Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 156: Hồng nhan họa thủy

Chương 156: Hồng nhan họa thủy
Đường Thủy nhìn người ngồi trong góc dưới lầu kia, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Nữ tử bên cạnh đã nhận ra biến hóa trong nét mặt của nàng, giật mình một cái rồi kinh ngạc nói: "Không phải đâu, chẳng lẽ Thủy nhi tỷ cũng giống như các nàng, dự định chọn phu?"
Tối nay An Dương quận chúa mời những người này tới đây tụ hội, nhất là mời rất nhiều danh viện quý nữ ở kinh sư, cũng tạo ra cơ hội để các nàng cẩn thận quan sát quan sát những thanh niên tuấn ngạn này.
Những người này, có một số người là tử đệ nhà quan lại quyền quý ở kinh sư, thân phận không tầm thường; có một số người lại là cử nhân từ nơi khác chạy tới kinh sư chuẩn bị tham gia khoa hảo, cho dù không phải giải nguyên thi châu các nơi, cũng là người xếp hạng hàng đầu, người nổi bật nổi tiếng bên ngoài, có lẽ hiện tại bọn hắn chỉ là một người tay trắng, nhưng không bao lâu sau, có một số người sẽ bị vô số người biết được.
Những nữ tử trong kinh này chọn chồng, phần lớn là chọn trong những người này .
Nữ tử kia nhìn Đường Thủy, hỏi: "Thủy nhi tỷ coi trọng vị nào, chẳng lẽ là Tiêu gia? Hiện tại Tiêu gia đã không giống trước kia, nếu không phải bệ hạ nhớ tới tình cũ, thì đã sớm xuống dốc, huống chi, bên ngoài đều nói Tiêu Giác không thể ..., cũng không biết là thật là giả?"
Nàng lắc đầu, trừ Tiêu Giác ra, lại nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ là một người trong đám Lưu Tuấn, Mục Vũ, Hoàng Dục Long. . . , Lưu gia, Mục gia cùng Hoàng gia không có người kế tục, những năm này cũng đang xuống dốc, càng không phải là lương phối đâu Thủy nhi tỷ."
Ánh mắt của nàng nhìn về ba người phía sau cùng, tự mình lẩm bẩm nói: "Ba người kia nhìn rất lạ mặt, hẳn là từ nơi khác tới, bộ dáng đúng là tuấn tiếu, cũng không biết có thể hay không thi đậu, nếu là có thể danh liệt một giáp, Thủy nhi tỷ ngược lại cũng có thể suy nghĩ một chút."
Đường Thủy thu hồi lại ánh mắt từ phía, nhìn nàng, lắc đầu nói: "Ta chỉ tùy tiện nhìn thôi."
Nữ tử kia nghi ngờ nhìn nàng một cái, nhìn thấy ở dưới lại có người đi tới, cười nói: "Mau nhìn mau nhìn, kinh sư chúng ta cũng có người đến giữ thể diện, rất nhiều người đều nói ba vị trí đầu lần này, Cố Bạch nhất định có thể chiếm một chỗ. . ."
Đường Ninh nhìn ba vị quan nhị đại líu lo không ngừng kia, giải thích nói: "Ta là Đường Ninh, không quá quen Tô Mị cô nương, chân của Từ Thọ không phải do ta để người khác cắt đứt."
Tiêu Giác liếc mắt nhìn hắn, hắn nói chân Từ Thọ không phải hắn để người cắt đứt, thì còn có thể tin tưởng, còn hắn nói hắn không quá quen Tô Mị cô nương ------ cùng ngủ trên một giường cũng không tính là quen, vậy làm sao mới tính là quen?
Hắn biết Đường Ninh làm thơ rất lợi hại, nhưng hắn còn hiểu biết chuyện mà Đường Ninh lợi hại nhất, cũng không phải là làm thơ.
Lưu Tuấn nhìn Đường Ninh một chút, nói: "Ngươi cũng đừng khiêm tốn, lần trước Tô cô nương ở Thiên Nhiên Cư vì ngươi ra mặt, ta tận mắt nhìn thấy đấy, nhưng mà phải nói thật, ta thực sự rất ngạc nhiên, đêm hôm đó ngươi cùng Tô Mị cô nương đã làm gì?"
Không chỉ Lưu Tuấn hiếu kỳ, Mục Vũ, Hoàng Dục Long, Từ Thanh Dương, Trương Viêm Sinh và Tiêu Giác cũng rất tò mò.
Chuyện này đã trở thành một bí ẩn chưa có lời đáp ở kinh sư từ đêm Thượng Nguyên.
"Cũng không có gì." Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Tâm sự nhân sinh, tâm sự lý tưởng. . . , nghe Tô cô nương thổi một khúc, cứ như vậy."
Nghe hắn nói không kích thích như bọn hắn tưởng tượng, trên mặt mấy người đều có chút thất vọng, sau đó lại có chút cao hứng.
Tô Mị là đệ nhất mỹ nhân tại kinh sư, là tiên tử trên trời mà các nam nhân chạm không tới, bọn hắn hi vọng nhìn thấy tiên tử bị kéo xuống phàm trần, nhưng lại không hy vọng người kéo nàng kéo xuống phàm trần lại không phải là mình.
Nói tới tiên nữ, tiên nữ lập tức đến.
Đường Ninh vừa dứt lời không bao, hắn đã cảm giác được tiếng huyên náo bốn phía xung quanh rõ ràng nhỏ đi rất nhiều, hắn quay đầu, nhìn thấy một bóng người thướt tha đi tới tới.
Tô Mị vừa từ bên ngoài đi tới đã lập tức trở thành tiêu điểm trong đám người.
"Tô cô nương quả nhiên đã đến rồi!"
"Bình thường Tô cô nương không tham gia những buổi tụ hội như thế này, lần này có lẽ là bởi vì mặt mũi của An Dương quận chúa."
"Vưu vật nhân gian, xuất trần thoát tục, hôm nay gặp mặt, mới biết thiên hạ thật sự có mỹ nhân như vậy. . ."
"Hừ, Tô Mị có gì tốt, không phải chỉ có ngực lớn mông vểnh sao, cái gì mà đệ nhất mỹ nhân kinh sư, còn không phải mắt những tên nam nhân kia bị mù!"
. . .
Tiếng nói nhỏ ở lâu dưới thì Đường Ninh có thể nghe được, còn trên lầu thì hắn lại bó tay, những người ở đây hôm nay vốn không phải là người bình thường, hắn cảm thấy kinh ngạc vì Tô Mị xuất hiện mà có thể gây nên rối loạn lớn như thế, suy nghĩ kỹ một chút, lại cảm thấy có lẽ lên như vậy.
Nữ nhân này nhất định là hồ ly tinh chuyển thế, không chỉ có trời sinh mị cốt, theo lão khất cái nói, nàng hẳn là còn tu luyện một loại mị công, một cái nhăn mày một nụ cười, giơ tay nhấc chân, đều có thể cực lớn kích thích hormone nam tính.
Tài tử và hoàn khố đều là nam nhân, là nam nhân thì đều không thể bảo trì bình tĩnh khi ở trước mặt nàng.
Nếu như không phải hắn hiểu rất rõ thực chất của Tô hồ ly, thì sợ là dáng vẻ hiện giờ cũng sẽ không khác bọn họ, Đường Ninh nhìn quanh bốn phía, sau khi Tô Mị xuất hiện, còn có thể bảo trì bình tĩnh giống như hắn, cũng chỉ có một mình Tiêu Giác.
Sau khi Tô Mị đi tới, nàng trực tiếp đi thẳng tới thang lầu.
Nàng đi đến bậc thang đầu tiên, ánh mắt khẽ cong lên, bước chân đột nhiên dừng lại.
Đường Ninh nhìn vào mắt nàng, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm không tốt.
Lúc đầu trên mặt Tô Mị chỉ là mang theo nụ cười yếu ớt, nhưng lúc này nụ cười trên mặt nàng bỗng nhiên nở rộ, nàng xoay người, bước về một hướng khác.
Tầm mắt của mọi người cũng di động theo bước chân của nàng.
Nàng đi đến trước mặt mấy người Lưu Tuấn, nhoẻn miệng cười với bọn hắn, Lưu Tuấn vịn cái bàn, cà lăm nói: "Tô, Tô cô nương. . ."
Tô Mị đi tới, ghé vào bên tai Đường Ninh, nhỏ giọng nói một câu, rồi nháy nháy mắt với hắn, sau đó quay người đi đến cầu thang, biến mất ở lầu hai.
Đám người dưới lầu không nhìn thấy Tô Mị, ánh mắt lại đồng loạt nhìn về phía Đường Ninh, trong ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ, hâm mộ, ghen ghét. . .
Ba người Lưu Tuấn cũng nhìn về phía Đường Ninh, đây chính là không quen mà hắn mới vừa nói?
Mục Vũ nhịn không được hỏi: "Khi nãy Tô cô nương nói cái gì với ngươi thế?"
"Thế nào, lần này cho ngươi đủ mặt mũi chưa?"
Đây là lời khi nãy Tô Mị nhỏ giọng nói với hắn, nàng chỉ nói câu này xong đã lên lâu.
Nhưng câu nói này hắn có thể giải thích gì với đám Tiêu Giác?
Bọn hắn có quan hệ như thế nào, tại sao Tô Mị phải cho hắn mặt mũi?
Cảm nhận được rất nhiều ánh mắt từ bốn phía, hiển nhiên hành động khi nãy của Tô Mị đã kéo đến cho hắn không ít cừu hận, Đường Ninh nhìn trên lầu một chút, đây là đệ nhất mỹ nhân gì chứ, rõ ràng chính là họa thủy!
Trên lầu, Đường Thủy nhìn Tô Mị đang nói chuyện với An Dương quận chúa, ánh mắt lại nhìn xuống phía dưới, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Dưới lầu, Đường Ninh chịu đựng ánh mắt giết người của đám Lưu Tuấn, bình tĩnh rót một chén nước trà, nói ra: "Nàng nói quá nhỏ, ta không nghe thấy."
Chung quanh, đã có tiếng bàn luận nho nhỏ không ngừng khuếch tán.
"Khi nãy Tô Mị cô nương nhỏ giọng nói cái gì với hắn?"
"Tô Mị cô nương hẹn hắn gặp gỡ."
"Tô Mị cô nương vừa hôn hắn!"
"Hắn là ai?"
. . .
Một đám người tụ tập bên cạnh bàn nào đó, một thanh niên mặc hoa phục nhìn thân ảnh Tô Mị vừa biến mất, lại nhìn phía một hướng khác, hỏi: "Hắn là ai?"
Bên cạnh hắn, một tên thanh niên nhỏ giọng nói ra: "Thế tử điện hạ vừa hồi kinh, còn không biết, hắn là khôi thủ nguyên tiêu thi hội lần này, đêm thượng nguyên cùng Tô Mị cô nương ở riêng trong một canh giờ chính là hắn."
"Một canh giờ, ở riêng?" Thanh niên mặc hoa phục thu ánh mắt lại, nói: "Trong những ngày ta không ở kinh sư, đúng là đã xảy ra không ít chuyện. . ."
Lưu Lý cười cười, nói ra: "Đêm đó Nhị thiếu gia vốn định đoạt chức khôi thủ, sẽ tặng cơ hội ở riêng cùng Tô Mị cô nương cho thế tử, nhưng ai ngờ đến, bị vị này đoạt trước, cũng không biết một canh giờ kia đã xảy ra chuyện gì, thái độ của Tô Mị cô nương đối với người nọ, đúng là có chút không bình thường."
"Đường Chiêu sẽ cam lòng nhường lại cơ hội tốt như thế cho ta?" Thanh niên mặc hoa phục nhìn Lưu Lý một chút, giống như cười mà không phải cười, nói ra: "Chủ tử của ngươi tối nay không có ở chỗ này, cũng không cần nói đỡ cho hắn."
Trên mặt Lưu Lý lộ ra vẻ xấu hổ, không lên tiếng nữa.
Hoa phục nam tử nâng chung trà lên, lắc đầu, nói ra: "Nhưng ta cùng Đường Chiêu tranh giành lâu như vậy, cuối cùng lại bị một cái kẻ ngoại lai đoạt trước, hắn mới đến kinh sư bao lâu, đạo lý tới trước tới sau cũng không hiểu, người này đúng là không giống như đồn đại. . ."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất