Chương 159: Đi Hồng Tụ các như thế nào?
"Tình huống Đường gia cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, chí ít Đường Thủy đối với ngươi hẳn là không có ác ý gì, đại khái cũng sẽ không lừa ngươi."
Sau khi chuyện này cả ra, đương nhiên hắn không thể trở về bữa tiệc, khi Đường Ninh sắp bước vào cửa Hồng Tụ các, Tô Mị đứng sau lưng hắn lại nói một câu.
Bước chân Đường Ninh dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khi nãy nàng ta có nói, Tô Mị không đơn giản, để cho ta cách xa nàng chút."
"Ngoại trừ câu này!"
Tô Mị cắn răng nói: "Uổng công ta còn nói tốt cho nàng ta trước mặt ngươi, hiện tại ta hối hận, ngươi quên mấy lời ta vừa đi, lời nói của bất kỳ nữ nhân nào cũng không nên tuỳ tiện tin tưởng, càng xinh đẹp thì càng không thể tin tưởng, lời Đường Thủy nói, một câu cũng không thể tin. . ."
"Cám ơn." Đường Ninh cảm ơn nàng xong liền quay người đi vào Hồng Tụ các.
Tô Mị nhìn hắn, nhắc nhở: "Ngày mai đừng quên để cửa sổ a. . ."
. . .
Trong tiểu các, Lục Đằng được khiêng xuống đưa đi chữa trị, Lưu Lý tự động rời đi, khiến đám người ở lại không ngừng ồn ào nghị luận.
An Dương quận chúa ra mặt nói vài câu, bầu không khí trong sân mới dần dần trở lại bình thường.
Mọi người không còn thảo luận về chuyện khi nãy nữa, giải nguyên các nơi làm quen với nhau, ánh mắt của đám thiên kim danh viện trên lầu hai cũng dần dần bị những tuấn kiệt tuổi trẻ ở lầu dưới hấp dẫn.
Chỉ là trong lòng họ vẫn còn thoáng nghi ngờ, người kia không biết là có bối cảnh gì, thế mà có thể khiến Đường Thủy ra tay đánh Lục Đằng và Lưu Lý.
Không chỉ như vậy, sau khi Đường Thủy lôi kéo hắn rời đi, Tô Mị cô nương cũng không nói một lời rời đi. . .
Ở trong này nhất định là có chuyện mà bọn hắn không biết, một chuyện rất đặc sắc.
Đường gia đại tiểu thư, đệ nhất mỹ nhân kinh sư lại có liên quan đến cùng nam nhân. . .
Ở một bàn nào đó dưới lầu, Tiêu Giác đứng lên, nói với mấy người Lưu Tuấn: "Ta đi trước đây, buổi tối các ngươi cứ thoải mái chơi."
Nói rồi hắn trực tiếp xoay người chạy ra cửa.
Lưu Tuấn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn theo bóng lưng rời đi của Tiêu Giác, lẩm bẩm nói: "Gia hỏa này rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Mặc dù Đường Thủy có hung danh, nhưng bình thường nàng ta vẫn nói đạo lý, nhưng khi nãy Lục Đằng mới chỉ nói mấy câu hung ác, thế mà đã bị đánh hôn mê bất tỉnh, Lưu Lý lại càng là thê thảm, đến bây giờ Lưu Tuấn còn không hiểu vì sao Đường Thủy lại ra tay với Lưu Lý- vốn là chó săn của Đường nhị thiếu.
Đường Thủy đã để hắn nghi ngờ, huống chi, còn có thêm cả Tô Mị, người bạn mới mà Tiêu Giác giới thiệu đúng là đã làm toàn chuyện mà tất cả nam nhân ở kinh sư đều không làm được.
Trương Viêm Sinh tỏ vẻ bội phục, tự nhủ: " Cảnh giới của Đường huynh, e rằng cả đời này của chúng ta sợ là cũng khó mà với tới được. . ."
An Dương quận chúa nở nụ cười nói chuyện với mọi người, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa, trong mắt cũng chứa đầy vẻ nghi hoặc.
. . .
Đường Ninh về đến phòng, đến khi chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, Tiêu Giác lại tới gõ cửa một cái rồi đẩy cửa đi vào.
Hắn ngồi trước bàn, nói với Đường Ninh: "Thật xin lỗi, nếu như không phải tại ta, thì tối nay sẽ không có chuyện này."
Đường Ninh phất phất tay, nói ra: "Chuyện này không liên quan tới ngươi."
Tiêu Giác vốn cũng có hảo tâm, căn nguyên chuyện này vẫn là tại Đường gia và công tử Lễ Bộ thị lang bị Đường Thủy đập đầu kia, mỗi một lần đều có thể hợp thời xuất hiện.
Tiêu Giác nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngươi và Đường gia có quan hệ như thế nào?"
Lúc này trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc, hôm đó Đường Chiêu cảnh cáo hắn, hắn nghĩ rằng Đường Ninh và Đường gia có thù oán gì, nhưng hôm nay hành động cuả Đường Thủy khác thường, khiến cho hắn có chút không hiểu ra sao.
Một người của Đường gia muốn hắn tránh xa Đường Ninh, một người lại che chở hắn như thế, khiến suy đoán trước đó trong lòng Tiêu Giác hoàn toàn rối loạn.
Đường Ninh không trả lời ngay, Tiêu Giác trầm ngâm một lát, lại nói: "Ngươi và Đường gia có thù?"
Đường Ninh ngồi trên giường trải chăn mền, thuận miệng nói ra: "Là đại thù sinh tử."
Tiêu Giác nhìn hắn, hỏi: "Vậy ngươi còn dám tới kinh sư?"
"Kinh sư cũng không phải là kinh sư của Đường gia, vì sao không thể tới?"
Tiêu Giác không trả lời, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, lẩm bẩm nói: "Lần đầu tiên ngươi tới kinh sư, cùng Đường gia có thể có đại thù gì, mà còn là đại thù sinh tử. . ."
Giống như nghĩ tới điều gì, hắn khẽ giật mình, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía Đường Ninh, cả kinh nói: "Đường gia, Đường gia, ngươi cũng họ Đường, không phải đâu. . ."
Đường Ninh kéo chăn ra, nằm dài trên giường, nhắm mắt lại, nói ra: "Ta muốn đi ngủ, đến lúc ngươi đi ra, nhớ đóng cửa lại."
Tiêu Giác nhìn hắn một chút rồi đứng lên đi ra ngoài, tới khi đi tới cửa lại quay đầu nói: "Ngày mai ta lại tới tìm ngươi."
Khi cửa phòng được đóng lại, hai mắt vốn đang nhắm của Đường Ninh lại chậm rãi mở ra.
Tình huống của Đường gia có vẻ cũng không hoàn toàn giống như hắn suy nghĩ, hắn nhắm mắt lại, trong đầu sẽ nghĩ đến ánh mắt nữ tử kia nhìn hắn. . .
Đó là một kiểu mà hắn chưa từng thấy qua, quan tâm.
Thật lâu sau, trong bóng tói mới truyền đến một tiếng thở dài.
. . .
Đường gia, sáng sớm Lễ Bộ thị lang đã đến nhà bái phỏng, Lưu Lý cùng đi theo phía sau hắn, trên đầu quấn vải trắng, cúi đầu không nói một lời.
Lưu thị lang nhìn Đường Kỳ, vẻ mặt áy náy nói ra: "Đường đại nhân, thật xin lỗi, nghiệt tử này không biết đã đắc tội gì với đại tiểu thư, hạ quan đặc biệt dẫn hắn đến Đường phủ bồi tội. . ."
Đường Kỳ vuốt vuốt mi tâm, hắn cũng cảm thấy có chút đau đầu, nói ra: "Lưu đại nhân không cần như vậy, đều là Đường gia ta quản giáo không nghiêm, bản quan thay Đường Thủy tạ lỗi với ngươi."
Lưu thị lang vội vàng nói: "Không dám, không dám. . ."
Đường Kỳ phất phất tay, nói ra: "Người tới, đem những dược liệu quý báu ngày hôm qua vừa đưa vào trong phủ kia, đưa một chút đến trong phủ Lưu thị lang."
Sau khi tiễn phụ tử Lưu thị lang về, lại có một hạ nhân bước nhanh tới, nói ra: "Lão gia, người của Lục phủ chờ ở bên ngoài, muốn Đường gia chúng ta cho hắn một lời giải thích."
"Giải thích, giải thích gì?" Đường Kỳ phất phất tay, nói ra: "Nói ta không ở nhà, bọn hắn muốn chờ thì để bọn hắn chờ ở bên ngoài đi."
Đợi tên hạ nhân kia rời đi, Đường Kỳ mới xoay người đi đến phòng trong, nhìn Đường Tĩnh, giận dữ nói: "Ở trước mặt của nhiều người như vậy, hàng động của nàng sẽ khiến người hữu tâm chú ý. . . , nhìn xem con gái tốt mà ngươi dạy đi!"
Miệng nhỏ của Đường Tĩnh nhếch nước trà, nói ra: "Nếu không phải Thủy nhi xuất thủ , mặc cho tên của Lục gia kia động thủ, phiền phức sẽ càng lớn, đến lúc đó, sợ là sẽ càng không gạt được."
Trong lòng Đường Kỳ có chút bực bội, từ khi hắn vào kinh, mọi chuyện đã thoát khỏi khống chế của Đường gia, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, sợ là sẽ phải xảy ra một chuyện mà bọn hắn không hy vọng nhìn thấy nhất.
Hắn nhìn Đường Tĩnh, có chút bực bội hỏi: "Thủy nhi ở đâu?"
Đường Tĩnh đặt chén trà xuống, lắc đầu, nói ra: "Không biết."
Tiểu viện nào đó của Đường gia.
Đường Thủy nắm tay phụ nhân kia, nói ra: "Bọn hắn quá bắt nạt người, lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn đã làm sai điều gì?"
Nàng nhìn phụ nhân kia, áy náy nói ra: "Thật xin lỗi, tiểu cô, ta vẫn không nhịn được, ta không muốn để cho bọn họ bắt nạt hắn. . ."
"Không có việc gì." Phụ nhân vỗ vỗ tay của nàng, nói ra: "Tạ ơn Thủy nhi."
Đường Thủy lau mắt, nói ra: "Ta mặc kệ, ta là tỷ tỷ của hắn, về sau nếu còn có người bắt nạt hắn, một người ta cũng không buông tha!"
Nàng ngẩng đầu nhìn phụ nhân kia, nói ra: "Ta nhất định sẽ để hai người gặp nhau."
. . .
Đêm qua ở kinh sư đã xảy ra một đại sự, buổi sáng hôm nay đã truyền khắp nửa kinh sư.
Đêm qua trong yến hội do An Dương công chúa tổ chức, thiên kim Đường gia ngang nhiên xuất thủ, đánh Lục Đằng- thủ lĩnh thế hệ tuổi trẻ của Lục gia bất tỉnh nhân sự, công tử Lưu Lý nhà Lễ Bộ thị lang cũng bị nàng dùng cái ghế đập bể đầu.
Mà nguyên nhân gây ra là bởi vì một nam nhân, dường như còn liên lụy đến đệ nhất mỹ nhân kinh sư, Tô Mị cô nương.
Bách tính ở kinh sư mỗi người nói một kiểu đối với chuyện này.
Có người cảm thấy, là Lục Đằng đã đắc tội với tiểu thư Đường gia, mới phải chịu tai vạ bất ngờ.
Còn có người cho rằng, nam nhân kia là tình lang của tiểu thư Đường gia, Đường đại tiểu thư tức giận vì tình lang, cũng không phải khó hiểu như vậy.
Đương nhiên, về phần tại sao Tô Mị cô nương phải tham dự vào, có khả năng là chuyện này dính đến một đoạn quan hệ phức tạp, đám người không được biết rồi.
Cửa thành, một nữ tử áo trắng váy trắng một tay cầm kiếm, lẩm bẩm nói: "Kinh sư lại có nữ tử bạo lực như vậy, về sau làm sao có thể gả ra ngoài. . ."
Nàng lắc đầu, đi đến trên đường, ngăn lại một người qua đường, mỉm cười hỏi: "Vị đại thẩm này, xin hỏi Hồng Tụ các đi như thế nào?"