Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 164: Hiền tài quốc gia

Chương 164: Hiền tài quốc gia
"Nấu món ngon không thể đảo, trị đại quốc không thể phiền. . ." Hai vị đại học sĩ thầm nhẩm lại câu này, nhìn Nhuận Vương lấy ra một con cá con, hai mắt tròn vo.
Cả câu nói này, hẳn là xuất phát từ« Đạo Đức Kinh » của Lão Tử :"Trị đại quốc, như nấu món ngon" .
Lời này nếu là do Đoan Vương, Khang Vương hoặc là Hoài Vương nói ra, mặc dù bọn hắn cũng sẽ kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức phải khiếp sợ như vậy.
Dù sao ba người bọn họ là ba vị hoàng tử được bệ hạ lưu tại kinh sư tự mình dạy dỗ, là nhân tài kiệt xuất trong tất cả hoàng tử, được giáo dục trong hoàng gia tốt nhất.
Nhưng người nói ra những lời này lại là Nhuận Vương năm nay mới gần 11 tuổi.
Ngày bình thường hai vị đại học sĩ phụ trách việc học của các vị hoàng tử, hiểu rất rõ về năng lực của bọn hắn, mặc dù Nhuận Vương điện hạ không thể nói là ngang bướng, nhưng từ trước đến nay đều không dụng công đọc sách, không biết từ lúc nào hắn lại vụng trộm đọc « Đạo Đức Kinh »?
Làm lão sư dạy dỗ Nhuận Vương, hai người bọn họ còn có thể xác định, ngay cả mấy chữ "Trị đại quốc, như nấu món ngon" này, Nhuận Vương điện hạ đều không biết viết thế nào.
Mà có thể nói ra một lời "Nấu món ngon không thể nhiễu, trị đại quốc không thể phiền", không chỉ có đơn giản là đọc Đạo Đức Kinh, mà còn cần hắn phải hiểu được ý nghĩa, còn cần có tài năng nhất định, rồi liên hệ đến phương diện trị quốc.
Trong mắt Trần Hoàng càng không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt nhìn về phía hai vị đại học sĩ, hỏi: "Hai vị ái khanh, lời Nhuận Vương mới vừa nói, là các ngươi dạy?"
Hai người vội vàng lắc đầu, "Hồi bệ hạ, chúng thần chưa từng dạy« Đạo Đức Kinh » cho Nhuận Vương điện hạ ."
Trần Hoàng vẫn còn có chút không tin, mấy vị Đế Vương Trần quốc đều tôn sùng cải cách, hoàng vị truyền đến trên tay ông ta, cũng vẫn luôn noi theo tiên hoàng, luôn tôn sùng cải chế, khi ông ta vừa tại vị đã tiến hành không ít cải cách, không biết đã trải qua bao nhiêu gập ghềnh.
Ông ta tại vị nhiều năm, trải qua không ít khó khăn trắc trở, mới rốt cục ngộ ra đạo lý "Không thể phiền dân", đại đạo trị quốc như vậy, thế mà lại bị nhi tử chưa đủ11 tuổi 11 tuổi mượn nhờ mấy con cá nhỏ để nói toạc ra. . .
Nếu trước kia ông ta ngộ ra đạo lý này, vứt bỏ những hành động nhiễu dân chỉ vì cái lợi trước mắt kia, thì Trần quốc hôm nay, quốc lực ít nhất đã tiến thêm được một bậc thang.
Trên mặt Trần Hoàng hiện ra một tia nghi ngờ, hỏi: "Viên nhi, câu nói mới vừa rồi kia, là ai dạy con?"
Nếu không có hai vị đại học sĩ dạy, ông ta sẽ nghi ngờ người sau lưng dụng tâm bất lương.
"Không có người nào dạy con đâu. . ." Triệu Viên đã ăn xong con cá cuối cùng, sau đó mới nói: "Là hôm nay con tự mình nghe được."
"Con nghe được ở đâu?"
"Nghe người cứu được mẫu phi nói." Triệu Viên còn ủy khuất nói : "Phụ hoàng, hắn cũng không cho con ăn nồi thập cẩm, tỷ tỷ xinh đẹp kia còn dọa con khiến chén của con bị vỡ mất, lát nữa để ngự trù làm lại cho con được không. . ."
Lúc này Trần Hoàng mới nhớ tới, lần trước Đường Ninh cứu được Thục phi, hôm qua ông ta đồng ý thỉnh cầu cho Nhuận Vương tự mình đến nhà nói lời cảm tạ, Nhuận Vương tuy nhỏ, nhưng cũng biết tâm hoài đội ơn, đây là chuyện tốt, chỉ là ở trong đó, hiển nhiên đã xảy ra một số chuyện mà ông ta không biết.
Trần Hoàng nhìn ra ngoài cửa, gọi: "Lăng Vân, tiến đến."
Lăng Vân nhanh chân đi vào trong điện, khom người nói: "Bệ hạ có gì phân phó?"
Trần Hoàng nhìn hắn, nói ra: "Hôm nay ngươi và Viên nhi ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì, kể lại chi tiết cho trẫm."
Lăng Vân giật mình một cái rồi nhẹ gật đầu, sau đó bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ kể lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Một lát sau, sắc mặt Trần Hoàng đã hoà hoãn lại, hỏi: "Là hắn đang luận sách với người khác, Viên nhi ở một bên nghe được?"
"Hồi bệ hạ, đúng là như vậy."
"Bình thường Viên nhi không thích nhất đọc sách, sao lại cảm thấy hứng thú với những chuyện này?" Trần Hoàng giống như là nhớ ra cái gì đó, lại hỏi: "Hắn để Viên nhi ở bên ngoài ăn?"
Trên mặt Lăng Vân có chút bất đắc dĩ, nói ra: "Hồi bệ hạ, vị Đường giải nguyên kia vốn không có ý định cho Nhuận Vương ăn, thế nhưng Nhuận Vương điện hạ. . ."
Triệu Viên ngẩng đầu nhìn Trần Hoàng, vừa khoa tay múa chân vừa thương tâm nói ra: "Hắn cũng chỉ cho con ăn nửa bát, cái bát kia nhỏ như vậy, con còn chưa kịp ăn canh, bát đã vỡ mất rồi. . ."
Trần Hoàng không nghe Lăng Vân nói xong cũng hiểu được ý của hắn, trong lòng có chút bất đắc dĩ, những hoàng tử công chúa khác mặc dù có ngang bướng, nhưng tham ăn giống như hắn thì không có ai.
Tôn thất họ Triệu hình như cũng không có người như hắn.
Trần Hoàng sờ đầu của hắn, nói ra: "Lát nữa phụ hoàng để Ngự Thiện phòng làm cho con."
Triệu Viên lập tức vui vẻ ra mặt.
Trần Hoàng lại nhìn về phía Lăng Vân, hỏi: "Ngươi còn nhớ lúc bọn hắn đã nói gì không?"
Lăng Vân nghĩ nghĩ, nói ra: "Thần chỉ nhớ rõ, Đường giải nguyên nói qua, trị đại quốc như nấu món ngon, nấu món ngon không thể nhiễu, trị đại quốc không thể phiền, phiền thì người cực khổ, nhiễu thì cá nát. . ."
"Phiền thì người cực khổ, nhiễu thì cá nát. . ." Trong điện, một lão giả tinh tế suy nghĩ, rồi gật đầu nói: "Quan điểm này mặc dù mới lạ, nhưng tinh tế nghĩ thì rất có đạo lý, đáng tiếc phương pháp nấu cá của cổ nhân không thể kiểm tra, nếu không câu này trong « Đạo Đức Kinh », cũng sẽ không bị người tranh luận lâu như thế."
Một vị lão giả khác trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng nói ra: "Trị đại quốc như nấu món ngon, mặc dù câu này có thể hiểu thành mọi việc không thể thiếu, vạn sự cần có độ, nhưng giải thích của vị Đường giải nguyên này mới phù hợp nhất với câu"Vô vi mà trị" của Lão Tử, nếu đưa lời giải thích của hắn ném ra ngoài, chắc hẳn sẽ được vô số người đồng ý. . ."
Lão giả bên cạnh lai khom người thi lễ với Trần Hoàng,: "Năm ngoái bởi vì vài thiên sách luận khiến trong triều tranh cãi, lão phu đã chú ý tới người này, lúc ấy lão phu chỉ cho rằng hắn chú trọng thực sách, không ngờ đối với trị quốc hắn cũng kiến giải cao có như thế, bây giờ xem ra, đây mới thực sự là quốc chi hiền tài."
"Người này mặc dù còn trẻ, nhưng đúng là vô cùng có tài năng, một thiên sách luận đã tiết kiệm cho quốc khố trăm vạn bạc ròng, không ngờ đối với phương lược trị quốc hắn cũng vô cùng có tầm mắt." Trần Hoàng giúp Triệu Viên lau miệng, hỏi: "Trị quốc tựa như nấu cá con, Viên nhi cảm thấy câu nói này đúng hay không?"
Nhuận Vương bỗng nhiên gật đầu, nói ra: "Đúng a, con đang tự hỏi vì sao trước kia Ngự Thiện phòng rán cá con luôn luôn chặt đầu gãy đuôi, hóa ra là do bọn hắn không hiểu đạo lý này, lần này đã tốt hơn nhiều. . ."
Trần Hoàng cười cười, một lát sau, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, nói ra: " Ba vị hoàng tử Đoan Vương, Khang Vương, Hoài Vương đã trưởng thành, thân là hoàng tử, lại chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, còn không bằng một đứa bé con, truyền ý chỉ của trẫm, để bọn hắn tự mình diện bích ba ngày, tĩnh tâm ngẫm lại lỗi lầm!"
Khi ông ta nhìn về phía Nhuận Vương, ánh mắt đã biến nhu hòa, lại có chút tiếc nuối, mặc dù Viên nhi tuổi nhỏ tham ăn, nhưng tâm tính thuần lương, đều có thể tạo nên, chỉ tiếc, tuổi của hắn, vẫn còn có chút quá nhỏ.
Một lát sau, Trần Hoàng thở phào một hơi, cười hỏi: "Viên nhi nói nồi thập cẩm là cái gì?"
Triệu Viên có chút khoe khoang nói ra: "Chính là đem tất cả mọi thứ đặt chung một chỗ nấu, phụ hoàng chưa từng ăn qua đi, ăn ngon lắm. . ."
Trần Hoàng cười cười, nói ra: "Vậy lát nữa phụ hoàng cần phải nếm thử. . ."
. . .
Trước khi Đường yêu tinh đến kinh sư, việc mỗi ngày mà Đường Ninh cần làm, đơn giản là giao lưu trao đổi tư tưởng cùng Lý Thiên Lan, ngẫu nhiên đánh bài cùng Tô Mị, buông lỏng tâm tình.
Sau khi Đường yêu tinh đến kinh sư, hắn không thể tùy tâm sở dục làm những chuyện này.
Thi tỉnh đã tới gần, theo lý thuyết nên nắm chặt thời gian ôn tập, nhưng đối với lần thi tỉnh này, kỳ thật hắn đã không có thứ gì cần chuẩn bị nữa.
Trận đầu hoàn toàn không cần lo, học bằng cách nhớ, hắn đã sớm đọc xong tất cả thư tịch, trừ phi lỡ bút, không thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Trận thứ hai thi từ, thì càng không cần chuẩn bị.
Mà trận thứ ba sách luận, hắn đã xem hết tất cả thư tịch có thể mua được trên thị trường, bao quát « 30 năm khoa cử sách luận tập », « Áp đề mật quyển 100 thiên », « Kỳ trước trạng nguyên dạy ngươi như thế nào viết sách luận ». . . , mọi việc như thế.
Khác với những thí sinh khác chính là, những thứ hắn đã nhìn qua thì sẽ không quên, cho nên cũng không cần ôn tập.
Hơn nữa hắn còn có một vị trạng nguyên chân chính mỗi ngày tự tay dạy dỗ, cho tới bây giờ, đã không cần tốn quá nhiều công phu ở trên đây.
Đường yêu tinh lần đầu tiên đến kinh sư, Đường Ninh đến đây sớm hơn nàng một chút thời gian, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, bồi ăn bồi uống bồi đi dạo, ba việc này lập tức rơi ở trên người hắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất