Chương 155: Thủy nhi tỷ
Tiểu nhị của cửa hàng bánh bao cũng không bởi vì khách nhân là một tên ăn mày mà đối đãi khác, hắn thu một văn tiền kia lại, rồi lấy ra một cái bánh bao nóng hổi, gói kỹ đưa tới.
Tiểu ăn mày nhét bánh bao vào trong ngực, không lập tức ăn hết, quay người biến mất trong dòng người chen chúc.
Khi Đường Ninh trở về Hồng Tụ các, bánh bao trong tay còn chưa ăn xong, kỳ thật hắn cũng không quá thích ăn bánh bao nhân cải trắng, hắn chỉ biết rằng bánh bao nhân cải trắng là rẻ nhất, một văn tiền là có thể mua được một cái, những loại bánh nhân khác, ít nhất cũng phải hai văn.
Hắn về đến phòng, đóng cửa lại, đi tới trước cửa sổ, đến khi chuẩn bị đóng cửa sổ lại thoáng do dự, sau đó vẫn để lại một khe hở.
Mặc dù xác suất đêm hôm khuya khoắt Tô Mị chạy tới ngủ cùng hắn quá nhỏ, nhưng cũng không thể hoàn toàn bài trừ khả năng này, nếu như nàng chỉ muốn đánh bài còn tốt, nếu như nàng muốn đi ngủ cùng mình, hắn nhất định sẽ từ chối.
Không có bất kỳ thương lượng gì.
Lúc này còn chưa tới trời tối, đi ngủ còn rất sớm, Đường Ninh định nghỉ ngơi một lúc trước, sau đó lại đứng lên đọc sách.
Hắn nằm ở trên giường, ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt.
Mùi thơm tràn ngập trong không gian nho nhỏ này, nhất là chăn mền, nghĩ tới trước đây không lâu Tô Mị đã quấn trong chăn này, trong lòng Đường Ninh cứ cảm thấy là lạ.
Càng quan trọng hơn là, hắn dự định ngủ một giấc, nhưng vừa nhắm mắt lại, ngửi được mùi hương này, hắn lại sinh ra một loại ảo giác là Tô Mị đang ngủ ở bên cạnh hắn, như thế còn để cho người ta ngủ hay không?
Đường Ninh đành phải cất bộ chăn mền này vào trong ngăn tủ, rồi lấy một bộ chăn mền mới đi ra.
Mặc dù vẫn còn có thể ngửi được mùi hương của Tô Mị, nhưng so với vừa rồi đã nhạt hơn nhiều.
Hắn nhắm mắt lại, sau một khắc đã nghe đến tiếng đập cửa.
Rơi vào đường cùng, Đường Ninh đành phải một lần nữa xuống giường, mở cửa, nhìn thấy Tiêu Giác đứng ở cửa ra vào.
Lần này Tiêu Giác đã biết gõ cửa, ánh mắt nhìn vào trong liếc một cái, hỏi: "Ta không quấy rầy các ngươi a?"
"Trong phòng chỉ có một mình ta."
"Nàng đi rồi?" Tiêu Giác nhìn hắn một chút, lắc đầu nói: "Người trẻ tuổi mặc dù luôn đủ tinh lực, nhưng vẫn là phải chú ý tiết chế, bảo trọng thân thể."
Đường Ninh nhìn hắn, nói: "Nếu ngươi không có chuyện gì, ta trở về phòng đi ngủ."
"Trời còn chưa tối đấy, ngủ cái gì mà ngủ?" Tiêu Giác nhìn hắn một cái, nói ra: "Ta dẫn ngươi đi tới một nơi, giới thiệu mấy người bạn mới cho ngươi."
"Không đi."
Đường Ninh xoay người, định trở về đi ngủ, Tiêu Giác nhanh tay ngăn hắn đóng cửa, nói ra: "Cả ngày ngươi cứ tự giam mình ở trong phòng đọc sách. . . , cùng Tô cô nương chơi, cũng không phải là kế lâu dài, cho dù không nghĩ cho thân thể, cũng phải tính toán về sau."
"Tính toán gì?"
"Muốn đặt chân ở kinh sư, ngươi không nghĩ rằng chỉ dựa vào đọc sách là được rồi chứ?" Tiêu Giác lườm hắn, nói ra: "Ở một nơi như kinh sư, quan trọng nhất chính là kết giao bằng hữu, đơn thương độc mã, lẻ loi một mình thì nửa bước khó đi, kết giao thêm mấy bằng hữu, đối với ngươi sẽ có lợi thật lớn."
Kết giao bằng hữu cũng không chỉ là thông báo họ tên, gọi nhau vài câu "Huynh đài" là được, địa vị bình đẳng, cùng chơi trong một vòng, hoặc là có một đặc điểm gì đó chung, mới có thể trở thành bằng hữu, ở kinh sư này, không phải là tất cả mọi người đều giống như Tiêu Giác không cứng nổi như vậy.
Đương nhiên, đây cũng là Tiêu Giác tự nghĩ.
Đường Ninh biết hắn có ý tốt, nhưng ít ra cho tới bây giờ, Đường Ninh cũng không hy vọng cuốn vào trong vòng luẩn quẩn của những quyền quý ở chốn kinh sư này.
Hắn lắc đầu, nói: "Ta hôm nay hơi mệt nên không đi được."
Tiêu Giác có vẻ hơi tức giận, nói: "Ngươi làm thế là không coi ta là bằng hữu?"
Nếu như là người khác nói với hắn câu nói này, Đường Ninh cũng sẽ không để ở trong lòng, hắn vốn không có bằng hữu, ngoại trừ Đường yêu tinh, Lý Thiên Lan, Tô Mị miễn cưỡng tính là một nửa. . . , về phần Bành Sâm, ba cây gậy đánh không ra một cái rắm, bình thường cũng không có gì đáng nói, suy nghĩ kỹ một chút, sao bằng hữu của hắn lại đều là nữ nhân thế?
Mặc dù hắn và Tiêu Giác không tính là thổ lộ tâm tình, nhưng hắn cũng không phủ nhận Tiêu Giác là một hoàn khố đáng để kết giao, là một dòng nước trong giữa đám hoàn khố ở kinh sư.
Dù sao cũng không có hoàn khố nào nghỉ đêm ở thanh lâu, gọi mười cô nương chỉ để cho muỗi đốt.
Quá lãng phí, mười cô nương đấy, lại nhiều gọi thêm một người, cộng với chính mình là có thể đủ ba bàn mạt chược.
Đường Ninh nghĩ một chút ròi hỏi: "Đi nơi nào?"
Trên mặt Tiêu Giác hiện ra vẻ tươi cười, nói ra: "Trong thành có một tư viên, chủ nhân tối nay là An Dương quận chúa có mời không ít người, thiên kim danh viện chắc chắn sẽ không ít, có thể mở rộng tầm mắt, nói không chừng Tô Mị cô nương của ngươi cũng sẽ đi. . ."
Đường Ninh lắc đầu, "Người ta lại không mời ta. . ."
Tiêu Giác đưa một phong thiệp mời, nói : "Thiệp mời này là nàng trực tiếp đưa đến cho ta, không chỉ là ngươi, lần này giải nguyên ở châu phủ các nơi cũng đều được mời, trong các ngươi sẽ có một bộ phận người sau khi tham gia khoa cử sẽ lưu lại kinh sư, đây là lệ cũ mỗi một lần khoa cử, cũng là để cho các ngươi làm quen lẫn nhau một chút. . ."
Tiêu Giác đã nói như vậy, hắn cũng không tiện cự tuyệt, Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Ta đổi bộ quần áo."
Tiêu Giác nhìn hắn, lắc đầu nói: "Vẫn là Tô cô nương có mặt mũi lớn. . ."
Đường Ninh thay đổi chủ ý, một là không muốn phật ý Tiêu Giác, hai là cảm thấy đây là một cơ hội tốt, vừa vặn có thể nhờ Tiêu Giác giới thiệu một chút tình huống những quyền quý ở kinh sư.
Vườn ở bên ngoài kinh sư có không ít, chỉ cần có tiền là có thể mua được, nhưng muốn mua vườn trong thành, không chỉ cần có tiền, tửu lâu giống Thiên Nhiên Cư chiếm nguyên một khu vườn, toàn bộ kinh sư cũng chỉ có một nhà.
Nghe nói Thiên Nhiên Cư có bối cảnh thâm hậu, Đường Ninh không nhìn ra được điểm này từ trên thân Tô Mị, có rất nhiều chỗ trên thân Tô Mị mà hắn không nhìn thấu, nhưng dù sao chỉ làm bài hữu, trước mắt hiểu rõ những chuyện kia đã đủ.
Đường Ninh và Tiêu Giác đưa lên thiệp mời, vừa mới đi vào, sau lưng đã truyền đến một tiếng kinh ngạc.
"Đường huynh, là ngươi sao?"
Đường Ninh vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Từ Thanh Dương và Trương Viêm Sinh sánh vai đi tới.
"Quả nhiên là Đường huynh, đã lâu không gặp." Từ Thanh Dương chắp tay chào hắn, nói: "Mấy ngày trước đã biết Đường huynh tới kinh sư, vốn muốn đi bái phỏng, nhưng lại không biết Đường huynh trọ ở nơi nào, nghĩ rằng buổi họp mặt như tối nay có lẽ Đường huynh sẽ không bỏ qua, quả nhiên là gặp được huynh ở nơi này."
Đường Ninh nhìn Từ Thanh Dương một chút, lại nhìn Trương Viêm Sinh một chút, hắn không nhịn được hỏi: "Từ huynh, Trương huynh, hai người các ngươi. . . Vì sao lại luôn cùng lúc xuất hiện?"
Từ Thanh Dương không ngờ câu đầu tiên khi Đường Ninh nhìn thấy bọn hắn lại hỏi tới vấn đề này, sau khi giật mình mới giải thích: "Ta và Viêm Sinh cùng kết bạn lên kinh, lại ở cùng một khách sạn, lần này lại đồng thời nhận thiệp mời. . ."
Tha hương gặp mặt nên rất đáng được cao hứng, Đường Ninh nhìn bọn hắn, nói ra: "Chúng ta cùng đi vào đi."
Mặc dù Từ Thanh Dương và Trương Viêm Sinh không phải giải nguyên, nhưng họ đến kinh hơi sớm, đã tham gia qua không ít buổi tụ hội, dần dần có danh khí, lần này cũng nhận được thiếp mời.
Tiêu Giác dẫn bọn hắn đi xuyên qua vườn, đi vào một lầu các, rồi đi đến một chiếc bàn bên cạnh.
Bên cạnh bàn sớm đã có người đang chờ đợi, thấy hắn tới thì cùng nhau đứng lên, một người đứng trước nhìn hắn, hỏi: "Trước khi đến đây ta đã đi tới Tiêu gia một chuyến, hạ nhân Tiêu gia nói ngươi đã sớm rời đi, sao ngươi còn đến trễ hơn cả chúng ta thế?"
"Có một số việc nên chậm trễ." Tiêu Giác nhìn Đường Ninh một chút, giới thiệu nói: "Đây chính là người mà ta đã nói với các ngươi, Đường Ninh."
Hắn lại chỉ vào ba người kia, giới thiệu với Đường Ninh: "Đây là Lưu Tuấn, đây là Mục Vũ, đây là Hoàng Dục Long."
"Đây chính là Thi Điên?"
"Cùng Tô Mị cô nương ở riêng trong một canh giờ kia?"
"Chân của Từ Thọ có phải là ngươi phái người cắt đứt hay không, bội phục bội phục, ta đã muốn làm như vậy rất lâu, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội. . ."
Vật họp theo loài, nhân dĩ quần phân.
Trong lòng Đường Ninh có chút hối hận, Tiêu Giác giới thiệu bằng hữu, làm sao tính tình đều giống như hắn vậy, dáng vẻ nhìn rất không đáng tin cậy.
Tổng cộng có hai tầng lầu các, nam tử một tầng, nữ tử một tầng, Đường Ninh bị ba người kia vây quanh hỏi lung tung này kia, trên lầu, có vô số ánh mắt quét tới.
"Này, các ngươi có thấy không, người vừa mới đi tới kia chính là giải nguyên Giang Châu!"
"Bên cạnh hắn kia, là giải nguyên Minh Châu."
"Giang Châu, Minh Châu. . . , đều là Giang Nam, các ngươi nói, trạng nguyên năm nay sẽ rơi vào Giang Nam hay là kinh sư?"
"Ngươi hỏi cái này để làm gì, chẳng lẽ là muốn đến thời điểm đứng trước bảng bắt con rể?"
"Phi, ta nhìn ngươi mới có tính toán như vậy!"
. . .
Danh viện thiên kim ở kinh sư cũng tụ tập cùng một chỗ, không có người nào giả bộ hiền thục, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía dưới, khe khẽ bàn luận.
Bên cạnh bàn nào đó, một nữ tử trẻ tuổi rót một chén trà, ánh mắt tùy ý liếc nhìn phía dưới.
Nhìn thấy thân ảnh nào đó ở phía dưới, động tác trên tay của nàng khẽ dừng, ánh mắt rốt cuộc không dời đi được.
Bên cạnh nàng có một cô nương nhìn thấy thế, nghi ngờ nói: "Thủy Nhi tỷ, ngươi sao thế?"
Nàng không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn tới phương hướng kia.
Nữ tử kia thấy vậy, trên mặt hiện ra một tia kỳ quái, ánh mắt cũng theo đó nhìn đi qua.