi đã có thời gian, ngươi tốt nhất vẫn không nên đắc tội hắn, mặc dù ngươi cùng Tống đại nhân có quan hệ cá nhân, nhưng dù sao hắn ta mới là thứ sử Linh Châu."
Chung Minh Lễ im lặng không nói.
Tình cảnh vừa nãy tất nhiên là bị đám người nhìn ở trong mắt, trong lòng không khỏi cảm thán, quan hơn một cấp đè chết người, dù Chung huyện lệnh có năng lực thế nào, thì ông cũng chỉ là huyện lệnh Vĩnh Yên huyện mà thôi, nếu Sở thứ sử muốn ông bị khó xử, ông cũng chỉ có thể chịu đựng.
Có năng lực cũng không hoàn toàn là một chuyện tốt, xem ra thời gian sau này của Chung đại nhân sợ là sẽ không tốt hơn.
Đám người không ngừng lắc đầu thở dài, lúc này có mấy bóng người từ bên ngoài đi tới.
Nhìn thấy cách ăn mặc của hai người đi ở phía trước kia, quan viên Linh Châu ở đây lập tức đứng dậy, những người còn lại mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng cùng đứng lên.
Sở thứ sử nhìn thấy hai người này, rượu đã tỉnh một nửa, lập tức đi lên trước, chắp tay nói: "Hai vị sứ giả lần này tới Linh Châu, có chuyện gì quan trọng?"
Một tên hoạn quan nhìn hắn một chút, nói ra: "Tự nhiên là đến tuyên đọc thánh chỉ."
"Thánh chỉ?" Sở thứ sử khẽ giật mình.
Một hoạn quan khác đi lên trước, hỏi: "Huyện lệnh Nghĩa Yên huyện Chung Minh Lễ Chung đại nhân ở đâu?"
Chung Minh Lễ sửng sốt một chút, lập tức đi lên phía trước.
Hoạn quan kia cười cười, nói ra: "Chung đại nhân, tiếp chỉ đi. . ."
Mặc dù trong đầu đều là nghi hoặc, nhưng bao gồm cả Sở thứ sử, đám người ở đây đều lập tức hành lễ.
Hoạn quan kia mở thánh chỉ ra, hắng giọng một cái, rất nhanh đã có môt giọng nói lanh lảnh vang lên đến.
"Thánh chỉ viết: huyện lệnh Vĩnh Yên huyện Chung Minh Lễ, đôn hậu hiền lương, chuyên cần chính sự yêu dân, có chiến tích đột xuất, . . . Điều nhiệm Bình An huyện lệnh, ngay hôm nay lên đường nhậm chức, khâm thử."
Quan viên ở đây đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Chung Minh Lễ ngây người tại chỗ.
Trong nháy mắt Sở thứ sử đã tỉnh rượu.
Nghĩa Yên huyện lệnh, Bình An huyện lệnh, kém nhau một chữ, kém nhau ngàn dặm.
Một thánh chỉ, đã thăng liền mấy cấp, từ huyện lệnh châu huyện lên thẳng tới huyện lệnh kinh huyện, đây là một bước lên trời.