Chương 154: Một chiếc bánh bao nhân cải trắng
Hai bên bàn, Đường Ninh và Tô Mị giằng co một hồi lâu.
Đường Ninh giải thích với nàng: "Vừa rồi ta chỉ muốn gọi ngươi tỉnh lại, là tự ngươi ôm lấy."
Tô Mị nhìn hắn, bộ ngực chập trùng theo từng lần hít thở, gằn từng chữ một: "Ta muốn giết ngươi."
Phá hủy cửa sổ của hắn, ngủ giường của hắn, không đươc hắn đồng ý đã ôm tay của hắn, lần trước còn ăn cháo của hắn, ăn sạch rồi lau miệng xong lại muốn giết hắn, đây là đạo lí gì?
Đường Ninh đưa một quả táo trên bàn cho nàng: "Ăn táo không?"
Tô Mị nhận lấy quả táo, đưa lên miệng cắn một miếng, tiếng cắn răng rắc thanh thúy khiến Đường Ninh nghe vào cảm thấy không rét mà run.
Nàng thuận tiện ngồi xuống, nhìn hắn, nói ra: "Chờ ta ăn xong, ta vẫn còn muốn giết ngươi."
Đường Ninh cũng ngồi xuống ăn một quả táo, ăn xong quả táo, Tô Mị ngẩng đầu nói ra: "Chuyện ngày hôm nay, nếu ngươi dám nói cho người khác biết, ta sẽ giết ngươi."
Không có chuyện gì mà một quả táo không thể giải quyết được, trước khi Tô Mị ăn quả táo thì nàng muốn giết hắn, sau khi nàng ăn xong đã có thể bàn điều kiện.
Nhưng rõ ràng là chính nàng động thủ, ngược lại lại muốn trách hắn, nữ nhân đúng là không nói đạo lý.
Đường Ninh gật đầu nói: "Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết."
Dù nàng không uy hiếp, Đường Ninh cũng sẽ không tuyên dương chuyện này khắp nơi.
Tô Mị tiếp tục nói: "Sau này không cho phép đóng cửa sổ."
"Vì sao?" Đường Ninh nhìn nàng, vẻ mặt không hiểu, Thiên Nhiên Cư lớn như vậy, còn không có chỗ cho Tô Mị nàng ngủ à, tại sao cứ phải chạy tới chiếm lấy giường của hắn?
Huống chi hắn chỉ nghe qua lời dặn để cửa, chưa từng nghe qua lời dặn để cửa sổ, hai người chỉ có quan hệ bài hữu trong sạch, lúc này bị nàng nói thành nguy hiểm như vậy, giống như hắn và nàng đang trộm ngoại tình vậy.
Tô Mị trừng mắt liếc hắn một cái, nói ra: "Ta thích ngủ cái giường này của ngươi."
Đường Ninh nghĩ một chút rồi nói ra: "Vậy ta tặng giường cho ngươi?"
Tô Mị lại cầm lấy một cái quả táo, cắn "Răng rắc" một tiếng, ánh mắt nhìn về phía hắn, lại cắn "Răng rắc" một miếng nữa.
Đường Ninh rùng mình một cái, nói: "Lần sau ngươi tới thì nói trước một tiếng, ta ở chỗ này không phải rất thuận tiện. . ."
Hắn ở đây không được bao lâu nữa, nhanh thì nửa tháng, lâu thì một tháng, nhà Tiểu Ý sẽ đến kinh sư, hắn không có khả năng một mực ở Hồng Tụ các.
Cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà Tô Mị lại ưa thích không rời cái giường này, Đường Ninh cũng đã từng trải qua cảm giác hợp giường này, biết cảm giác khi ngủ không yên, nếu không sau này lại nói với Hứa chưởng quỹ, đưa chiếc giường này giữ lại cho nàng?
Ưa thích ngủ giường của người khác, đây không phải là một thói quen tốt đâu. . .
Tô Mị ngáp một cái, trong giọng nói mang theo ủ rũ, vừa đi tới giường, vừa dặn dò: "Người ta mới vừa ngủ một lát, lần này không cho phép lại gọi ta. . ."
Nàng đi đến bên giường, cởi giày, cuốn chặt mình vào trong chăn.
Đường Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới trước cửa sổ, nghĩ biện pháp lắp lại hai cánh cửa sổ bị nàng tháo ra kia.
Tiêu Giác đẩy cửa từ bên ngoài bước vào, nói: "Ngươi đừng cứ một người ở trong phòng thế, có cơ hội ta giới thiệu cho ngươi mấy bằng hữu, con mọt sách giống như ngươi, cho dù. . ."
Đường Ninh lắp xong cửa sổ, quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: "Cho dù làm sao?"
Tiêu Giác nhìn về phía bên giường, nhìn nữ tử đang điềm tĩnh ngủ trên giường, lập tức khom người nói: "Thật xin lỗi, quấy rầy. . ."
Nói rồi hắn nhanh chóng xoay người, nhanh chân chạy ra cửa phòng, thuận tiện đóng kín cửa phòng.
Đường Ninh nhìn Tô Mị đang ngủ say, rồi cũng đi ra ngoài, đóng kỹ cửa phòng, khi hắn đi xuống lâu, nhìn thấy Tiêu Giác ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ thất hồn lạc phách.
Hắn nhìn Đường Ninh, kinh ngạc nói: "Hóa ra ngươi thật. . ."
Đường Ninh không cần giải thích, bởi vì hắn căn bản không thể giải thích rõ.
Tiêu Giác nhìn hắn, trịnh trọng nói ra: "Chuyện giữa ngươi và Tô cô nương, tuyệt đối không nên để cho người khác biết, bằng không, ngươi ở kinh sư này sẽ không có nơi sống yên ổn."
Dáng vẻ hắn giống như phải chịu đả kích nặng nề, vốn tưởng rằng Đường Ninh chỉ ở trong phòng ôn bài, hiện tại mới biết thì ra hắn ta ở trong phòng đi ngủ cùng đệ nhất mỹ nhân kinh sư.
Kiểu mọt sách chân không bước ra khỏi nhà này, hắn cũng nguyện ý làm đấy!
Đường Ninh nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thở dài, nói: "Sau này khi đến phòng ta, nhớ kỹ gõ cửa."
Gõ cửa trước khi đi vào phòng của người khác là một thói quen tốt, Tiêu Giác cũng nên hiểu được đạo lý này.
Không biết Tô Mị tước chiếm cưu sào kia lúc nào mới đi, Đường Ninh thở dài, đến khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thanh niên từ bên ngoài đi tới.
Thanh niên này khoác ngân giáp, dáng vẻ rất bất phàm, đây là lần thứ hai Đường Ninh gặp hắn.
Tiêu Giác nhìn thấy người tuổi trẻ kia, kinh ngạc đứng lên, nhìn hắn nói: "Họ Lăng kia, sao ngươi lại tới đây?"
Lăng Vân liếc mắt nhìn hắn, rồi quay sang nhìn Đường Ninh: "Bệ hạ có chỉ, tuyên ngươi tiến cung."
"Lại tuyên?" Tiêu Giác lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi: "Bệ hạ tìm hắn làm gì?"
"Không biết." Tướng lĩnh trẻ tuổi tên là Lăng Vân nhìn hắn một chút, nói ra: "Nếu ngươi muốn biết, tự mình đi hỏi bệ hạ đi."
"Tự mình đi hỏi bệ hạ á, ta ăn no rửng mỡ tự đi tìm mắng à?" Tiêu Giác liếc hắn, rồi lại quay sang nhìn Đường Ninh, nói: "Nếu bệ hạ triệu kiến, ngươi nhanh đi đi."
Đường Ninh cũng không biết lần này Trần Hoàng triệu kiến hắn là vì chuyện gì, nhưng có khả năng là có quan hệ tới bệnh tình của Thục phi, từ vẻ mặt của vị cấm vệ tướng lĩnh này, hẳn là không phải có chuyện gì xấu.
Địa điểm triệu kiến vẫn là ở tại Ngự Thư phòng, khi Đường Ninh đi tới, nhìn thấy vị Trần thái y lệnh kia và Lăng Nhất Hồng đều có mặt.
Đường Ninh khom người hành lễ, nói ra: "Học sinh gặp qua bệ hạ."
"Miễn lễ." Hôm nay tâm tình Trần Hoàng không tệ, nhìn hắn nói: "Hôm nay tuyên ngươi tiến cung, là có một việc muốn giao cho ngươi "
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Trần thái y lệnh, nói: "Trần ái khanh, chuyện này có quan hệ với Thái Y viện các ngươi, hay là ngươi tự nói đi."
"Vâng."
Trần thái y lệnh lên tiếng, lúc này mới quay sang nhìn Đường Ninh, chắp tay nói ra: "Đường tiểu thần y từng nói, trong y thư bây giờ có rất nhiều sai lầm và sơ hở, Thái Y viện dự định một lần nữa tu sửa y thư hiện có, Đường tiểu thần y từng được cao nhân truyền, bản quan mong Đường tiểu thần y có thể trợ giúp Thái Y viện hoàn thành việc này."
Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói: "Đây là chuyện tạo phúc cho vạn dân , tất nhiên là không dám chối từ, chỉ là thi tỉnh đã sắp đến, ta thật sự là không tiện phân tâm, việc này có thể đợi đến sau khi thi tỉnh xong không?"
"Đây là tự nhiên."Người lên tiếng chính là phía trên Trần Hoàng, ông ta nhìn Đường Ninh, trên mặt tươi cười, nói: "Trẫm vẫn chờ để xem biểu hiện của ngươi trong lần thi tỉnh này đấy, hi vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy ngươi trên thi đình."
Trần thái y lệnh ngẩng đầu nhìn Đường Ninh một chút, sau đó lại rất nhanh cúi đầu.
Bệ hạ có thể trước mặt mấy người nói ra lời như vậy, đã là cực kỳ coi trọng đối với vị Đường tiểu thần y này, nếu như hắn có thể đỗ thi tỉnh tiến vào thi đình, thì đã tương đương với việc cầm xuống một trong ba vị trí một giáp kia.
Khi đi ra hoàng cung, trong lòng Đường Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tình huống trước mắt coi như không tệ, mặc dù chủ khảo thi đình không phải hoàng đế, nhưng xác định cuối cùng thứ tự, lại vẫn nhờ quân chủ ngự bút phê.
Xoát xoát mặt nhiều lần trước Trần Hoàng, chỉ có ích chứ không có hại.
"Bánh bao, bánh bao mới ra lò đây. . ."
Đường Ninh đi trên đường, một mùi thơm nồng đậm bay vào mũi, quay đầu nhìn cửa hàng bánh bao bên đường, bước chân dừng lại.
Tiểu nhị trong cửa hàng bánh bao nhìn hắn, cười hỏi: "Khách quan, muốn mua bánh bao sao?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu.
Nụ cười trên mặt tiểu nhị càng rạng rỡ "Khách quan muốn nhân bánh gì, muốn mấy cái, ta gói kỹ cho ngài."
Đường Ninh nghĩ một chút rồi nói ra: "Nhân cải trắng, 20 cái."
Bành Sâm dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn một cái, đến bây giờ hắn ta vẫn không hiểu vì sao Đường Ninh luôn luôn ưa thích loại bánh bao cải trắng rẻ nhất này.
Đường Ninh đưa lên một khối bạc vụn, lấy một cái bánh bao cho Bành Sâm, chính mình cầm một cái, sau đó chia số bánh bao còn lại cho đám ăn mày bên đường.
Hắn cắn một miếng vào bánh bao còn bốc hơi nóng, cùng là nhân cải trắng, nhưng vẫn luôn có cảm giác thiếu hương vị.
Hắn lắc đầu, quay người rời đi.
Không biết bao lâu sau, một bóng người gầy nhỏ từ trong một ngõ hẻm nào đó đi ra, đi đến trước cửa hàng bánh bao, đưa một đồng tiền đã nắm không biết bao lâu trong lòng bàn tay tới.
"Một cái bánh bao, nhân cải trắng."