Chương 171: Hai nữ tới kinh sư
Kinh sư quả nhiên không thiếu người có tiền, 500 văn một quyển tiểu thuyết mà vẫn có nhiều người mua như vậy, có lẽ đợi đến khi « Tây Sương Ký » ra đủ 20 cuốn, tòa nhà lớn có thể để rất nhiều người ở của hắn đã mua được.
Nể mặt nhiều ngân phiếu như vậy, cũng không so đo với Bành chưởng quỹ về chuyện hai lượng bạc kia.
Đường Yêu Yêu đẩy cửa đi vào, Đường Ninh vội vàng thu ngân phiếu trên giường lại.
Nàng lườm Đường Ninh một chút, nói: "Ngươi sợ cái gì, ta lại không cần tiền của ngươi."
Đây không phải vấn đề có tiền hay không, mà là vấn đề lễ phép, nếu chẳng may nàng đẩy cửa ra lại nhìn thấy hắn đang thay quần áo thì làm sao bây giờ, nhỡ may nàng nhìn thấy hắn đang tắm thì làm sao bây giờ, rồi nhỡ may nàng nhìn thấy Tô hồ ly đang ngủ ở trên giường của hắn thì lại làm sao bây giờ?
Đường Yêu Yêu giống như là nhớ ra chuyện gì, đột nhiên nhìn xem hắn, hỏi: " Tô bằng hữu của ngươi đâu, rất lâu rồi không nhìn thấy nàng."
Nàng cẩn thận nhớ lại, lần trước nhìn thấy hồ ly tinh kia, còn giống như là lúc ăn cơm ở Thiên Nhiên Cư.
Không biết Đường yêu tinh vì sao đột nhiên lại nhắc tới Tô Mị, Đường Ninh nhìn xem nàng, nói: "Nàng ấy à, nàng ấy có chuyện rời khỏi kinh sư, có thể mấy tháng sau mới trở về."
Đường Yêu Yêu nhìn về phía hắn, hỏi: "Ngươi lại không gặp qua nàng ta, làm sao biết nàng ta rời khỏi kinh sư?"
". . ." Đường Ninh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tiêu Giác nói cho ta biết."
Đường Yêu Yêu đi ra cửa, phất phất tay với người dưới lầu, Tiêu Giác đi tới, cảnh giác hỏi: "Đường cô nương có việc gì sao?"
Từ lần trước nhìn thấy Lục Đằng từ Hồng Tụ các bay ra ngoài, hắn luôn tràn đầy cảnh giác đối với cô nương chân dài này.
Đường Yêu Yêu hỏi hắn: "Ngươi rất quen Tô Mị cô nương sao?"
Tiêu Giác suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn thoáng về phía Đường Ninh, nói ra: "Không quen bằng hắn."
Đường yêu tinh đang muốn hỏi lại, Hứa chưởng quỹ từ dưới lầu chạy tới, nói ra: "Tiểu thư, dưới lầu có hai vị cô nương tìm ngươi và Đường công tử, một vị họ Chung, một vị họ Tô. . ."
Thân ảnh Đường yêu tinh chớp mắt đã biến mất, Hứa chưởng quỹ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn nàng từ trên lầu trực tiếp nhảy xuống.
Đường Ninh sửng sốt một chút, sau đó cũng nhanh chân chạy ra cửa phòng, đi xuống lầu.
Tiêu Giác vẻ mặt nghi hoặc, cũng đi theo xuống.
Dưới lầu, Đường Yêu Yêu lôi kéo tay của Chung Ý và Tô Như, hỏi: "Sao đến giờ các ngươi mới đến, bá phụ với bá mẫu đâu?"
Chung Ý nhìn nàng, mỉm cười nói: "Cha và mẹ đi tới huyện nha trước, ta và Tiểu Như đến tìm các ngươi."
Nàng nhìn Đường Ninh từ dưới lầu đi xuống, trên mặt khẽ nở nụ cười, nhẹ gọi: "Tướng công."
Đường Ninh giang hai cánh tay, khi Chung Ý đang giật mình đứng nguyên tại chỗ, hắn bước tới nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Sắc mặt Chung Ý đỏ lên, vội vàng lui lại. Tô Như đứng bên cạnh nhìn hắn, cúi đầu nói: "Tiểu Ninh ca."
Đường Ninh cũng cho Tiểu Như một cái ôm, Đường Yêu Yêu nhìn hắn một chút, nói: "Ta cũng muốn ôm. . ."
Đường Ninh kinh ngạc nói: "Ngươi?"
"Không phải nói ngươi!" Đường Yêu Yêu trừng mắt liếc hắn một cái, ôm lấy Chung Ý và Tô Như, nói ra: "Lần này tốt rồi, các ngươi đến kinh sư, ta sẽ không còn nhàm chán nữa."
Đường Ninh khinh bỉ liếc nàng một chút, nàng nhàm chán cái rắm, cả ngày ngoại trừ nghe ngôn tình thì chính là chơi mạt chược, đợi Tiểu Như và Tiểu Ý đến là đủ một bàn.
Tiêu Giác đứng trên đầu bậc thang, nhìn Đường Ninh ôm lấy hai nữ tử, hắn đứng tại chỗ, dường như đã hóa đá.
Hắn duỗi một tay ra, sau khi đếm hết một tay lại duỗi ra một tay khác.
Hứa chưởng quỹ đứng ở trên lầu, nhìn hai cô gái xa lạ kia một chút, lại nhìn tiểu thư nhà mình, giống như phát hiện ra chuyện ghê gớm gì, vẻ mặt chấn kinh, sau đó cố gắng khôi phục lại bình tĩnh.
Đường Ninh và các nàng không ở lại Hồng Tụ các nữa, đến khi tới Bình An huyện nha, đám hạ nhân trong phủ đã sắp xếp dọn dẹp xong rồi.
Nhạc mẫu đại nhân nhìn thấy hắn, tự nhiên lại hỏi han ân cần một phen.
Trong ánh mắt Chung Minh Lễ nhìn hắn có chút vui mừng, lại có chút phức tạp, Đường Ninh đưa tin đến Linh Châu, trước khi bọn ông lên đường đã nhận được, lúc đó ông ta mới biết được, điều lệnh đột nhiên không hợp với lẽ thường này, không phải bệ hạ uống nhầm thuốc, mà là lại một lần nữa ông ta hưởng ké ánh sáng của con rể.
Mặc dù tâm tình có chút phức tạp, nhưng nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng có thể để xuống.
"Tình Nhi, lát nữa giúp cô gia dọn dẹp một gian phòng." Trần Ngọc Hiền phân phó Tình Nhi một câu, sau đó mới nhìn Đường Ninh, nói: "Lát nữa Ninh nhi dọn dẹp một chút đồ vật, hôm nay chuyển tới đi."
Đường Ninh nhẹ gật đầu.
Trần Ngọc Hiền lại nhìn về phía Đường Yêu Yêu, nói ra: "Yêu Yêu cũng đừng ở tại bên ngoài, đều đến trong huyện nha ở đi, trước khi chúng ta rời khỏi Linh Châu, cha con đã dặn đi dặn lại, nhờ chúng ta chiếu cố con thật tốt."
"Cha con?" Đường Yêu Yêu thè lưỡi, hỏi: "Cha con không sao chứ?"
Trần Ngọc Hiền cười cười, nói ra: "Không có việc gì, hắn tức giân hai ngày rồi cũng hết mà."
Đường Yêu Yêu nghe thế cũng có thể thở phào một hơi, nàng kéo tay Trần Ngọc Hiền, nói: "Vậy hôm nay con sẽ chuyển tới."
Chung Ý bỏ đồ trong phòng của hắn vào trong một rương lớn, Đường Ninh để người nâng đến tân phòng cho hắn, tim bên trong một quyển sách, mở ra từ đầu tới đuôi, sau khi ghi nhớ lại rồi quay ra tiện tay ném cho Tiêu Giác, nói ra: "Thứ ngươi muốn."
Trên mặt Tiêu Giác lộ ra nét mừng, nói ra: "Ta chép xong sẽ trả lại cho ngươi."
Đường Ninh khoát tay áo, nói ra: "Không cần trả lại, ta không dùng được."
Tiêu Giác cẩn thận suy nghĩ, bẻ ngón tay yên lặng tính một chút, cuối cùng cũng đành thừa nhận, có lẽ Đường Ninh thật sự không cần đến thứ này.
Nhưng phương thuốc kia hữu dụng đối với hắn, bí thuật này hẳn là cũng không giả, hắn nhìn Đường Ninh, nghiêm túc nói: "Cám ơn."
"Không cần cám ơn." Đường Ninh xác nhận hắn đã ghi nhớ nọi dung của từng trang trong đầu, lại một lần nữa khua tay nói: "Bằng hữu gặp nạn, là việc nên làm."
Tiêu Giác nhẹ nhàng đập một quyền trên bả vai hắn, nói ra: " Đời này Tiêu Giác ta nhận người bạn này."
Mặc dù Tiêu Giác cũng coi như hoàn khố, nhưng lại không giống với những hoàn khố khác ở kinh sư, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, buổi sáng không dậy nổi đều không phải là người xấu, Đường Ninh cũng đập một quyền trên bả vai hắn, biểu thị tán thành.
Hắn nằm ở trên giường, thở phào một hơi.
Từ khi hắn đến kinh sư, đoạn đường đi tới mặc dù gập ghềnh, nhưng mọi chuyện dường như vẫn luôn phát triển theo hướng tích cức.
Chuyện trọng đại tiếp theo, chính là sắp đến thi tỉnh.
Chờ đến khi thi tỉnh xong, dù kết quả như thế nào, lần trước trình tự thành thân mà không hoàn thành, lần này cũng sẽ bù đắp lại.
Đến lúc đó, hắn và Tiêu Giác sẽ thật sự không giống với lúc trước.
Trong gian phòng của Chung Ý, Đường Yêu Yêu nhìn Chung Ý đang dọn dẹp phòng ở, nghĩ đến thân thế Đường Ninh, nàng trề môi một cái, sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn không nói ra.
Chung Ý đặt một quyển sách thật mỏng lên bàn, quay đầu hỏi: "Yêu Yêu, « Tây Sương Ký » ở kinh sư ra được bao nhiêu cuốn rồi?"
Đường Yêu Yêu nghĩ một chút rồi nói: "Hình như là quyển thứ năm."
Mặc dù chỉ mới ra đến quyển thứ năm, nhưng nàng đã xem hết 20 quyển, trừ cái đó ra, còn có « Mẫu Đơn Đình » « Trường Sinh điện ». . . Mà kinh sư tạm thời chưa xuất hiện
Chung Ý có chút cao hứng nói ra: "Kinh sư quả nhiên là nhanh hơn Đồng Châu một chút, ta còn tưởng rằng quyển sách này mới chỉ ra bốn quyển."
Đường Yêu Yêu nhìn nàng, nói ra: "Nếu ngươi thích xem, ta có quyển thứ năm đấy, ban đêm đưa cho ngươi."
"Được." Chung Ý ngồi xuống giường, giống như là nhớ ra cái gì đó, nhìn xem nàng hỏi: " Tác giả quyển sách này cũng gọi Lý Thanh. . ."
Đường Yêu Yêu giật nảy mình, vội vàng giải thích nói: " Lý Thanh này cũng không phải Lý Thanh mà ngươi biết. . ."
"Ta đương nhiên biết là không phải, nghe nói vị Lý Thanh này là một vị tài tử không biết tên ở kinh sư. . ." Chung Ý cười cười, nhìn xem nàng, nói ra: "Đúng rồi, lần trước ở Linh Châu vội vàng từ biệt, nên chưa từng gặp qua Lý Thanh cô nương, trong lòng vẫn luôn tiếc nuối , chờ từng tới hai ngày sau khi thu xếp tốt, chúng ta đi bái phỏng nàng đi. . ."
Đường Yêu Yêu giật mình tại nguyên chỗ, lẩm bẩm nói: "Nàng, nàng. . ."
"Thế nào?" Chung Ý nhìn nàng, nghi ngờ nói: "Không tiện sao?"
"Nàng bây giờ không có ở kinh sư." Đường Yêu Yêu tỏ vẻ tiếc nuối nói ra: "Bình thường nàng luôn thích du ngoạn, khi ta đến kinh sư, nàng đã rời đi, không biết đi nơi nào, cũng không biết lúc nào mới trở về. . ."
Đường Ninh từ bên ngoài đi tới, hỏi: "Các ngươi đang nói cái gì?"
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, phức tạp nói: "Chúng ta đang nói biểu tỷ Lý Thanh. . ."