Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 170: Đồng thời khen chê

Chương 170: Đồng thời khen chê
Bành chưởng quỹ định giá một quyển « Tây Sương Ký » là 500 văn, giá tiền này so với những tiểu thuyết khác trên thị trường có chút đắt, nhưng cũng không đắt hơn bao nhiêu.
Tính đến nay, chuyện in chữ rời đã có hơn trăm năm thời gian, thuật tạo giấy cũng có bước phát triển nhảy vọt, khiến ngành nghề in sách ở Trần quốc rất phát đạt, nhưng cũng chỉ so với trăm năm trước thôi, nói tóm lại, chi phí in sách vẫn không thấp, loại thư tịch này, vẫn không phải thứ mà dân chúng tầm thường có thể tiêu phí.
500 văn đối với bách tính nghèo khổ là một khoản tiền lớn, nhưng có thể hiểu biết chữ nghĩa, thì phần lớn không phải bách tính nghèo khổ, ở đất kinh sư này, có rất nhiều người nguyện ý tốn 500 văn mua một quyển tiểu thuyết để đọc.
Bành chưởng quỹ nhìn hắn, nói ra: "Giá 500 văn tiền, đại khái chỉ có thể tiếp tục năm ngày, hiệu sách trên con đường này, tất cả đều đã để mắt tới « Tây Sương » chúng ta, năm ngày sau, bọn hắn có thể tự mình khắc chế ra, đến lúc đó, giá tiền của chúng ta sẽ phải hạ. . ."
Thế giới này còn không có ý thức bản quyền, muốn dựa vào in sách kiếm tiền, thì phải chiếm tiên cơ trước, một khi đồ lậu xuất hiện, có thể kiếm lời sẽ không nhiều lắm.
Ở chỗ này, người lấy việc viết sách mà sống, phần lớn là tú tài thi rớt lăn lộn kiếm một nghề để ấm no.
Cho nên Đường Ninh căn bản không nghĩ đến chuyện một lần khắc bản hết « Tây Sương Ký », đợi đến hiệu sách khác ấn chế ra « Tây Sương Ký » quyển thứ nhất cùng quyển thứ hai, Tùng Trúc trai đã đưa ra bán quyển thứ ba, người khác cầm tới quyển thứ ba, muốn sắp chữ, in ấn, bán, lại phải chờ thêm năm ngày, mà năm ngày sau đó, quyển thứ tư của Tùng Trúc trai lại xuất hiện.
Tùng Trúc trai chỉ cần có thể luôn luôn giữ được tốc độ in ra trước một quyển, thì có thể chiếm được phần lớn thị trường ở kinh sư, chờ đến người khác ấn chế ra, thì phần lớn người đã đọc nội dung cốt truyện.
Mặc dù vẫn có chút tổn thất cùng tiếc nuối, nhưng bọn hắn ăn thịt, dù sao cũng phải cho người khác uống chút canh, bằng không, không biết những gia hỏa đỏ mắt kia sẽ gây ra chuyện gì.
"Công tử thật sự là có dự kiến trước." Hai ngày này có không ít doanh thu, thịt mỡ trên mặt Bành chưởng quỹ đều đang run rẩy, cười nói: "Lát nữa ta sẽ để cho người để lên một tấm ở cửa ra vào, viết lên thời gian mở bán quyển thứ ba, sau đó cũng để người ta nắm chặt thời gian khắc bản. . ."
Thái độ của Bành chưởng quỹ đối với hắn đã thay đổi một trăm tám mươi độ rồi, Đường Ninh đưa bản thảo quyển thứ ba cho hắn, hắn lập tức cầm xuống đi an bài.
Rất nhanh hắn đã trở lại, nói ra: "Lợi nhuận hai ngày này, muốn kết toán trước cho công tử hay không?"
Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Về sau cứ kết toán theo quyển đi."
Bành chưởng quỹ nhẹ gật đầu, nói ra: "Vậy dựa theo lời công tử nói, năm ngày kết toán một lần."
Đường Ninh đi ra Tùng Trúc trai, quay đầu nhìn cửa ra vào hiệu sách một chút, trong lòng vẫn rất hài lòng.
Giao chuyện này cho chuyên gia đi làm, quả nhiên thuận tiện hơn rất nhiều, « Tây Sương Ký » mở bán ngày thứ hai đã có thể rầm rộ như thế, nghĩ đến vị Bành chưởng quỹ kia cũng tuyên truyền không ít.
Đường Yêu Yêu đứng bên cạnh hắn, trên tay cầm lấy một bản« Tây Sương Ký », do Tùng Trúc phường khắc bản ra rồi nhìn Đường Ninh một chút, nói ra: "Lý Thanh cô nương, ta nhìn ngươi đến lúc đó giải thích với Tiểu Ý thế nào."
"Ngươi không nói, ta không nói, làm sao Tiểu Ý có thể biết?" Đường Ninh lườm nàng, nói ra: "Có lẽ nàng đã quên Lý Thanh rồi."
Mặc dù lấy thân phận Lý Thanh và Tiểu Ý từng có một lần thư từ qua lại, nhưng từ đó về sau, rốt cuộc không có liên hệ nữa, có lẽ nàng đã sớm quên đi vị biểu tỷ bà con xa của Đường yêu tinh này.
Đường Yêu Yêu nhìn hắn một chút, nói ra: "Buổi sáng Hứa thúc thúc nhận được một phong thư từ Linh Châu gửi tới, là cha ta gửi tới, ông ấy nói ở trong thư, Chung bá bá và đám Tiểu Ý các nàng đã lên đường đến kinh sư."
Mặc dù mang người nhà vào kinh thành sẽ chậm hơn một chút, nhưng về mặt thời gian, chậm nhất tới trung tuần tháng hai, các nàng sẽ đến kinh sư.
Cho đến lúc đó, hắn không thể ở lại Hồng Tụ các nữa.
Hắn còn muốn nắm chặt thời gian kiếm tiền, từ tình huống trước mắt đến xem , chờ đến tất cả « Tây Sương Ký » đều bán ra, đại khái có thể tích lũy đủ tiền để mua một tòa nhà lớn ở kinh sư.
Ngoài ra, Đường Ninh còn nghĩ tới một việc.
Chờ đến khi hắn rời khỏi Hồng Tụ các, nếu căn phòng kia bị chiếm, Tô hồ ly sẽ không có nơi để ngủ, những gian phòng khác của Hồng Tụ các dù sao cũng có dư thừa, không bằng để Hứa chưởng quỹ để trống căn phòng kia, cũng có thể để nàng có một chỗ nghỉ.
Nói tới Tô hồ ly là Tô hồ ly đến, Đường Ninh về đến phòng, thấy được nàng ngồi bên cạnh bàn, Đường yêu tinh còn đang ở phía dưới không đi lên, Đường Ninh đóng cửa phòng, Tô Mị nhìn hắn một chút, cười nói: "Ngươi rất sợ tiểu yêu tinh kia . . ."
Đường Ninh không tiếp tục cái đề tài này, đi đến bàn, hỏi: "Hôm nay làm sao ngươi không ngủ?"
"Ngủ không được." Tô Mị nhìn cái giường trong góc kia một chút, có chút lưu luyến nói ra: "Lập tức sẽ rời kinh, tới cùng ngươi nói một tiếng."
"Rời kinh?" Đường Ninh kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu, còn trở lại không?"
Tô Mị cười cười với hắn, giọng lập tức mềm xuống, hỏi: "Thế nào, không nỡ để người ta đi sao?"
Đường Ninh phủi nàng một chút, hỏi: "Người ta, người ta là ai?"
"Đúng là một kẻ không hiểu phong tình. . ." Tô Mị nhìn hắn một chút, nói ra: "Yên tâm đi, chỉ xuất kinh xử lý một số chuyện, ít thì một tháng, nhiều thì mấy tháng, hi vọng chờ đến khi ta trở lại, đã có thể gọi ngươi là quan trạng nguyên. . ."
Đường Ninh ở kinh sư không có bằng hữu nhiều, có thể đánh bài cùng hắn, cũng chỉ có Tô Mị, nàng bỗng nhiên rời kinh lâu như vậy, hắn có chút ngoài ý muốn, sau khi suy nghĩ một chút, nhìn nàng nói ra: "Ngươi là một nữ tử, ở bên ngoài chú ý an toàn."
Lời tuy nói như vậy, nhưng hoàn toàn không thể đối đãi Tô hồ ly như nữ nhân, ngược lại là nam nhân gặp được nàng phải cẩn thận nhiều hơn, một cái sơ sẩy, thì sẽ quỳ dưới gấu quần của nàng, không phân rõ phương hướng.
"Nữ tử?" Tô Mị nhịn không được bật cười: "Tỷ tỷ đã sớm không phải nữ tử. . ."
Đường Ninh còn nhớ lần trước nàng ngủ thiếp đi ôm cánh tay của mình, tỉnh lại đã muốn giết chính mình—— rõ ràng là một tiểu cô nương chưa trải đời, còn nhất định phải giả bộ ra dáng vẻ đã trải qua thế sự, nể mặt chính mình đánh không lại nàng, Đường Ninh lười vạch trần nàng.
Tô Mị nhìn hắn, nói ra: "Ngươi phải thi cho thật giỏi, không biết ngủ trên giường của quan trạng nguyên sẽ có cảm giác gì đây. . ."
Đường Yêu Yêu ở bên ngoài gõ cửa một cái, hỏi: "Ngươi đang nói chuyện cùng ai?"
Tô Mị phất phất tay với hắn một cái, sau đó bóng người biến mất bên cửa sổ.
Đường Ninh mở cửa, Đường Yêu Yêu thò cổ nhìn thoáng qua bên trong, hỏi: "Hình như ta vừa nghe được bên trong có giọng của nữ nhân."
"Nghe lầm đi. . ." Đường Ninh lắc đầu, nhìn nàng, nói ra: "Ngươi chính là quá nhàn nên nghe nhầm rồi, nếu không có chuyện, ta dạy cho ngươi chơi mạt chược đi, về sau nhàm chán có thể làm giết thời gian. . ."
. . .
Đảo mắt đã mười ngày trôi qua, « Tây Sương » đã bán năm quyển, nội dung cốt truyện dần vào giai cảnh, ở kinh sư đã dần dần nói về « Tây Sương » nhiều hơn.
Câu chuyện Trương Sinh cùng Thôi Oanh Oanh đã dẫn động tiếng lòng của vô số người, trong kinh có không ít thanh niên nam nữ đều coi đó làm kinh điển, vài quyển « Tây Sương » cũng trở thành sách gối đầu giường của vô số nữ tử khuê các.
Thiếu nữ nào mà không mơ mộng có thể có một lang quân như ý, đó có lẽ là một thiếu niên anh tuấn, cưỡi bạch mã đi tới bên người các nàng, cũng có lẽ là một tài tử đầy bụng kinh luân cách tường ngâm thơ, đây là giấc mơ mà chính các nàng tạo ra, mặc dù sai khi tỉnh mộng vẫn phải nghe theo lời phụ mẫu, cùng một người không biết hình dạng, không biết phẩm hạnh cùng chung quãng đời còn lại.
Hiện tại, vị tài tử tên là Lý Than này đã viết giấc mơ của các nàng trên giấy, các nàng đọc chính là Trương Sinh cùng Thôi Oanh Oanh, lại nghĩ tới chính mình.
Trong lúc nhất thời, vô luận là danh môn quý nữ, hay là nữ tử bình thường ở kinh sư, chỉ cần gặp nhau, đều nghị luận Tây Sương. . .
Có khen tự nhiên cũng có chê, cũng không ít người cho rằng nữ tử liền nên đọc « Nữ Giới » « Nữ Huấn » còn loại sách như « Tây Sương » miêu tả thư sinh trèo tường riêng tư gặp tiểu thư, tiểu thư vụng trộm chạy tới trong phòng thư sinh qua đêm là đồi phong bại tục, đem « Tây Sương » xem như là u ác tính, cũng càng lúc càng nhiều.
Nhưng vô luận là khen hay chê, lượng tiêu thụ truyện « Tây Sương » vẫn càng ngày càng hot.
Đường Ninh thân ở Hồng Tụ các, không nghe được tiếng nghị luận bên ngoài, khi mọi người đang khen chê không đồng nhất về « Tây Sương Ký », hắn lại ở trong phòng hạch toán sổ sách, sau khi làm xong lại ngồi ở trên giường kiếm tiền.
Buông xuống sổ sách, hắn đẩy một đống ngân phiếu sang một bên, lẩm bẩm nói: "Không đúng, thiếu mất hai lượng bạc. . ."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất