Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 199: Đường cong cứu quốc!

Chương 199: Đường cong cứu quốc!
Muốn nói hiểu rõ về người Túc Thận trên thảo nguyên, Trần quốc tự nhiên không thể so sánh cùng Sở quốc.
Đây cũng là lần thứ nhất Đường Ninh hiểu rõ về thế cục trên thảo nguyên.
Bởi vì Hoàn Nhan bộ quật khởi, khiến cho các bộ lạc Túc Thận lớn nhỏ cũng đoàn kết lại do Giáp Cốc và Thuật Hổ cầm đầu.
Nhưng xét từ trên thực lực, hai bộ tộc này so với Hoàn Nhan bộ thì còn kém một chút.
Chuyện này sẽ hình thành một cục diện rất lúng túng.
Trần quốc không kết minh cùng Sở quốc, Hoàn Nhan bộ sớm muộn sẽ thống nhất hai đại bộ này, trước diệt Sở, lại vong Trần.
Nếu Trần quốc kết minh cùng Sở quốc, vậy thì thứ phải đối mặt không phải là một Hoàn Nhan bộ.
Chuyện này có liên quan đến thái độ của hai nước Trần Sở đối với thảo nguyên, thảo nguyên là một đống vụn cát, Trần quốc và Sở quốc đều sẽ mặc kệ nó, một khi thảo nguyên có xu thế thống nhất, hai nước thì sẽ lập tức kết minh.
Thảo nguyên đối đãi với Trần Sở cũng giống như vậy, hai nước tách riêng thì bọn hắn mới có thời gian từ từ chém giết, từ từ chiếm đoạt, một khi hai nước liên minh, vậy thì rõ ràng là sẽ đối phó với bọn hắn, chỉ cần thủ lĩnh ba bộ lạc lớn này có chút đầu óc, thì sẽ không chém giết lần nhau trước, sau đó chờ liên quân hai nước Trần Sở đến cắt rau hẹ.
Dù là Trần quốc hay Sở quốc, kết minh là nhất định, nhưng muốn làm ngư ông đắc lợi kia, thì phải lẳng lặng mà làm, nếu gióng trống khua chiêng kết minh, căn bản chính là muốn ép một Túc Thận tộc thống nhất lại.
Nhưng sau khi thi đình xong, Trần Sở kết minh đã trở thành một loại phương hướng chính trị nào đó, lúc này chạy tới giội nước lạnh, thật sự là hành vi không sáng suốt, làm không tốt sẽ bị đưa ra công khai xử lý tội lỗi.
Huống chi, lúc thì hắn đồng ý kết minh, lúc lại không ủng hộ kết minh, từ nay về sau, Thi Điên ở kinh sư sợ là sẽ thật sự biến thành người điên.
Không thể nói thẳng, nếu không sẽ bị bắt để xử lý, cũng không thể không nói, nếu không thì có khả năng không có mấy năm thái bình.
Có Lý cô nương ở đây, chuyện này hẳn là không vấn đề gì, đây cũng là đường cong cứu quốc, Đường Ninh nhìn Nhuận Vương, có chút hiếu kỳ, đồ ăn nhà mình ăn ngon thế nào, thế mà để một vị hoàng tử đã ăn quen sơn hào hải vị lại lưu luyến như thế.
Chẳng lẽ là đã ăn quen thịt cá, ngẫu nhiên ăn mấy món đồ ăn tầm thường, lại ăn đến nghiện rồi?
Nhuận Vương ăn sạch sẽ rồi lau miệng, nói: "Ngày kia ta lại tới tìm ngươi."
"Ngày kia ta không ở nhà." Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Ngày kia ngươi không tới Quỳnh Lâm Yến ăn một bữa sao?"
Nhuận Vương lắc đầu, nói ra: "Trên Quỳnh Lâm Yến không có món gì ngon, ta ăn đã sớm chán, còn không bằng nồi thập cẩm. . ."
Không thích ăn sơn hào hải vị, lại nhớ mãi không quên nồi thập cẩm, Nhuận Vương khá giống như những người nhà giàu sang ở hậu thế đã ăn quen thịt cá, dần dần cảm thấy hứng thú đối với thịt rừng nông gia.
Quỳnh Lâm Yến sắp đến, đêm yến hội đó, trừ tân khoa trạng nguyên ra, trọng thần văn võ trong triều, cũng sẽ được mời tiến cung, tham gia thịnh yến lần này.
Ngày mai mới diễn ra Quỳnh Lâm Yến, nhưng hôm nay rất nhiều đại thần trong triều, và chư vị học sĩ Hàn Lâm viện đều tề tụ trong cung.
Trong đại điện nào đó, rất nhiều triều thần đều tập trung ở đây, ngay cả ba người Đoan Vương, Khang Vương, Hoài Vương, cũng đứng hầu ở một bên trong điện.
Chuyện kết minh với Sở quốc đã rơi vào trong đình trệ, bệ hạ khẩn cấp triệu bọn hắn đến đây, chính là để nghị luận việc này.
Có một vị quan tiến lên phía trước nói: "Bệ hạ, thần nghĩ rằng thái độcủa sứ thần Sở quốc thay đổi như thế, nếu không phải là tình thế trên thảo nguyên có biến hóa gì thì chính là bọn hắn có kế hoạch khác."
Một vị quan khác cũng nói: "Mặc kệ bọn hắn thay đổi như thế nào, chuyện kết minh đối với Sở quốc đều rất có lợi, nếu việc này bị gác lại, người nóng nảy đầu tiên vẫn là bọn hắn."
"Bệ hạ, thần thấy Ngụy đại nhân nói rất đúng, về chuyện này thì Sở quốc nhất định gấp hơn so với chúng ta, chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến là đủ."
. . .
Mỗi một vị quan trong điện đều phát biểu ý kiến của mình, Trần Hoàng ngồi trên long ỷ, sau khi nghe bọn hắn nói xong, trầm mặc một lát, nói ra: "Các ngươi đi xuống trước đi, việc này đợi tổ chức Quỳnh Lâm Yến xong rồi bàn lại."
Hắn nói xong lại nhìn về phía ba người Đoan Vương, nói ra: "Ba người các ngươi lưu lại."
"Chúng thần cáo lui." Đám quan viên khom người rồi lần lượt rời khỏi đại điện.
Trong góc, một vị quan đẩy một nam tử đang dựa vào cây cột để ngủ, nói ra: "Tiểu Phương đại nhân, chớ ngủ nữa, đi thôi. . ."
Nam tử kia mở mắt ra, ngáp một cái, gật đầu với người kia: "Cám ơn."
Đợi quan viên trong điện rời đi hết, Trần Hoàng mới nhìn tới ba người Đoan Vương, hỏi: "Trong chuyện này, các ngươi nói chuyện ý kiến của mình về chuyện này đi."
Đoan Vương nghĩ một chút rồi nói: "Bẩn phụ hoàng, nhi thần nghĩ là, việc này càng kéo dài, đối với chúng ta lại càng là có lợi , chờ đến khi người Túc Thận thật sự gây nguy hiểm cho Sở quốc, chúng ta có thể đưa ra điều kiện cao hơn."
Khang Vương không cam lòng yếu thế, khi Đoan Vương vừa nói xong, hắn lại lập tức tiến lên, khom người nói: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy nếu sứ thần Sở quốc lặp đi lặp lại như vậy, không bằng cứ chờ người Túc Thận phát triển an toàn, Sở quốc khó mà chống cự, chúng ta lại xuất binh, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?"
Hoài Vương mở to mắt, ôm quyền nói ra: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy, hai vị hoàng huynh nói đều đúng."
Trần Hoàng nhìn bọn họ một chút, khua tay nói, "Trẫm biết rồi, các ngươi đi xuống đi."
Đợi ba người rời đi, Trần Hoàng mới dựa vào ghế, khẽ thở dài.
Hắn muốn nghe, là ý tưởng của ba người họ, cho dù là sai, cũng đại biểu bọn hắn nghiêm túc suy nghĩ việc này, mà không phải chỉ lặp lại lời của đám triều thần, cả ngày cứ dồn tâm tư để lục đục với nhau, tranh vị đoạt quyền.
Hắn nhắm mắt lại, vuốt vuốt mi tâm, nghe thấy trong điện truyền đến tiếng bước chân.
"Phụ hoàng, con tới đưa thiện cho người." Nhuận Vương cầm một cái mâm gỗ trong tay đi tới, ngoài miệng còn có mỡ đông, phía sau hắn có một tiểu hoạn quan với vẻ mặt thất kinh.
Trần Hoàng nhìn hắn, cố ý trầm mặt, hỏi: "Hôm nay Viên nhi đã học thuộc lòng chưa?"
"Đọc thuộc rồi ạ, phụ hoàng nhanh ăn cơm, con đi thỉnh an mẫu phi." Nhuận Vương đặt mâm gỗ lên bàn, co cẳng muốn chuồn đi.
"Dừng lại." Trần Hoàng đứng dậy, nhìn hắn, nói ra: "Hôm nay đọc sách gì, đọc cho phụ hoàng nghe một chút."
Triệu Viên bước chân dừng lại, biết lần này sợ là trốn không thoát, nên hắn đứng tại chỗ, hai tay chắp phía sau, nói ra: "Phụ hoàng, hôm nay con đọc sách một hồi, sau đó, sau đó lại suy nghĩ một việc. . ."
Trần Hoàng đi đến trước mặt của hắn, hỏi: "Suy nghĩ tới chuyện gì?"
Hai mắt Triệu Viên đảo vòng, nói ra: "Con đang suy nghĩ làm sao để đánh những người xấu cưỡi ngựa trên thảo nguyên kia như thế nào."
Trần Hoàng cúi người, sờ đầu của hắn, hỏi: "Vậy Viên nhi nghĩ được điều gì?"
Triệu Viên lộ ra vẻ trầm tư, nói ra: "Những người xấu trên thảo nguyên kia, bọn hắn có. . . , có Hoàn Đản bộ, Thí Cổ bộ, còn có, còn có Lão Hổ bộ. . . , con nghe người ta nói a, Hoàn Đản bộ lợi hại nhất, vậy chúng ta cứ vụng trộm bán lương thực và vũ khí cho Thí Cổ bộ và Lão Hổ bộ, để bọn hắn đi đánh Hoàn Đản bộ, như vậy bọn hắn sẽ tự mình đánh người mình, sẽ không tới đánh chúng ta!"
Trần Hoàng tay còn đặt trên đầu Nhuận Vương, vẻ mặt khẽ giật mình, lẩm bẩm nói: "Hoàn Nhan bộ, Giáp Cốc bộ, Thuật Hổ bộ. . ."
Nhuận Vương gật đầu giống như gà con mổ thóc: "Đúng đúng đúng, chính là cái gì Thí Cổ bộ Lão Hổ bộ. . ."
Trần Hoàng run lên một lúc mới lấy lại tinh thần, nhìn Nhuận Vương, hỏi: "Chuyện này con nghe ai nói?"
Nhuận Vương ngẩng đầu nhìn hắn, mặt không đổi sắc nói ra: "Chính con nghĩ ra được. . ."
Hai mắt Triệu Viên quay tròn loạn chuyển, nếu nói cho phụ hoàng biết hắn nghe người nấu cơm ăn ngon lắm kia nói chuyện cùng một tỷ tỷ xinh đẹp, phụ hoàng sẽ bắt hắn học thuộc lòng, hắn mới không ngu như vậy đâu.
Trần Hoàng cười cười, hỏi: "Hắn làm cơm ăn có ngon hay không?"
Triệu Viên thật thà cười một tiếng, hỏi: "Ai làm cơm ạ?"
Trần Hoàng lại sờ lên đầu của hắn, nói ra: "Phụ hoàng để hắn tiến cung mỗi ngày nấu cơm cho ngươi được không?"
Triệu Viên giật mình, mừng rỡ nói: "Thật sao?"
Trần Hoàng đương nhiên sẽ không để tân khoa trạng nguyên tiến vào Ngự Thiện phòng làm việc, nhưng lời hắn nói là âm thầm suy yếu thế lực của đám người Túc Thận, tiêu hao thực lực Hoàn Nhan bộ, kế sách dường như so với kết minh cùng Sở quốc lại càng diệu hơn, không chỉ có thể ngăn cản Hoàn Nhan bộ quật khởi, à còn có thể thu hoạch ích lợi thật lớn từ đó.
Tiểu tử này, trong thi đình thế mà còn tàng tư?
Chỉ tiếc là xét từ trên vị trí thì Sở quốc đi làm chuyện này, tựa hồ sẽ càng phù hợp hơn Trần quốc. . .
Trong đầu của ông ta lập tức lóe lên rất nhiều ý nghĩ, cúi đầu nhìn Nhuận Vương với vẻ mặt mong đợi, khẽ thở dài.
Cứ tưởng rằng lần này Viên nhi đột nhiên thông mình, không nghĩ tới Viên nhi vẫn là Viên nhi kia. . .
Ngoài cung.
Phương Hồng đi ra cửa cung, thầm nghĩ vừa rồi chư vị quan viên trên đại điện thảo luận, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Đột nhiên hắn quay đầu nhìn về phía nam tử bên cạnh, hỏi: "Đối với chuyện hai nước kết minh, ngươi nghĩ thế nào?"
Nam tử cúi đầu, hơi híp mắt lại, giống như sau một khắc sẽ ngủ, hắn không ngẩng đầu, cũng không nhìn Phương Hồng, bước chân hơi dừng một chút, nhàn nhạt hỏi: "Nếu như huynh là Hoàn Nhan bộ, có thể là Giáp Cốc bộ, Thuật Hổ bộ, nghe nói hai nước Trần Sở kết minh, thì sẽ nghĩ như thế nào?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất