Chương 181: Không khác các ngươi nhiều lắm!
Thi tỉnh đã kết thúc, tất cả thí sinh kiểm tra bài thi lại một lần, dán tên lên đầy đủ, sau đó mới có thể giao cho giám khảo phê duyệt.
Thi tỉnh cực kỳ quan trọng, người trúng tuyển đều sẽ trở thành trụ cột cho triều đình, bởi vậy cũng rất được coi trọng, mỗi một khâu đều không cho phép xảy ra một chút sai lầm nào.
Bởi vì số lượng thí sinh hàng năm khác nhau, số lượng bài thi cũng khác, cách chấm bài cũng có chỗ khác biệt, cho nên thời gian yết bảng thi tỉnh bao năm qua luôn không cố định, nhưng chậm nhất cũng sẽ không vượt qua hạ tuần tháng tư.
Nhân số trúng tuyển thi tỉnh hàng năm đại khái có khoảng hai trăm người, những người này, cũng đã trở thành tiến sĩ, bởi vì thi đình chỉ đứng hàng thứ, sẽ không có người không được tuyển.
Thi đình sẽ diễn ra trong hoàng cung, nhưng không phải do hoàng đế chủ trì, cũng là do giám khảo lâm thời bổ nhiệm tới phê duyệt, cuối cùng tuyển định mười người, sẽ trình danh tự và cả bài thi cho hoàng đế, để hoàng đế tự thân quyết định trạng nguyên và tiến sĩ một giáp sẽ rơi vào nhà nào.
Đường Ninh sớm đã không phải chim non khi thi khoa cử, thi tỉnh ba trận, mỗi một trận hắn đều đáp đúng quy đúng củ, một trận tổng hợp, đến bây giờ hắn còn không phát hiện ra sơ hở gì, thơ văn đều là danh thiên thiên cổ, sách luận cũng dựa theo phương pháp Lý Thiên Lan dạy hắn, không có tận lực huyễn kỹ, khả năng không được chọn cực kỳ bé nhỏ.
Ban đêm ngày thi tỉnh kết thúc, Đường Ninh dẫn người một nhà đi tới Thiên Nhiên Cư ăn một bữa, những ngày gần đây, trừ hắn ra, có lẽ trái tim tất cả mọi người đều treo lơ lửng.
Cho dù người hầu Thiên Nhiên Cư liên tục chối từ, hắn vẫn kiên trì thanh toán bạc.
Dù sao hiện tại hắn không thiếu tiền, thứ hai là hắn không thể luôn luôn chiếm tiện nghi của Tô hồ ly, trên thế giới này chưa từng có bữa trưa miễn phí, thiếu càng nhiều, sẽ có lúc cần trả lại càng nhiều.
Cũng không biết Tô hồ ly đi nơi nào, đã hơn một tháng rồi mà vẫn không nhìn thấy nàng.
Thời gian thi tỉnh dán thông báo còn sớm, mặc dù còn có một số việc cần hoàn thành, ví dụ như sửa sang tòa nhà, còn muốn thương lượng với Đường yêu tinh chuyện mở hiệu sách kiếm tiền, nhưng làm bất cứ chuyện gì đều phải từ từ, hắn dự định thả lỏng hai ngày, sau đó sẽ đi làm những chuyện này.
Cho nên buổi tối khi Tiêu Giác tới, gọi hắn ra ngoài uống rượu, Đường Ninh không cự tuyệt.
"Thi tỉnh kết thúc, lần này cuối cùng cha ta cũng không lải nhải ta nữa." Hai tay Tiêu Giác gối lên sau đầu, vẻ mặt buông lỏng nói: "Lần này ngươi thi thế nào?"
"Vẫn được."
"Ngươi là giải nguyên Linh Châu, ngươi nói vẫn được, xếp hạng nhất định ở phía trước." Tiêu Giác lắc đầu, nói: "Không biết sau mấy ngày nữa, ngươi có thể được phong chức quan gì, dù sao ta cũng tiến cung, cha ta đã nói với bệ hạ, để cho ta ở trong cung làm tiểu úy. . ."
Đám con em quyền quý như Tiêu Giác tấn thăng vẫn khác với người bình thường , nhất là võ tướng thế gia, khoa cử chỉ là một quá trình, bọn hắn có thể thông qua quan hệ gia tộc, trực tiếp vào cung, điểm xuất phát chính là giáo úy, giống như Lục Đằng bị Đường Yêu Yêu một cước đạp bay, cũng đi con đường như vậy con.
Người bình thường không có thân phận bối cảnh, muốn làm nhiệm vụ trong cung, gần như là chuyện không thể nào.
Đường Ninh đi theo Tiêu Giác, thấy hắn đi vào một tòa lâu nào đó, ngẩng đầu nhìn một chút, bước chân dừng lại.
Tiêu Giác quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi: "Ngươi đứng ngẩn người ở đó làm gì, còn không tiến vào?"
"Không phải nói uống rượu sao?" Đường Ninh ngẩng đầu xác nhận lại một lần nữa, hẳn không có tửu lâu nào có tên là Quần Phương các?
Tiêu Giác khoát tay áo, nói ra: "Nơi nào mà không thể uống rượu, chỉ uống rượu không sẽ không thú vị, trước kia ta đã nói, ta sẽ dẫn ngươi đi dạo hết tất cả những chỗ chơi tốt ở kinh sư này. . ."
"Hai người các ngươi tới thật sớm, sao còn không vào đi?"
Đường Ninh còn chưa mở miệng, sau lưng đã truyền đến tiếng nói, Lưu Tuấn cùng mấy người Mục Vũ đi tới, vây quanh bọn hắn đi vào.
"Lưu công tử, ngài đã lâu không tới rồi, ai nha, Tiêu tiểu công gia cũng tới này, a, Mục công tử, Hoàng công tử. . ." Một phụ nhân phong vận từ đằng xa chạy chậm tới, trên mặt đầy ý cười nói: "Sáng sớm đã nghe thấy chim khách tới báo có tin mừng, ta còn đang buồn bực có chuyện gì vui, hiện tại rốt cuộc đã biết rồi. . ."
Đường Ninh khẽ bước sang bên cạnh một bước, đứng chung một chỗ cùng người trẻ tuổi tên là Cố Bạch, người này mặc dù khá tao, nhưng vẻ ngoài nhìn nho nhã lễ độ, dáng vẻ chính nhân quân tử, so với đám người Lưu Tuấn thì tốt hơn nhiều.
Lưu Tuấn phất phất tay, nói ra: "Rượu ngon thức ăn ngon đều bưng lên, lại gọi mấy cô nương đi lên, phải đẹp mắt nhất, cũng đừng lừa gạt ta. . ."
Tú bà cười cười, nói ra: "Lưu công tử nói gì vậy, tự nhiên là muốn mang cô nương tốt nhất lên cho ngài. . ."
Nhìn thấy trận thế này, Đường Ninh có chút hối hận vì đã tới đây, trong lòng hơi do dự, ngay vào lúc này, Cố Bạch quay đầu nhìn hắn một chút, kinh ngạc hỏi: " Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên Đường huynh tới thanh lâu?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu, kiếp trước chưa từng được chứng kiến trường hợp như vậy, đời này cũng là lần thứ nhất.
"Làm nam nhân, ngay cả thanh lâu mà cũng không tới qua, thật sự là không tưởng tượng nổi, những năm này Đường huynh sống thế nào vậy." Cố Bạch lắc đầu, nói ra: "Nếu là như vậy, hôm nay Đường huynh cần phải vui vẻ chơi đùa, đợi mấy ngày nữa ngươi đề tên bảng vàng, lại đến loại địa phương này, thì sẽ có chút không quá thích hợp."
"A, không ngờ Cố huynh cũng tới nơi đây. . ." Cố Bạch vừa dứt lời, một giọng nói từ phía sau truyền đến.
"Thôi Lang." Cố Bạch nhìn hắn, cười nói: "Ta tưởng là ai, hóa ra là Thôi huynh, a, Thẩm huynh cũng ở đây à."
Cố Bạch nói một câu, rồi nhìn Đường Ninh, giới thiệu nói: "Vị này là giải nguyên Giang Châu, vị này là giải nguyên Minh Châu."
Giang Châu và Minh Châu đều thuộc về Giang Nam, Giang Nam và kinh sư cùng là tỉnh giáo dục lớn, giải nguyên hai châu này những châu phủ khác không thể so sánh, lại thêm giải nguyên năm châu kinh kỳ -Cố Bạch, tính được là ba vị đối thủ mạnh nhất của hắn trên thi tỉnh.
Vị giải nguyên Giang Châu kia nhìn Đường Ninh, hỏi: "Vị huynh đài này nhìn có chút quen mặt, không biết tên họ đại danh?"
Có thể đi cùng với Cố Bạch, tự nhiên cũng không phải người đơn giản, mặc dù rất không có khả năng sinh ra uy hiếp với bọn hắn, nhưng kết giao một phen, luôn luôn không có chỗ xấu.
Đường Ninh nhìn hắn, nói ra: "Tại hạ họ Đường, Đường Ninh."
"Đường Ninh!" Thôi Lang nghe vậy, hơi biến sắc mặt, không tin nói: " Giải nguyên Linh Châu - Đường Ninh?"
Cố Bạch nhịn không được cười lên, nói ra: "Thế nào, sợ rồi sao, cho dù lần này ngươi có thể thắng được ta, sợ là cũng thua trong tay Đường huynh."
Làm một trong mấy người đầu ngọn gió thịnh nhất ở khoa cử lần này, Thôi Lang tự nhiên tìm hiểu đối thủ của hắn, Thẩm Kiến quen biết với hắn, cộng thêm Cố Bạch, ba người xem như tám lạng nửa cân, nếu nhất định muốn phân cao tháp, vận khí cũng chiếm một bộ phận.
Nhưng vị giải nguyên Linh Châu trong truyền thuyết này thì không giống.
Nghe nói người này tinh thông đủ loại sách, tri thức uyên bác, trận đầu thi châu đã đáp đúng hết, Thôi Lang tự nhận là không có bản sự này.
Ngoài ra, danh hiệu "Thi Điên" ở kinh sư càng là không ai không biết, không người không hay, trận thi phú thứ hai, cũng sẽ không có người mạnh hơn hắn.
Một trận sách luận cuối cùng mặc dù là thế mạnh của Thôi Lang, nhưng sách luận của vị Linh Châu giải nguyên này, dường như cũng có phong cách riêng, chí ít sách luận của Thôi Lang hắn cũng không được mang tới trên đại điện để bách quan thảo luận.
Đương nhiên, Linh Châu thi châu, tự nhiên không thể so sánh cùng Giang Châu, có thể vị Đường giải nguyên này lấy được thành tựu, vẫn khiến trong lòng của hắn phải cảnh giác.
Hắn chắp tay với Đường Ninh nói: "Hóa ra là Đường huynh, ngưỡng mộ đã lâu."
Cố Bạch nhìn hắn một chút, nói ra: "Đừng đứng ở phía ngoài nữa, nếu trùng hợp gặp, thì cùng vào uống hai chén đi."
Mấy người nhìn nhau rồi cùng vào, Thôi Lang nhìn Cố Bạch một chút, hỏi: " Đề mục trận đầu thi tỉnh lần này, so sánh với những năm trước còn nhiều hơn một chút, không biết Cố huynh đáp xong không?"
Cố Bạch lắc đầu, nói ra: "Sao có thể đáp xong được, tay ta viết đến mức sắp gãy mà cũng chỉ làm được tám thành mà thôi."
Thôi Lang nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Ta cùng Thẩm huynh, cũng đại khái là tám thành."
Hắn quay đầu nhìn về phía Đường Ninh, hỏi: "Đường huynh thì sao?"
Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói ra: "Cũng không khác các ngươi lắm."
Trái tim Thôi Lang hoàn toàn buông ra, nếu trận đầu này hắn ta không bỏ lại bọn hắn quá nhiều, hắn có lòng tin trên sách luận sẽ vượt qua, dù sao, trên thi tỉnh, nặng nhất vẫn là sách luận.
Cố Bạch nhìn Đường Ninh, hỏi: "Không khác lắm là kém bao nhiêu?"
Đường Ninh cười cười, nói ra: "Khoảng hai thành đi."
Thôi Lang vừa bước lên cầu thang, bước chân lảo đảo một cái, may mắn sau lưng có Thẩm Kiến giúp đỡ hắn nên mới không bị té xuống.