Chương 158: Tà là tỷ tỷ của ngươi
Lục Đằng khi nãy còn vô cùng hung hăng, lúc này lại nằm im trên mặt đất không động đậy gì, không rõ sống chết.
Bầu không khí vốn ồn ào chỉ trong nháy mắt đã biến thành yên tĩnh.
Lục gia là thế gia tướng môn, Lục Đằng lại là nhân vật thủ lĩnh trong thế hệ trẻ tuổi của Lục gia, hắn hoàn toàn khác những hoàn khố khác ở kinh sư, hắn còn quá trẻ mà đã có thành tựu phi phàm, đảm nhiệm chức vụ trong cung, cứ theo lệ cũ, hắn ở trong cung rèn luyện mấy năm, thì tiền đồ nhất định khó lường.
Bởi vì xuất thân tướng môn, từ trước đến nay tính tình Lục Đằng luôn nóng nảy, một lời không hợp là ra tay đánh nhau đã thành chuyện thường, mà hắn ra tay lại rất nặng, ở kinh sư không có người nào dám trêu chọc hắn.
Nhưng bây giờ, một kẻ giống người chết nằm im dưới đất lại là hắn.
Giống như ngày thường hắn đối xử với người khác vậy.
Tiêu Giác nhìn xem nữ tử trẻ tuổi đối diện, đã khiếp sợ đến mức nói không ra lời.
An Dương quận chúa nhìn nàng, khó có thể tin nói: "Tiểu Thủy, ngươi. . ."
Tô Mị vốn đã chuẩn bị đứng ra, dùng kinh ngạc ánh mắt nhìn Đường Thủy, bước chân dừng lại.
Ánh mắt Đường Thủy nhìn tới một phía khác, Lưu Lý ngẩng đầu nhìn một cái, cả người không khỏi run lên.
Đường Thủy nhanh chân đi qua, trước ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, nàng cầm lên một cái ghế, hung hăng nện trên đầu Lưu Lý.
Ầm!
Cái ghế kia chia năm xẻ bảy, trên đầu Lưu Lý có máu tươi chảy xuống, nhưng hắn cũng không dám lau, hắn chỉ dám run rẩy đứng lên, run giọng nói: "Thủy cô nương, ta. . ."
Đường Thủy không nhìn hắn, ánh mắt nhìn về phía thanh niên mặc hoa phục ngồi một bên.
Thanh niên kia cũng run lên, lập tức nói: "Đường Thủy, ngươi muốn làm gì, ta lại không chọc giận ngươi!"
Ánh mắt của Đường Thủy dừng lại trên mặt của hắn một lát, quay người đi đến bên người Đường Ninh, nắm lấy cổ tay của hắn, nhanh chân kéo đi.
Tĩnh, yên tĩnh như tờ.
Không biết bao lâu sau, An Dương quận chúa là người đầu tiên lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Mau nhìn xem Lục Đằng có sao không?"
Có người lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay lên mũi Lục Đằng thăm dò, nhẹ nhàng thở ra môt hơi rồi nói: "Hắn không sao, chỉ ngất đi thôi."
Trái tim của An Dương quận chúa rốt cục cũng trở về vị trí cũ, nàng nhìn ra ngoài cửa, lẩm bẩm nói: "Tiểu Thủy nàng. . . , rốt cuộc là thế nào?"
Lưu Tuấn sững sờ nhìn Tiêu Giác, nói: "Ngươi đánh ta một cái đi, để xem có phải ta đang nằm mơ hay không?"
Đùng!
Tiêu Giác đập một phát vào mặt của hắn, mắt Lưu Tuấn nổi đom đóm, lỗ tai vù vù, kinh ngạc nhìn Tiêu Giác.
"Đau không?" Tiêu Giác hỏi.
"Đau."
"Vậy thì không phải đang nằm mơ." Tiêu Giác nhìn về phía hai người cùng biến mất kia, nhịn không được nói: "Một Tô cô nương còn chưa đủ, ngay cả vị kia của Đường gia cũng bị kéo xuống nước. . . , mẹ nó, không có thiên lý!"
Người muốn chửi tục không chỉ có Tiêu Giác, mấy người Lưu Tuấn cũng muốn chửi tục.
Ngoại trừ Tiêu Giác ra, Đường Ninh là người đầu tiên mà Lưu Tuấn muốn mắng, hắn vừa mới đến kinh sư mà, từ trước đến nay đệ nhất mỹ nhân kinh sư không thân cận cùng nam nhân lại thân mật với hắn, vị thiên kim bảo bối ghê gớm của Đường gia kia, đáng hận nhất là. . . , đánh Lục Đằng và Lưu Lý xong,nàng còn kéo hắn đi. . . , thế này là đang bỏ trốn sao?
Mặc dù không biết nên hình dung như thế nào, nhưng Lưu Tuấn biết, trong mấy ngày đã giải quyết xong hai nữ nhân khó giải quyết nhất ở kinh sư, nếu hắn ở lại kinh sư, sợ là những danh hoa ở kinh sư kia đều sẽ bị hắn tai họa.
Bên cạnh Lưu Lý, một người nhìn cái trán hắn đang chảy máu, rồi hỏi: "Lưu huynh, hay là ngươi nhanh đi xem đại phu đi!"
Lưu Lý quay đầu nhìn về thanh niên mặc hoa phục kia, cười khan nói: "Thế tử điện hạ, xin lỗi không tiếp được."
"Mau đi đi." Thanh niên mặc hoa phục nhẹ gật đầu, nhìn thảm trạng của Lưu Lý, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hắn vội uống một hớp trà để lấy lại bình tĩnh, lẩm bẩm nói: "Nữ nhân kia, điên rồi à!"
Đến lúc này, dù là lầu một hay là lầu hai, tiếng xì xào bàn tán của đám người đã hóa thành dòng lũ.
"Đường Thủy tỷ làm sao vậy, Lục Đằng và Lưu Lý đã đắc tội với nàng ấy?"
"Còn không nhìn ra sao, nàng ra mặt vì người kia. . ."
"Người kia là ai thế, Đường Thủy tỷ lại vì hắn mà đắc tội với Lục gia, ngay cả Lưu Lý mà nàng cũng đánh, Lưu gia không phải chó săn của Đường gia à. . ."
"Chẳng lẽ là lang quân như ý mà nàng chọn trúng, vì tình lang ra mặt. . ."
. . .
Trong khi đám người đang vô cùng nghi hoặc và không ngừng suy đoán, Đường Ninh đã bị nữ tử kia kéo ra ngoài vườn.
Sau khi đi ra vườn, bước chân của hắn dừng lại, dùng lực rút cổ tay trở về, chắp tay nói: "Vừa rồi đa tạ cô nương."
Mặc dù không biết mục đích nàng làm như vậy, nhưng dù sao cũng là giúp hắn giải vây, mặc dù trước đó nàng còn muốn làm người giả bị đụng để lừa gạt hắn, nhưng từ trước đến nay Đường Ninh là người ân oán rõ ràng.
Nữ tử kia không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn hắn.
Đường Ninh bị nàng nhìn đến mức toàn thân không thoải mái, khi hắn muốn lên tiếng hỏi một câu thì nữ tử kia lại mở miệng.
"Ta là tỷ tỷ của ngươi."
Đường Ninh nhìn về phía nàng, cho dù nàng mới giúp hắn, cũng không thể tùy tiện nhận thân, hiện tại chị gái nuôi với em gái nuôi nhiều như vậy, có một số việc nói không rõ ràng.
Đường Ninh nhìn nàng, nói: "Cô nương, ngươi muốn cái gì cứ việc nói thẳng đi, bạc thì ta còn lại không nhiều, không thể đưa hết cho ngươi, thứ khác. . . Thứ khác không được."
"Ngươi gọi Đường Ninh, 18 tuổi mụ, sinh nhật là ngày 20 tháng 11, trên cánh tay tay phải của ngươi, có một vết sẹo nhàn nhạt cỡ đồng tiền, là từ nhỏ đã có, vân tay trái của ngươi bị đứt. . ." Đường Thủy nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ nhu hòa, nói ra: "Ta tên là Đường Thủy, ta là tỷ tỷ của ngươi."
Vân tay có thể nhìn thấy, sinh nhật cũng không khó tra, nhưng vết sẹo nhàn nhạt trên cánh tay phải kia của hắn, ngoại trừ Tiểu Như và Tiểu Ý hay chính hắn ra thì không có người biết.
Nàng nói nàng tên là Đường Thủy.
Đường Ninh biết rất nhiều chuyện về Đường gia, cũng biết được, nữ nhi của vị Trung Thư xá nhân ở Đường gia đứng hàng lão tam kia, tên là Đường Thủy.
Đường gia đã nhiều lần phái sát thủ muốn lấy tính mệnh của hắn, hiện tại lại có người tới nhận thân, đây là kiểu chơi mới à?
Mặc kệ bọn hắn chơi trò gì, tất cả đều không có quan hệ gì với hắn.
Hắn là Đường Ninh, cũng không phải Đường Ninh.
Hắn và Đường gia không có quan hệ gì ------ cũng không thể nói là không có quan hệ gì, Đường gia đã tặng cho hắn nhiều đại lễ như vậy, có qua có lại mới phải đạo, đợi đến khi có cơ hội cũng nên trả lại.
Đường Ninh nhìn nàng, cười nói: "Sợ là cô nương nhận lầm người, nhà ta ở Linh Châu, trong nhà không có tỷ tỷ."
Đường Thủy nhìn hắn, vẻ mặt có chút ảm đạm, hỏi: "Ngươi đã biết rồi?"
Đường Ninh không trả lời.
Đường Thủy lại nắm lấy cổ tay của hắn, nói: "Chỉ cần ngươi có thể thi đậu một giáp, là có hi vọng về nhà. . ."
Đường Ninh nhẹ nhàng kéo tay của nàng ra, lắc đầu, nói ra: "Nhà của ta ở Linh Châu, nếu ta muốn trở về tự nhiên sẽ trở về, không cần thi đậu một giáp cái gì đó."
"Chuyện vừa rồi cám ơn cô nương, sau này có cơ hội chắc chắn sẽ báo đáp." Hắn chắp tay với nữ tử trước mắt, nói ra: "Tạm biệt cô nương."
Đường Thủy đứng tại chỗ, lớn tiếng nói: "Ngay cả mẹ ngươi mà ngươi cũng không muốn gặp sao?"
Bước chân của Đường Ninh dừng lại, một bóng dáng hiện lên từ sâu trong ký ức của hắn.
Hắn đương nhiên muốn gặp, làm sao hắn có thể không muốn gặp chứ?
Từ nhỏ đến lớn, thời gian gần hai mươi năm, hắn không có ngày nào là không muốn một lần nữa nhìn thấy bóng dáng kia.
Chỉ là lúc đó đã trời đất cách trở, bây giờ không chỉ cách thời gian, mà còn cách không biết bao nhiêu thế giới.
Hắn thoáng tự giễu cười cười, nhanh chân rời đi, cũng không quay đầu.
Đường Thủy đứng tại chỗ, hồn bay phách lạc, một lát sau, giống như là nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Nữ nhân Tô Mị kia không đơn giản, ngươi cách xa nàng một chút!"
Đường Ninh đi qua một góc đường, Tô Mị từ trong góc đi tới, nhếch miệng, nói ra: "Đừng nghe nàng, người ta rất đơn giản, cũng không phức tạp giống như Đường gia các ngươi. . ."
Bước chân Đường Ninh dừng một chút, hỏi: "Ngươi đã sớm biết?"
Tô Mị nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt mị hoặc chúng sinh kia, hỏi: "Biết cái gì?"
Đường Ninh nhìn về phía nàng, mắt Tô Mị đảo lòng vòng, vội vàng nói: "Ai nha, đối với người hữu tâm ấy mà, chuyện này lại không phải bí mật gì, lần thứ nhất nhìn thấy ngươi thì người ta đã biết."
Đường Ninh dừng bước nhìn nàng một cái, sau đó nhanh chân hướng về phía trước.
Tô Mị vội vàng đuổi theo, hỏi: "Ngươi sẽ không tức giận chứ?"
"Ngươi tức giận còn có thể để cho ta ngủ ở giường của ngươi sao?"
"Ta cho ngươi biết một bí mật, ngươi đừng nóng giận nha. . ."
"Ta cho ngươi biết nha, kỳ thật chân của Từ Thọ là ta để cho người ta cắt đứt. . ."
. . .
Bước chân Đường Ninh dừng lại, ánh mắt nhìn qua nàng ------ Nhiều chuyện xảy ra như vậy, hóa ra là hắn cõng nồi thay Tô hồ ly?
"Thế nào, cảm động hay không?" Tô Mị nhìn hắn, đắc ý nói: "Ai bảo hắn chọc ta không cao hứng?"
"Không cảm động."
Đường Ninh tiếp tục đi về phía Hồng Tụ các, để hắn cõng nồi không công lâu như vậy, còn hỏi hắn cảm động hay không, dung mạo xinh đẹp không phải là lý do để làm chuyện gì cũng có thể được tha thứ.
"Ai nha, người ta là hỏi ngươi có dám động hay không. . ."
Tô Mị đứng sau lưng hắn, nói ra: "Từ Thọ chọc ta không cao hứng, cho nên ta cho người đánh gãy chân của hắn, ngươi không để cho ta ngủ giường của ngươi, ta cũng sẽ không cao hứng. . . , thế nào, còn dám động sao?"
Đường Ninh dừng lại, quay đầu, Tô Mị cách hắn mấy bước, cười giống một con hồ ly.
Nàng bật cười một tiếng, đi lên trước, nói ra: "Chỉ đùa một chút, yên tâm, người ta mới không nỡ đánh gãy chân của ngươi đâu. . ."