Chương 180: Tất cả đều kết thúc
Thi tỉnh năm nay khác với những năm qua, đến tận đầu tháng ba, Thiên Tử mới tuyên bố chủ khảo thi tỉnh lần này, chính là một vị đại học sĩ.
Ủy nhiệm chủ khảo không chỉ chậm hơn nửa tháng so với kỳ trước, nhân tuyển cũng thay đổi.
Thi tỉnh những năm qua đều do Lễ bộ chủ trì, chủ khảo cũng sẽ lựa chọn từ Lễ bộ, ba lần khoa cử trước, Lễ bộ Thượng thư Đường Hoài đảm nhiệm chức chủ khảo hai lần, lần này bệ hạ lại bỏ qua Lễ bộ, lựa chọn một vị đại học sĩ làm chủ khảo, thật sự là nằm ngoài dự đoán của bách quan.
Địa vị đại học sĩ mặc dù cao, nhưng lại không có thực quyền , bình thường chỉ làm chức vụ cố vấn bên người Thiên Tử, học thức tự nhiên uyên bác, có thể được làm chủ khảo thì đây vẫn là lần đầu.
Ngoài ra, đồng khảo hiệp khảo cùng mấy vị giám khảo lần này, nhân số quan viên Lễ bộ cũng giảm xuống so với kỳ trước, mỗi một chuyện mà Thiên Tử làm đều không phải là do tâm huyết dâng trào, chắc chắn là đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ, biến động khoa cử lần này, tự nhiên cũng sẽ không phải là nhất thời ngẫu hứng.
Suy nghĩ kỹ một chút, trước khi khoa cử diễn ra, Bình An huyện lệnh bị đổi, thực quyền Lễ bộ bị giảm, nghĩ xa hơn chút nữa, bệ hạ giải cấm cho « Tây Sương Ký » kia, có phải cũng có thâm ý gì khác hay không, chẳng lẽ là biểu đạt một loại bất mãn của hắn đối với thế cục trước mắt trên triều đình?
Thánh Tâm khó dò, cũng không có người dám đo, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi sẽ nhấc lên mấy phần cảnh giác, biến động trên triều đình, sẽ không ảnh hưởng đại tới cục, tai họa thường thường là những cá con như bọn hắn này.
. . .
Hai ngày trước khi thi tỉnh bắt đầu, Tiêu Giác ôm hai vò rượu ngon đưa cho lão khất cái, nói là trước khảo thí phải buông lỏng, lôi kéo Đường Ninh đi Thiên Nhiên Cư ăn một bữa lớn.
Đường Ninh thuận tiện muốn nhờ hắn chuyện mua nhà ở kinh sư mua tòa, ngày thứ hai đã có cò mồi tìm tới cửa, dẫn hắn đi xem vài toà phủ đệ.
Sau khi xem, Đường Ninh mới biết được, hóa ra trong tay đám cò mồi này đều sẽ còn có vài tòa nhà tốt, chỉ là bình thường sẽ không dễ dàng lấy ra.
Hắn chọn lấy một tòa dù là vị trí hay bố cục đều tương đối hài lòng, lúc này lập tức trả tiền, lấy được khế nhà cùng khế đất.
Tiêu tiểu công gia ở kinh sư vẫn có mấy phần mặt mũi, giá cả tòa nhà so với giá thị trường đã thấp hơn hai thành.
Như thế cũng giúp Đường Ninh tiết kiệm được tiền để mua đồ dùng trong nhà, đây chính là tòa nhà thứ nhất chân chính thuộc về hắn từ khi đi vào thế giới này đến lúc đó, tất cả đồ dùng trong nhà đều phải mua đồ mới, hắn còn dự định sửa lại nhà một chút.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau khi khảo thí kết thúc.
Tô Như đi theo hắn vào tòa nhà này, nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Tiểu Ninh ca, nơi này là nơi nào, huynh dẫn chúng ta tới đây làm gì?"
Đường Ninh mua tòa nhà này, có một phần là vì chính hắn, cũng có một phần là vì Tiểu Như.
Mặc dù nhạc mẫu đại nhân đối đãi với nàng rất tốt, Chung Ý cũng thân với nàng như tỷ muội, nhưng dù sao vẫn là ăn nhờ ở đậu, so ra sẽ kém tự do như ở trong nhà mình.
Chung Ý nhìn hắn , trên mặt cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Đường Ninh nắm tay của các nàng , thả hai chiếc chìa khoá vào trong tay các nàng, cười nói ra: "Về sau, nơi này chính là nhà của chúng ta."
Lúc nghe tòa nhà này chính là tòa nhà sau khi thành hôn xong sẽ tới ở, sắc mặt Chung Ý lập tức đỏ bừng, Tô Như mặc dù cũng ngượng ngùng, nhưng cũng có vui sướng cùng chờ mong.
Đường Ninh nắm tay của các nàng đi ra tòa nhà, nhìn thấy Đường Yêu Yêu từ tòa nhà sát vách đi tới.
Đường Ninh kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Ngươi cũng có thể ở chỗ này, vì sao không thể ở chỗ này?" Đường Yêu Yêu lườm hắn, nói ra: "Ở huyện nha không thoải mái, ta mua một tòa nhà ở chỗ này."
Đường Ninh giật mình, hỏi: "Tòa nhà này không phải có người sao?"
Đường Yêu Yêu liếc mắt nhìn hắn, nói ra: "Ta cho bọn hắn tiền, bọn hắn lập tức bán tòa nhà cho ta."
Người với người quả nhiên không thể so sánh, vì mua được tòa nhà này, tay Đường Ninh đã viết đến mức sắp gãy, còn phải gánh chịu nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể được mời đi uống trà, phải thiên tân vạn khổ mới tích lũy đủ bạc.
Mà Đường đại tiểu thư vừa phất tay một cái đã có được tất cả.
Cùng là họ Đường, nếu như hắn cũng có thể có một người cha như vậy, hắn cũng không cần khổ cực như vậy.
Nhưng loại chuyện này cũng không cưỡng cầu được, hắn chỉ có thể tự mình cố gắng, về sau để con của hắn có thể không cần nghĩ như vậy.
Chung Ý vô cùng vui vẻ vì Đường yêu tinh ở sát vách bọn hắn, dù sao Đường yêu tinh là khuê mật của nàng như hình với bóng từ nhỏ đến lớn, Đường Ninh đối với cũng có chút chờ mong, trước kia đều là Đường yêu tinh leo tường tới chỗ hắn, hiện tại hắn leo tường cũng không tốn sức chút nào, cuối cùng có thể leo về.
. . .
Sáng sớm ngày mai, chính là ngày đầu tiên thi tỉnh, thi tỉnh cũng giống như thi châu, đều thi ba trận, khác biệt chính là, đề mục ở thi tỉnh càng khó hơn, mỗi một trận đều sẽ thi ba ngày hai đêm, ăn ở đều sẽ thực hiên trong một phòng nho nhỏ.
Ngày hôm trước Tiểu Như ở trong phòng bếp bận rộn, chuẩn bị đồ ăn cho hắn mang vào.
Thời gian khảo thí là ba ngày hai đêm, có thể mang vào cũng chỉ có bánh ngọt màn thầu, Chung Ý một lần lại một lần kiểm tra đồ vật cho hắn, tránh sơ hở.
Đường yêu tinh lấy xuống phù bình an trước ngực nàng, lại một lần nữa đưa cho hắn, nói ra: "Cầm lấy cái này, thi xong thì trả ta."
Đường Ninh đưa tay nhận lấy phù bình an còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể Đường yêu tinh trong tay, lần trước thi châu, ban đêm nàng trèo tường đưa phù bình an này tới, về sau cũng kiên trì cho rằng, hắn có thể thi đậu giải nguyê nhất định có quan hệ với phù bình an mà nàng tặng.
Ngày mai muốn lên dậy thật sớm, Đường Ninh chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, đặt lên bàn, định sớm đi ngủ.
Sau khi rửa mặt, đang định đóng cửa thì ở cửa phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng cọt kẹt, Đường Ninh quay đầu nhìn thấy Chung Ý đẩy cửa tiến đến.
Đường Ninh còn chưa lên tiếng, nàng đã chậm rãi tiến lên, nhón chân lên, khẽ hôn một cái trên mặt của hắn.
"An tâm đi ngủ, không cho phép suy nghĩ nhiều. . ."
Nói xong nàng lại nhanh chóng xoay người, thật nhanh chạy ra ngoài.
Chạy tới chủ động dâng nụ hôn, còn để người ta an tâm đi ngủ, không cho phép suy nghĩ nhiều, nữ nhân đúng là loài động vật kỳ quái.
Hắn đi đến cửa phòng, khi dự định đóng cửa ngủ, nhìn thấy có một bóng người đứng ở trong sân, cứ quanh quẩn một chỗ không chừng.
Hắn đi ra cửa phòng, Tô Như nhìn thấy hắn, chân tay luống cuống, cúi đầu nói: "Tiểu Ninh ca. . . , làm sao còn chưa đi ngủ?"
Đường Ninh đi đến bên người nàng, cười cười, hỏi: "Không phải ngươi cũng chưa ngủ sao?"
Tô Như đưa một hộp đựng thức ăn trong tay cho hắn, nói ra: "Ta, ta sợ ban đêm Tiểu Ninh ca đói, nấu chút cháo."
Đường Ninh nhận hộp cơm, nàng liền lập tức nói: "Tiểu Ninh ca ăn xong thì sớm đi ngủ, ta, ta đi. . ."
Đường Ninh buông xuống hộp cơm, kéo tay của nàng, nhẹ nhàng hôn một cái trán của nàng, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi. . ."
. . .
Thi tỉnh bắt đầu từ ngày mùng 9 tháng 3, cũng thi ba trận, mỗi trận sẽ thi ba ngày, ở giữa sẽ có một ngày nghỉ ngơi.
Mỗi năm có khoa cử, đây cũng là đại sự ở kinh sư, trong mười một ngày này, toàn bộ kinh sư, dường như cũng biến thành an tĩnh lại.
Lúc này, trận đầu thi tỉnh đã bắt đầu được một ngày, trong trường thi, vô số học sinh đang múa bút thành văn.
Trước khi khoa cử cải cách, thi tỉnh động một tí là muốn kiểm tra mười mấy trận, mấy chục trận, sau khi cải cách, mặc dù chỉ cần thi ba trận, nhưng trận đầu tổng hợp này, lại trộn tất cả những khoa mục muốn đơn độc thi vào cùng một chỗ, đề mục vô cùng nhiều, lại vô cùng khó, nếu không tăng cao tốc độ, thì dù có ba ngày cũng viết không xong.
Khi vô số học sinh hận không thể mọc ra thêm một tay, Đường Ninh đang ngồi trong trong phòng thi của mình, chậm rãi ung dung viết.
Đề mục trận này tuy nhiều, nhưng với hắn mà nói, không cần suy nghĩ, một đạo một đạo viết xuống đến, cánh tay chua xót sẽ nghỉ một lát, mệt thì ngủ, viết đến bây giờ, đã hoàn thành 90% đề mục, đến chiều hẳn là có thể kết thúc.
Sáng sớm ngày thứ ba, tiếng chiêng vang lên là có thể nộp bài thi.
Không gian phòng thi nhỏ hẹp, đợi ở bên trong rất không thoải mái, cho nên trận đầu và trận thứ hai, hắn đều là khi tiếng chiêng vang lên thì các thí sinh sẽ lập tức đi ra trường thi.
Trận sách luận thứ ba, một ngày Đường Ninh chỉ viết một phần, phần lớn thời giờ, đều dùng đến lối suy nghĩ, dù sao ưu thế trận này của hắn không rõ ràng, cần cẩn thận đối đãi, thẳng đến khi sawos hết thời gian, mới giống như đại đa số người nộp bài.
Khi bước ra cửa trường thi, lần thi tỉnh này đã chính thức đều kết thúc.
Tiêu Giác tựa ở trên tường cửa ra vào trường thi chờ hắn, thấy hắn thì đi tới, nói ra: "Ngươi làm sao bây giờ mới ra ngoài, thật vất vả mới thi xong, thế nào, ban đêm ra ngoài uống rượu?"
"Hai ngày nữa rồi nói sau." Đường Ninh phất phất tay, đi về một phương hướng khác.
Cách đó không xa, ba thân ảnh hấp dẫn vô số ánh mắt đã đợi chờ rất lâu.
Tiêu Giác nhìn ba nữ tử cách đó không xa một chút, lại nhìn Tiêu Phúc đứng ở sau lưng mình một chút, khoát tay áo, nói ra: "Uống cái rắm, Tiêu Phúc, về nhà nấu thuốc!"