Chương 200: Cưỡi ngựa dạo phố
Chuyện hai nước Trần Sở kết minh dường như đã rơi vào đình trệ, dù là triều chính hay dân gian, nhiệt tình đối với việc này đều chậm lại.
Nhưng Đường Ninh rất rõ ràng, bọn hắn chỉ chuyển chuyện kết minh từngoài sáng đến âm thầm, đặt trọng tâm trên việc thúc đẩy người Túc Thận tự hao tổn.
Hôm qua Trần Hoàng triệu kiến sứ thần Sở quốc, đã đạt thành hiệp nghị bước đầu, đại khái là hai nước sẽ lựa chọn một trong hai bộ là Giáp Cốc và Thuật Hổ để giúp đỡ, từ đó tiêu hao thực lực của Hoàn Nhan bộ, nếu biện pháp này hữu hiệu, thì biện pháp này sẽ biến thành chính sách lâu dài của hai nước đối với thảo nguyên.
Những chuyện này, có cao tầng hai nước quan tâm, Đường Ninh lại muốn chuẩn bị một chút để tới tham gia Quỳnh Lâm Yến hôm nay.
Buổi sáng nay, hắn đã dành chút thời gian đi tới tòa nhà, nếu thời tiết ủng hộ, tiến độ thi công bình thường, thì sau khi Quỳnh Lâm Yến kết thúc không lâu, hắn đã có thể vào đây để ở.
Tiểu Ý cùng Tiểu Như tạm thời sẽ còn ở lại huyện nha, các nàng phải chờ tới tháng sáu mới có thể chuyển qua đây, đầu tháng sáu chính là ngày tốt, so với Quỳnh Lâm Yến gì đó, đây mới là chuyện mà hắn càng thêm mong đợi.
"Xin thương xót, thưởng cho một đồng ăn cơm đi. . ."
Trên đường đi trở về huyện nha, hắn tiện tay ném một khối bạc vụn cho tiểu ăn mày ăn xin bên đường, lại giúp lão khất cái mua một vò rượu, sau đó mới cùng Bành Sâm trở về.
Lại nói đã lâu rồi hắn không gặp đám người Lưu lão nhị.
Từ khi tới kinh sư bọn hắn đều chưa tìm tới hắn, trong khoảng thời gian này cũng thật là có bận rộn chút, sau hôm nay, hắn sẽ tìm bọn hắn hỏi thăm mấy việc.
Đầu đường, tiểu ăn mày nhìn bạc vụn trong chén, sau khi giật mình lại nhanh chóng nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một lực ép, thân thể của hắn bay ra ngoài, sau khi ngã lăn xuống đất, một tên ăn mày đi tới, nhặt lên nén bạc vụn kia, nhìn hắn một chút, nói ra: "Lần sau lại để cho ta nhìn thấy, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi, gãy chân thì ngươi sẽ có thể xin càng nhiều."
Toàn thân tiểu ăn mày run rẩy đứng lên, tên ăn mày kia nhìn hắn một chút, lạnh lùng nói: "Đi tới một đường khác!"
Cách đó không xa, Lưu lão nhị tựa ở một góc tường, chỉ tiểu ăn mày kia, quay sang nói với một tên ăn mày bên cạnh: "Hôm nay ngươi tiếp tục đi theo hắn, đừng để mất dấu, nhất định phải tìm tới nơi ở của bọn hắn ở nơi nào."
"Vâng, trưởng lão!"
Tên ăn mày kia lên tiếng, đi đến trên đường, từ xa đi theo sau lưng tiểu ăn mày kia.
Lưu lão nhị chọc chọc một người, hỏi: "Lão Nhậm, ngươi nói chuyện này quan phủ có thể quản hay không?"
"Khó mà nói." Nhậm Bình Sinh lắc đầu, nói ra: "Bọn hắn lừa bán những hài tử này đến kinh sư, ép bọn hắn ăn xin dọc đường, đã lâu như vậy, quan phủ cũng không có ai để ý, chứng tỏ bọn hắn không sợ hãi, ở kinh sư nhất định có kẻ chống lưng."
Lưu lão nhị cau mày nói: "Nhưng không giải quyết bọn hắn, chúng ta lại không thể hoàn thành nhiệm vụ mà bang chủ giao cho chúng ta."
Nhậm Bình Sinh nghĩ nghĩ, nói ra: "Chờ đến ngày mai, ngươi đi hỏi bang chủ một chút."
Lưu lão nhị đang muốn mở miệng, một tên ăn mày sau lưng đột nhiên chọc chọc bờ vai của hắn, cả kinh nói: "Trưởng lão, ngươi nhìn bên kia, tên tiểu khất cái bên kia. . ."
Lưu lão nhị thuận theo ngón tay hắn nhìn qua, nhìn thấy một bóng người nho nhỏ, từ trong một ngõ nhỏ chật hẹp chậm rãi đi ra.
Đó là một tên ăn mày, khi bước chân đi đến đầu hẻm, hắn cảnh giác nhìn xung quanh một chút, lúc này mới nhanh chân chạy đến trước cửa cửa hàng bánh bao.
Lưu lão nhị dụi dụi con mắt, xác nhận chính mình không nhìn lầm, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, nhanh chân chạy tới bên kia.
Trên tay tiểu ăn mày cầm lấy một cái bánh bao, đang muốn rời đi, nhìn thấy cách đó không xa có mấy tên tên ăn mày đang chạy nhanh mà đến, trên mặt hiện ra một vẻ bối rối, thật nhanh chạy tới cửa ngõ lúc đến.
Lưu lão nhị giật mình, lập tức nói: "Mau đuổi theo, nhất định phải tìm tới hắn!"
Tiểu ăn mày chạy ngược chạy xuôi trong ngõ hẻm, một hồi chạy phía trái, một hồi lại chạy sang phải, có vẻ như hết sức quen thuộc với địa hình nơi này, chỉ chốc lát sau, hắn đã chạy ra từ một cửa ngõ gần cửa thành.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng nói.
"Ngươi vẫn rất có thể chạy, để chúng ta tìm hơn mấy tháng, lần này ta nhìn ngươi chạy chỗ nào!"
Nhìn thấy phía trước có hai tên ăn mày, sắc mặt tiểu ăn mày lại biến, thật nhanh quay đầu, lại chạy vào trong ngõ nhỏ, lại phát hiện có hai tên ăn mày khác đứng ở phía sau.
Hai tay một tên ăn mày ôm ngực, giễu cợt nói: "Ngươi chạy đi, làm sao không chạy, trở về ta sẽ đánh gãy chân của ngươi, nhìn ngươi còn chạy thế nào!"
Hắn phất phất tay, nói ra: "Còn đứng ngây đó làm gì, mang hắn về!"
Càng xa hơn một chút, đám người Lưu lão nhị đứng xa xa nhìn một màn này, một tên ăn mày vội vàng hỏi: "Trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?"
Lưu lão nhị nghĩ nghĩ, nói ra: "Chúng ta đi theo đám bọn hắn, ngươi nhanh đi huyện nha bẩm báo bang chủ, đến lúc đó tụ hợp ở chỗ cũ!"
Tên ăn mày kia một đường chạy vội đến huyện nha, vịn sư tử đá ở cổng huyện nha, nói với một tên nha dịch, lớn tiếng nói: "Ta tìm bang. . . , tìm Đường công tử!"
Nha dịch kia ngược lại đã nhận ra hắn chính là tên ăn mày lần trước, nói ra: "Quan trạng nguyên đi dự tiệc, các ngươi đợi ngày mai lại đến."
. . .
Quỳnh Lâm Yến là sẽ cử hành vào buổi tối, tất cả yến hội quan trọng, đều là dạ yến.
Lúc này vẫn chưa tới giữa trưa, Đường Ninh cũng đã ở trong cung.
Hắn suýt nữa quên, mặc dù yến hội là buổi tối, nhưng trong ngày tổ chức Quỳnh Lâm Yến, từ giữa trưa thì tân khoa tiến sĩ đã phải tiến cung, để triều đình chuẩn bị mũ miện tiến sĩ cho bọn họ, từ hoàng cung xuất phát, vòng quanh kinh sư một vòng, cuối cùng lại trở lại hoàng cung.
Đây đại khái là thời khắc vinh quang nhất của tân khoa tiến sĩ.
Đến lúc đó, gần như là bách tính toàn kinh sư đều sẽ tụ tập trên đường lớn, tửu lâu tiệm cơm hai bên bên đường, cũng tất nhiên sẽ kín người hết chỗ, nhất là lầu hai các tửu bên đường, vị trí từ vài ngày trước đã bị đặt trước.
Mặc dù nghe giống như xếp thành đội để mọi người quan sát, nhưng cho dù là như thế thì cơ hội này cũng có vô số người mong muốn.
Trong hoàng cung đã hoàn thành các mục gọi tên, Đường Ninh đội mũ miện trạng nguyên, cưỡi ngựa chậm rãi ra cửa cung.
Có tư cách cưỡi ngựa, chỉ có một giáp thi đình, lần này là chỉ có hai người Đường Ninh cùng Tiêu Giác, Cố Bạch và đám Thôi Lang chỉ có thể đi bộ theo ở phía sau.
Tiêu Giác rớt lại phía sau, loay hoay hoa hồng lớn trước ngực, nói lầm bầm: "Thứ này quá khó nhìn. . ."
Trước ngực Đường Ninh cũng mang theo một hoa hồng lớn, so với Tiêu Giác còn lớn hơn một chút, tất cả mọi người theo ở phía sau, chỉ có hai người bọn họ mang theo hoa hồng lớn ngồi trên lưng ngựa, nhìn có chút quái dị.
Mà từ khi đi ra cửa cung, hai bên đường cái đã có bách tính trong kinh đứng đầy, tiếng hoan hô không dứt bên tai, khi đi ngang qua tầng hai những tửu lầu bên đường kia, còn có các tiểu thư cô nương sẽ ném khăn tay xuống tới.
"Đó chính là quan trạng nguyên, thật tuấn tiếu, thật đúng là tuấn tú lịch sự. . ."
"Đừng phát xuân, nghe nói quan trạng nguyên đã có hôn phối, ngươi không có cơ hội."
"Cái gì mà không có cơ hội, làm thiếp cũng là có thể mà. . ."
"Ngươi có thể suy nghĩ tới Tiêu tiểu công gia a, hắn còn không có thành thân đâu!"
"Ngươi không biết à, nghe nói Tiêu tiểu công gia hắn, hắn cái đó. . ."
. . .
Hai bên đường, bách tính đứng xem rất đông, phía trước có cấm vệ mở đường, phía sau có hơn 200 vị tân khoa tiến sĩ đi theo, cũng chỉ có hai người bọn họ cưỡi ngựa, Đường Ninh cảm thấy, cảnh tượng này nhất định rất hoành tráng, đáng tiếc chính hắn không nhìn thấy.
Nhân sinh có bốn việc vui, nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, tha hương gặp cố tri, đêm động phòng hoa chúc, tên đề bảng vàng, Đường Ninh đã hoàn thành được chuyện tên đề bảng vàng, hơn nữa còn là đánh ngựa ngự nhai, ngày động phòng hoa chúc, cũng không còn xa xôi. . . , chuyện như vậy, trong đời người có lẽ sẽ không có lần thứ hai.
Trong đám người, một tên ăn mày nhìn thấy thân ảnh ngồi trên lưng ngựa, giật mình một cái rồi thật nhanh chen tới phía trước.