Chương 163: Cá chiên luận
Tiêu Giác bước vào Hồng Tụ các, nhìn thấy mọi người trong các đều có vẻ mặt chấn kinh.
Ngồi ở bàn trong góc ôm bát thút thít, hình như chính là Nhuận Vương Triệu Viên.
bên cạnh Đường Ninh lại có thêm một cô nương xa lạ, nhìn nàng ấy đang có vẻ rất tức tối, ánh mắt của mọi người đều đang nhìn nàng.
Hắn đi đến bên người Đường Ninh, hỏi: "Lục Đằng lại tìm đến làm phiền ngươi rồi?"
Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Hắn đến bồi tội."
"Bồi tội?" Tiêu Giác nhìn ra ngoài cửa, bồi tội mà lại bồi chính bay ra ngoài, Lục Đằng đúng là rất có thành ý.
Hắn lại quay đầu nhìn bàn ở góc kia, hỏi: " Tại sao Nhuận Vương lại ở chỗ này?"
Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Chuyện này lát nữa lại nói."
Tiêu Giác nhìn về phía Đường Yêu Yêu, nghi ngờ nói: "Vị cô nương này. . . , chẳng lẽ là đệ muội?"
Đường Yêu Yêu nhìn hắn một cái, toàn thân Tiêu Giác phát lạnh, nhịn không được rùng mình một cái.
"Tiêu Giác, bằng hữu ta quen ở kinh sư." Vì phòng ngừa Tiêu Giác bước theo gót Lục Đằng, Đường Ninh quay đầu giải thích với Đường Yêu Yêu trước.
Đường nữ hiệp trời sinh luôn có lòng nhiệt tình, cho dù một đường tàu xe mệt mỏi, nhưng vẫn có thể thỏa mãn thỉnh cầu của Lục Đằng, một cước đạp bay hắn ra ngoài trước, sau đó mới quay sang dặn dò Hứa chưởng quỹ chuẩn bị gian phòng cho nàng tắm rửa.
Trong lòng Tiêu Giác vẫn còn sợ hãi, hỏi: "Cô nương này ngươi trêu chọc được từ đâu thế, sao lại đuổi tới kinh sư rồi?"
Trong lòng của hắn vừa hiếu kỳ lại vừa không hiểu, tuy nói xét về tướng mạo thì hai người khó phân cao thấp, nhưng thân thế lại chênh lệch không nhỏ, phương diện kia cũng giống vậy, vì sao bên người Đường Ninh luôn luôn có nhiều nữ tử vây quanh như vậy, còn bên cạnh hắn một người cũng không có?
Đường Ninh không trả lời vấn đề của hắn, chỉ nhìn hắn rồi hỏi: "Lục Đằng đã chịu nhận lỗi, ngươi thấy thế nào?"
"Ngươi lo lắng đây là cái bẫy của Lục gia?" Tiêu Giác khoát tay áo, nói ra: "Không cần suy nghĩ nhiều, mặc dù Lục Đằng không có đầu óc, nhưng từ trước đến nay Lục gia đều nói đạo lý, không có nhiều âm mưu quỷ kế như vậy."
Hai mắt Nhuận Vương Triệu Viên đẫm lệ đi tới, nhìn Đường Ninh rồi hít mũi một cái, nói: "Ta phải đi rồi, lần sau lại đến cám ơn ngươi."
Nhìn Lăng Vân và Triệu Viên đi ra ngoài, Tiêu Giác nghi nghi ngờ nói: "Nhuận Vương xảy ra chuyện gì thế?"
"Nói ra rất dài dòng, có cơ hội sẽ từ từ giải thích cho ngươi." Đường Ninh ngẩng đầu nhìn tới phòng của Đường yêu tinh, không biết có phải là cố ý hay không, nàng lại chọn gian phòng sát vách của mình, Bành Sâm bị nàng đuổi đến một gian khác. . .
Nghĩ đến khả năng phải rất lâu cũng không gặp được nàng, trong lòng sẽ thường xuyên buồn bã nhớ nhung, nhưng bây giờ nàng xuất hiện ở trước mặt mình, Đường Ninh trong lòng ngược lại có chút không chắc. . .
Đường phủ.
Đường Thủy đưa dây cột tóc kia đặt vào trong tay phụ nhân kia, nói: "Tiểu cô, người đừng khổ sở, chờ đến sau này con nhất định phải sẽ mang người ra khỏi Đường phủ!"
Nàng bước ra khỏi tiểu viện, thở sâu một hơi rồi nhanh chân đi về phía trước, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gọi.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Nàng quay đầu lại, nhìn người đang đi đến kia, cúi đầu gọi: "Nhị bá."
Đường Kỳ nhìn nàng, giận tái mặt nói: "Mấy ngày này, ngươi thành thành thật thật đợi trong Đường phủ, không cho phép đi ra ngoài!"
. . .
Hoàng cung.
Lăng Vân nhìn Nhuận Vương đi ở phía trước, nói ra: "Điện hạ, đây không phải đường đi về Thục Tú cung."
"Ta biết đây không phải đường về Thục Tú cung." Triệu Viên quay đầu nhìn hắn một chút, nói ra: "Ta lại không trở về Thục Tú cung, vừa rồi còn chưa ăn no bụng, ta muốn đi Ngự Thiện phòng, ta muốn ăn cá con chiên dầu!"
Lăng Vân bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo hắn tới Ngự Thiện phòng.
Một lát sau, Triệu Viên bên ngoài Ngự Thiện phòng, chỉ vào hai tên ngự trù nói: "Các ngươi chiên cá không cần lật nhiều, lật nhiều sẽ nát, nát là ăn không ngon. . ."
Một nơi khác trong cung điện, hai lão giả nhìn một phần bài thi trước mặt, đều là lắc đầu.
Một người bất đắc dĩ cười cười, hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao?" Một người khác cũng đầy mặt bất đắc dĩ, nói ra: "Cứ giao cho bệ hạ đi."
Một lão giả thở dài nói: "Ba vị điện hạ đều là người tài tư trác tuyệt, sao tới bây giờ vẫn không hiểu ý nghĩ của bệ hạ, tuy là khảo giáo, nhưng sau khi bọn hắn khảo nghiệm thực học, bệ hạ cũng không hy vọng bọn hắn đặt tâm tư tới nơi khác."
Một vị lão giả khác lắc đầu, nói: "Bọn hắn làm như thế này cũng không có gì hiếm lạ, chúng ta đều biết, ba vị điện hạ dù ai đi kém một chiêu, đều cần đền bù gấp mười gấp trăm lần, chuyện này cũng không phải do bọn hắn."
"Bệ hạ giá lâm!"
Tiếng lanh lảnh của hoạn quan vang lên, mấy người từ bên ngoài đi tới.
Hai người lập tức khom mình nói: "Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến Nhuận Vương điện hạ!"
Trần Hoàng phất phất tay, nói ra: "Hai vị đại học sĩ không cần đa lễ."
Sau khi Trần Hoàng ngồi xuống, Triệu Viên lập tức chạy tới, mở cái hộp trong tay ra, hỏi: "Phụ hoàng ăn cá chiên không, con vừa bảo Ngự Thiện phòng làm, vẫn còn nóng lắm."
"Phụ hoàng không đói bụng, Viên nhi tự mình ăn đi." Trần Hoàng cười cười, sờ sờ đầu của hắn nói.
Trên mặt Triệu Viên đầy nét tươi cười, ngồi ở một bên tự mình bắt đầu ăn.
Hai vị đại học sĩ thấy vậy, đều là cảm thán ở trong lòng, mặc dù Nhuận Vương điện hạ tuổi còn nhỏ, vô duyên với hoàng vị, nhưng trẻ người non dạ cũng tốt, chí ít không cần phải lục đục với nhau, lấy sủng ái của bệ hạ đối với hắn, tương lai tất nhiên sẽ an bài cho hắn một kết cục tốt.
Trần Hoàng dùng ánh mắt cưng chiều nhìn nhìn Nhuận Vương, sau đó thu tầm mắt lại mới nhìn hai tên đại học sĩ, hỏi: " Bài thi của ba người bọn hắn, hai vị ái khanh đều đã xem qua rồi, các khanh thấy như thế nào?"
Một lão giả khom người nói: "Hồi bệ hạ, ba vị điện hạ đều là nhân kiệt nhất đẳng, bài thi đều rất hợp lý, có chỗ thích hợp. . ."
"Được rồi được rồi. . ." Trần Hoàng khoát tay áo, nói ra: "Lần nào cũng nói những lời này, các ngươi nói không phiền, trẫm nghe cũng phiền, Ngụy Gian, mang bài thi mà bọn hắn viết lên cho trẫm xem."
Cao công công nghe lệnh đi xuống, nhận lấy bài thi từ trong tay hai lão giả, lại chậm rãi đi về.
Trần Hoàng nhận lấy bài thi, nhìn một chút lại cười lạnh một tiếng, nói ra: "Khang Vương cảm thấy khoa cử cần cải chế, không thể do Lễ bộ một mình gánh vác; Đoan Vương lại viết là huân tước tự đệ, triều đình không nên quá mức ưu đãi, ứng với học sinh bình thường, thông qua khoa cử nhập sĩ; Hoài Vương cảm thấy hai người bọn họ nói đều đúng. . ."
Hai đại học sĩ cúi đầu, cũng không xen vào.
Cữu phụ của Đoan Vương chính là Lễ bộ Thượng thư Đường Hoài, Lễ bộ độc tài khoa cử đại quyền, bởi vậy mà lung lạc được rất nhiều quan văn trong triều, đây là vốn liếng lớn nhất để tranh đoạt hoàng vị Đoan Vương.
Cử động lần này của Khang Vương là muốn suy yếu Đoan Vương lực lượng.
Mà Đoan Vương đề nghị đối xử như nhau với huân tước tử đệ, cũng là nhằm vào Khang Vương, mẫu phi của Khang Vương là đích nữ của một thế gia đại tộc nào đó ở trong kinh, có có thiên ti vạn lũ liên hệ với huân quý trong kinh. . .
Về phần Hoài Vương, luận về bối cảnh không sánh bằng Khang Vương Đoan Vương, nhưng dù thực lực của người nào bị suy yếu, đối với Hoài Vương đều có lợi vô hại.
Tuy nói những năm nay triều đình cũng dần dần cho rằng Lễ bộ độc tài khoa cử có chỗ không ổn, ưu đãi đối với huân quý sẽ giảm xuống, nhưng Đoan Vương cùng Khang Vương nhấc lên hai chuyện này, không chỉ suy nghĩ vì triều đình.
Từ khi thái tử qua đời, bệ hạ đã giữ ba vị hoàng tử này ở bên người, tất nhiên là muốn chọn một người kế vị, trước khi bệ hạ chưa có quyết định sau cùng, bất luận một vị nào trong bọn hắn đều có hi vọng, suy yếu thế lực của đối phương chính là tăng thực lực của mình.
"Văn chương ngược lại viết rất tốt, tâm tư lại không dùng trên chính đồ." Trần Hoàng ném mấy bài thi kia qua một bên, lắc đầu nói: "Nếu giống bọn hắn như vậy, chỉ vì bản thân mà tùy ý ban bố sửa chữa pháp lệnh, mảnh giang sơn này sớm muộn sẽ bị bọn hắn giày vò đến mất."
Triệu Viên vừa ăn cá, vừa gật đầu nói: "Phụ hoàng nói rất đúng, quản lý quốc gia tựa như là cá chiên, cá chiên không thể luôn luôn lật qua lật lại, nếu không thì cá con sẽ nát, nát thì ăn không ngon, nấu món ngon không thể nhiễu, trị đại quốc không thể phiền, phiền thì, phiền thì. . ."
Triệu Viên nghĩ nghĩ, cũng không nhớ ra được câu nói kiaphải nói thế nào, lắc đầu, nói ra: "Dù sao chính là ý tứ phụ hoàng nói kia."
Nghe được cá chiên luận này, Trần Hoàng và hai đại học sĩ đều ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn về phía Triệu Viên.
Triệu Viên thấy phụ hoàng nhìn hắn, cúi đầu nhìn trong hộp còn sót lại một con cá con, ngẩng đầu, ngập ngừng nói: "Chỉ còn một con, phụ hoàng muốn ăn một miếng sao?"