Chương 183: Đánh cược
Đường Ninh cảm thấy cược chính mình đoạt giải nhất thi tỉnh cũng không phải không thể.
Ba người Cố Bạch và Thôi Lang Thẩm Kiến, trận đầu chỉ đáp được tám thành đề mục, còn chưa nhất định sẽ hoàn toàn đúng, trận thứ hai lại càng không có chỗ gì bất ngờ, từ trước tới này có vô số trạng nguyên, cũng không gặp thi từ cuat vị nào có thể sánh vai cùng Ôn Đình Quân Lý Thanh Chiếu.
Một trận sách luận cuối cùng, xét về văn chương thì không nhất định hắn có thể so sánh với ba người bọn hắn, nhưng có Lý Thiên Lan dốc lòng dạy bảo và kinh nghiệm tổng kết ra từ vô số tiền bối trong lịch sử, nếu bàn về "Sách", hắn còn không sợ ai, cho dù không thể khiến giám khảo cảm thấy kinh diễm, cũng sẽ không bị giảm quá nhiều điểm.
Tổng hợp cân nhắc lại, Đường Ninh cảm thấy vẫn đáng giá cược một chút.
Vấn đề duy nhất là hắn không có tiền.
Đại bộ phận tiền của hắn đều dùng để mua nhà, một bộ phận còn lại sẽ lập tức dùng vào việc tu sửa nhà, Tùng Trúc trai còn chưa khắc xong « Mẫu Đơn Đình », một khoản tiền cuối cùng kia hắn còn chưa cầm tới, trên tay cũng không có dư bạc.
Chung Ý và Tô Như bồi nhạc mẫu đại nhân đi tới miếu dâng hương, nói là cầu Bồ Tát phù hộ hắn trong khoa cử có thể có một thành tích tốt, Đường yêu tinh luyện kiếm trong sân, lão khất cái tựa ở góc tường, ôm rượu ngon mà Tiêu Giác hiếu kính hắn, một vò rượu ngon, một cái đùi gà, chính là cuộc sống viên mãn rồi.
Đường yêu tinh luyện công rất khắc khổ, mà Đường Ninh còn phát hiện, những ngày này, chiêu thức của nàng có vẻ còn càng hung hiểm hơn trước kia, nhất là từ sau khi đến kinh sư, nàng càng thêm chăm chỉ, tiến bộ này cũng càng rõ ràng.
Thừa dịp khi Đường yêu tinh nghỉ ngơi, Đường Ninh giúp nàng rót một chén trà nước, nói ra: "Yêu Yêu, trên người ngươi còn thừa bao nhiêu ngân lượng?"
Đường Yêu Yêu lườm hắn, hỏi: "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Đường Ninh rót cho nàng một chén trà, nói ra: "Nếu như còn thì cho ta mượn một chút chứ sao."
Đường Yêu Yêu nhấp một ngụm trà, hỏi: "Mượn bao nhiêu?"
"Không nhiều, 10,000. . . , năm ngàn lượng đi." Đường Ninh nghĩ một chút, vẫn cảm thấy mượn ít một chút, dù sao nếu thua phải bồi thường, hắn phải bồi chính mình cho Đường yêu tinh mới trả nổi.
"Ngươi vừa mới mua nhà xong, còn có chỗ nào nào cần dùng tiền?" Đường Yêu Yêu nhìn hắn, hỏi: "Ngươi muốn nhiều bạc như vậy làm gì?"
Đường yêu tinh thay đổi rồi, trước kia nàng đều sảng khoái xuất ra một vạn lượng bạc vỗ lên bàn, xưa nay không hỏi hắn muốn làm gì.
Nhưng cây ngay không sợ bóng nghiêng, hắn vay tiền là để kiếm tiền, lại không phải để nuôi hồ ly tinh, không cần lo lắng.
Hắn nhìn Đường Yêu Yêu, giải thích nói: "Phía ngoài có rất nhiều sòng bạc đều mở bàn khẩu, cược ai là khôi thủ lần thi tỉnh này, ta muốn cược chính ta."
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, một lúc lâu sau mới hỏi: "Có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?"
Nếu như là thi đình chỉ thi sách luận, Đường Ninh không có nắm chắc bao nhiêu, nhưng đây chỉ là thi tỉnh, ít nhất cũng có sáu bảy thành.
Hắn nhìn Đường Yêu Yêu, nói ra: "Kém nhất cũng có sáu thành."
"Cược."
Từ trước đến nay Đường yêu tinh luôn ưa thích kích thích, 60% chắc chắn đã đủ để nàng hoàn thành một lần đánh cược, nàng nhìn xem Đường Ninh, nói ra: "Ta trở về phòng lấy ngân phiếu, ngươi ở chỗ này chờ ta."
Đường Ninh đứng ở trong sân, không chờ được Đường Yêu Yêu, mà lại trước tới Lăng Vân.
Đường Ninh nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Lăng thống lĩnh tới đây làm gì, ta không có bản thảo cho ngươi nữa đâu."
Lăng Vân khẽ bước sang bên cạnh một bước, lộ ra Nhuận Vương ở sau lưng.
Nhuận Vương nhìn hắn, nghiêm túc nói ra: "Ta đến cám ơn ngươi đã cứu mẫu phi ta."
Nếu như Đường Ninh không nhớ lầm, Nhuận Vương đã dùng lý do này, cám ơn hắn ít nhất ba lần.
"Phụ hoàng thường xuyên dạy bảo chúng ta, tri ân cần trọng báo, ngươi cứu được mẫu phi là đại ân, cho nên cũng muốn đa tạ mấy lần."
Nếu như không phải Nhuận Vương vừa nói chuyện còn vừa liếm liếm bờ môi, Đường Ninh nhất định sẽ tin hắn.
"Ta sẽ hồi cung chậm một chút." Hắn đi đến bên người Đường Ninh, hỏi: " Hôm nay nhà các ngươi ăn gì thế?"
Nhạc mẫu đại nhân mang theo Tiểu Ý Tiểu Như đi ra, Tam thúc và Tam thẩm đi xem nơi ở mới, hôm nay trong nhà cũng chỉ có hắn và Đường yêu tinh, Đường Ninh còn chưa nghĩ ra muốn ăn cái gì.
Thấy Đường yêu tinh từ trong phòng đi tới, hắn mở miệng hỏi: "Hôm nay ngươi muốn ăn cái gì?"
Đường Yêu Yêu nghĩ nghĩ, nói ra: "Nồi thập cẩm đi, rất lâu không ăn."
Đường Ninh thấy trong nháy mắt trên mặt Nhuận Vương rạng rõ hẳn lên, hắn quay đầu nhìn Đường Ninh, nói ra: "Hôm nay có thể làm nhiều một chút hay không. . ."
Hiện tại vẫn chưa tới lúc ăn cơm, mà hắn cùng Đường yêu tinh có việc muốn đi ra ngoài, vốn cho rằng Nhuận Vương tạ ơn xong sẽ trở về, không nghĩ tới hắn nói lời cảm tạ là giả, ăn chực mới là thật.
Đường Ninh nhìn Lăng Vân một chút, nói ra: "Chúng ta có việc phải đi ra ngoài một chuyến, đồ ăn trong phòng bếp không nhiều lắm, muốn ăn cái gì, chính mình đi mua, trước khi ta trở về, nhớ kỹ rửa sạch đồ ăn."
Lăng Vân há to miệng, còn chưa nói cái gì, Nhuận Vương đã giật giật ống tay áo của hắn, nói ra: "Chúng ta sẽ nhanh chóng đi mua thức ăn. . ."
Đường Ninh cùng Đường yêu tinh cũng chưa quen kinh sư lắm, cũng may có Hứa chưởng quỹ, hắn biết kinh sư tất cả vị trí các sòng bạc.
Hôm qua Tiêu Giác và Cố Bạch rất không biết xấu hổ dám cược một ngàn lượng ngân phiếu, số tiền này nhìn như rất nhiều, nhưng ở sòng bạc vẫn chỉ là chút lòng thành, đối với tỉ lệ đặt cược tổng vẫn không có ảnh hưởng gì.
Nhưng để cho an toàn, hắn và Đường Yêu Yêu vẫn không đặt tất cả trứng gà vào trong cùng một giỏ xách, mà là phân tán đến nhiều cái sòng bạc, cứ như thế, mỗi một song bạc đặt khoản tiền cũng không tính là quá lớn, hẳn là sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.
Đây là một trận đánh cược, Đường yêu tinh cược toàn bộ thân gia, thắng tự nhiên là kiếm lớn, thua thì trong một đoạn thời gian rất dài, cũng chỉ có thể dựa vào Đường Ninh nuôi nàng.
Lúc trở về, Lăng Vân và Nhuận Vương đã rửa sạch tất cả đồ ăn đều.
Nồi thập cẩm là một món ăn rất tốn cơm, khi không có người ngoài, ít nhất Đường yêu tinh đều sẽ ăn hai bát cơm, nhưng cả ngày nàng múa thương lộng bổng, cũng sẽ không béo, ngược lại là Tô Mị, đã có thể ăn lại có thể ngủ, thế mà chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên mập thì mập, so với Đường yêu tinh loại người chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên mập cũng gầy này đúng là khác biệt.
"Ăn ngon. . ." Nhuận Vương vừa và cơm, vừa mơ hồ nói không rõ: "So với ngự trù làm còn ngon hơn."
Nồi thập cẩm quan trọng là phối liệu, nhiều một loại hay thiếu một loại đều sẽ khiến mùi vị khác biệt, đây chính là một loại mà hắn cùng Chung Ý phải thí nghiệm thật nhiều lần mới nghiên cứu ra được, hương vị tự nhiên không giống với.
Nhìn Nhuận Vương, Đường Ninh liền nghĩ tới Phương tiểu bàn trước kia, vốn cho là sau khi khoa cử kết thúc liền có thể về Linh Châu, nhìn dáng vẻ gầy xuống của nàng, ai ngờ kế hoạch có biến, hắn sẽ lưu lại kinh sư một thời gian dài, không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy nàng. . .
Trường thi kinh sư.
Sau khi thi tỉnh kết thúc, cửa lớn trường thi liền sẽ đóng lại, tất cả giám khảo đều sẽ bị giam ở bên trong, đến tận ngày dán thông báo, cửa trường thi mới có thể mở ra.
Một ngày trước đã chính thức bắt đầu chấm bài thi, đầu tiên sẽ phê duyệt bài thi trận đầu, khác thi châu chính là, thời gian chấm bài thi tỉnh tương đối rộng rãi, giám khảo có đầy đủ thời gian, khi chấm bài thi, lấy công bằng công chính, không được xuất hiện một chút sơ hở nào, không cần sốt ruột.
Trong đại điện rộng rãi, chỉ có tiếng lật giấy, và tiếng giám khảo ngẫu nhiên giao lưu.
"Phần bài thi này về đề mục luật pháp, không sai lầm chút nào, rất là hiếm thấy, hẳn là hướng về Hình bộ đi."
"Trong tay của ta có phần bài thi này, tính khoa biểu hiện ưu dị, ngược lại là thích hợp ở Hộ bộ hoặc Công bộ tôi luyện mấy năm."
"Phần bài thi này đáp đầy tám thành, chỉ sai một câu, hẳn là một trong số những người kia."
. . .
Chấm bài thi là việc vừa buồn tẻ không thú vị lại nhàm chán, nhất là trận đầu này, tất cả đáp án đều viết trên giấy, nếu thỉnh thoảng thỉnh thoảng phát ra tiếng, trong lòng bị đè nén là khó có thể giải quyết.
Đột nhiên, một giám khảo từ trên chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, lật qua lật lại nhìn bài thi trong tay mấy lần, trên mặt giống như ban ngày thấy ma.
Hắn từ trên chỗ ngồi đi ra, lẩm bẩm nói: "Mọi người nhìn xem, nhìn xem phần bài thi này."
Có người nhận lấy bài thi, truyền lẫn nhau đọc, tiếng nghị luận trong điện lập tức không ngừng được.
"Ầy. . . , lần này thi tỉnh lại ra yêu nghiệt."
"Đây quả thực là chưa từng nghe thấ, nghĩ không ra thí sinh trong lần thi tỉnh này thế còn có nhân tài như thế?"
"Trước kia cũng không phải là không có xuất hiện qua, Từ đại nhân trẻ tuổi, mười ba năm trước đây, hẳn là còn không chưa kinh, chưa nghe nói qua cũng bình thường. . ."
Một phần bài thi này bị đám người nghị luận truyền đến trong tay Phương Hồng, hắn nhìn chữ viết trên bài thi xa lạ, lại giống như đã từng quen biết, khóe miệng giật giật, cười nói: "Quả nhiên a. . ."