Chương 204: Thú nhận bộc trực
Đường Ninh và Tiêu Giác bình an trở về, những tiến sĩ trong điện thu hồi tâm tư khác.
Trải qua chuyện này, nếu như bọn hắn còn không biết hai người này khác bọn hắn, thì chức tiến sĩ này đã thi vô ích rồi.
Tất nhiên Tiêu Giác thì không cần phải nói, Tiêu gia chính là hậu tộc, tuy nói hoàng hậu đã mất sớm, nhưng bệ hạ niệm tình cũ, vẫn luôn không lập hậu, cũng bởi vì hoàng hậu bệnh chết, nên bệ hạ hổ thẹn với Tiêu gia, Tiêu Giác lại là con trai độc nhất của Tiêu gia, làm sao bệ hạ có thể không cho hắn một khởi đầu tốt?
Về phần Đường Ninh, trải qua khoa cử lần này, bệ hạ yêu quý hắn bao nhiêu đám người đều rõ như ban ngày, chuyện hôm nay càng xác minh lần nữa.
Hắn không chỉ được bệ hạ hậu ái, còn có thân phận Đường gia, quan lộ sau này dù bọn hắn có thúc ngựa cũng khó mà đạt đến.
Suy nghĩ kỹ một chút, trong lòng không khỏi có chút chua xót.
Tuy nói là dưới khoa cử, cũng không phân chia vương công, cũng là cơ hội để những người bình thường như bọn hắn một bước lên trời, nhưng dù là dân nghèo hay hàn môn tử đệ, từ đầu đến cuối đều không bằng được bọn hắn. . .
. . .
Đường gia, Đường Chiêu bị hạ nhân trong phủ khiêng về, vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Một đại phu trung niên từ trong phòng đi tới, chắp tay với một phụ nhân lộng lẫy, nói ra: "Phu nhân, thân thể công tử ngoài trừ gãy mất hai cây xương sườn thì cũng không còn gì trở ngại, ta đã giúp hắn nắn lại xương cốt, những ngày này hắn chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, nhớ là không thể động loạn."
Phụ nhân nhẹ gật đầu, phân phó nha hoàn sau lưng nói: "Đào Hồng, mang Chu đại phu xuống nhận tiền xem bệnh."
Sau khi trung niên đại phu đi xuống, phụ nhân mới nhìn hai tên hạ nhân, bình thản nói: "Chuyện gì xảy ra?"
Hai tên hạ nhân lập tức quỳ xuống, một người run giọng bẩm báo: "Hồi, hồi Đại phu nhân, hôm nay Nhị công tử đi tới Hắc Hổ bang, đi tới Hắc Hổ bang thu bạc. . . , nhưng không ngờ tên Đường Ninh kia từ bên ngoài xông tới làm công tử thương, bị thương, còn để quan sai bắt lấy đám người Hắc Hổ. . ."
Phụ nhân nhíu mày, hỏi: "Thu bạc, hắn đi tới một bang phái côn đồ để thu bạc gì?"
Hai tên hạ nhân vẫn không trả lời, ngoài cửa có một bóng người vội vàng đi tới, nhìn phụ nhân kia, hỏi: "Đại tẩu, Chiêu nhi thế nào?"
Phụ nhân nhìn hai tên hạ nhân kia một chút, nói ra: "Các ngươi nói đi."
Hạ nhân kia lập tức đi đến trước người Đường Kỳ, nói ra: "Hồi Nhị lão gia, hôm nay chúng thuộc hạ cùng công tử đi Hắc Hổ bang thu bạc. . ."
"Hắc Hổ bang?" Đường Kỳ nghe vậy, nắm đấm nắm chặt, hỏi: "Chiêu nhi đâu?"
Hạ nhân kia lập tức nói: "Ở bên trong."
Đường Kỳ nhanh chân đi tới, nhìn Đường Chiêu nằm ở trên giường, trên mặt hiện ra vẻ âm trầm.
Ở kinh sư, Hắc Hổ bang chỉ là một tiểu bang phái, nhưng lại có thiên ti vạn lũ liên hệ cùng Đường gia, mà những liên hệ này lại đều không thể để nổi trên mặt bàn.
Nếu có người tung những chuyện kia ra, mặc dù Đường gia không đến mức dao động, nhưng vẫn sẽ có chút phiền phức.
Hắn nhìn một tên hạ nhân, trầm giọng nói: "Ngươi đi làm một việc."
Đường Thủy đứng ở cửa phòng, nhìn Đường Chiêu nằm ở trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh, nàng yên lặng đi đến trong viện, dáng vẻ có chút thương tâm, nàng khẽ thở dài một hơi.
. . .
Bình An huyện nha.
Bởi vì đột nhiên xuất hiện một vụ án, nên Chung Minh Lễ bận túi bụi.
Án này khá lớn, dính đến mười mấy người lừa bán trẻ nhỏ, phần lớn bộ khoái huyện nha bị ông phái ra ngoài, mang đám tiểu ăn mày ăn xin trong kinh về, ngoài ra, còn muốn truy bắt những bang chúng Hắc Hổ bang ở khắp nơi.
Buôn bán nhân khẩu chính là tội chết, mấy tên đầu lĩnh của Hắc Hổ bang nhất định khó thoát khỏi cái chết, những bang chúng dưới đáy kia, nhẹ nhất cũng sẽ bị lưu vong.
Hắc Hổ bang chỉ là một tiểu bang phái trong kinh, ngày bình thường luôn ức hiếp bách tính, thu phí bảo hộ, chỉ cần không quá phận thì quan phủ cũng không rảnh và cũng không có tinh lực đi quản, nhưng ai có thể nghĩ đến, thế mà bọn hắn lại dám âm thầm buôn bán nhân khẩu, bắt cóc trẻ con về ép bọn chúng đi ăn xin, lợi dụng đồng tình của bách tính, ép những hài tử kia, xem bọn hắn như công cụ vơ vét của cải.
Những người này phạm phải trọng án như thế, đây là một trong án nhất từ khi ông thăng chức đến nay, nhất định phải thận trọng đối đãi.
"Đi mau!"
"Động tác nhanh lên một chút!"
Mấy nha dịch áp giải hai tên ăn mày, từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy Chung Minh Lễ, lập tức nói: "Đại nhân, lại bắt được hai tên."
Chung Minh Lễ nhìn bọn họ một chút, gật đầu nói: "Trước tiên cứ nhốt bọn hắn lại, một tên cũng không thể thả đi!"
Hai tên nha dịch lập tức đáp lời, nhốt hai tên ăn mày vào đại lao.
Trong đại lao, hán tử trên mặt có sẹo bị giam giữ đơn độc, bang chúng còn lại của Hắc Hổ bang, thì lại bị giam chung trong một phòng giam.
Hán tử kia tựa lưng trên tường, ánh mắt vô thần, mặt xám như tro.
"Ăn cơm đi." Một tên nha dịch đi tới, đưa hai cái màn thầu, một bát nước tới.
Hán tử mặt sẹo không động đậy, nha dịch kia đứng ở cửa ra vào, nói ra: "Ăn đi, làm loại chuyện này, cũng không được mấy bữa cơm, có chuyện gì thì thành thành thật thật khai, cũng không cần chịu những nỗi khổ da thịt kia, chí ít, lão bà của ngươi và hai đứa bé, ở bên ngoài cũng có thể sống tốt hơn một chút."
Hán tử mặt sẹo ngẩng đầu, nha dịch kia cười cười với hắn rồi quay người rời đi.
Hắn đi đến cửa nhà lao rồi cầm lấy màn thầu kia, nhìn quanh một chút rồi đưa lên miệng cắn mạnh một miếng.
Chung Minh Lễ ở hậu đường huyện nha thong thả bước, Bành Sâm đi tới, nói ra: "Đại nhân, bang chủ Hắc Hổ bang kia đã khai, thừa nhận bọn hắn phạm vào tội ác, thú nhận bộc trực."
Chung Minh Lễ nhìn hắn, hỏi: "Vị Nhị thiếu gia Đường gia kia thì sao?"
Bành Sâm đưa lời khai cho ông, nói ra: "Hắn nói, mỗi tháng Hắc Hổ bang đều muốn dâng lên một bút hiếu kính cho Đường Chiêu, hôm nay Đường Chiêu đến chính là lấy bạc."
Chung Minh Lễ cau mày nói: " Vụ án lần này có quan hệ với Đường gia?"
Bành Sâm lắc đầu nói: "Hắn nói Đường Chiêu cũng không biết việc này, Hắc Hổ bang âm thầm buôn bán nhân khẩu đã nhiều năm, là từ một năm trước, người Hắc Hổ bang đắc tội vơi Đường Chiêu nên bị hắn tìm tới cửa, Hắc Hổ bang kiêng kị bối cảnh Đường gia, nên mỗi tháng mới ra bạc tiêu tai."
Chung Minh Lễ nhìn lời khai trong tay, bang chủ Hắc Hổ bang thú nhận bộc trực về chuyện buôn bán trẻ con, chủ động bàn giao tất cả chi tiết, nhân chứng vật chứng và khẩu cung đều có, án này đến đây coi như đã có thể kết thúc.
Về phần án này đi phán như thế nào, một mình hắn không làm chủ được, cần nộp hồ sơ nên Hình bộ, trọng án như thế chắc là Hình bộ cũng không thể lộng quyền.
Trong cung, Trần Hoàng nhìn Đường Kỳ quỳ gối trong điện, hỏi: "Ái khanh sì sao lại phải quỳ?"
Đường Kỳ ngẩng đầu, nói ra: "Thần không biết dạy con, mong bệ hạ trách phạt!"
Trần Hoàng buông xuống một phần giấy trong tay, nói ra: "Hắc Hổ bang buôn bán nhân khẩu, chính là tội chết, Đường Chiêu mặc dù cùng có chỗ liên lụy Hắc Hổ bang, nhưng Đường Chiêu cũng không hiểu rõ tình hình, có thể thông cảm được, nhưng hắn là con cháu quan lại, sau này ngươi phải ước thúc nhiều hơn đấy."
Đường Kỳ lập tức nói: "Tạ ơn bệ hạ, về sau thần nhất định nghiêm khắc quản giáo hắn!"
Trần Hoàng nhìn hắn, nhẹ gật đầu, nói ra: "Bang chủ Hắc Hổ bang, tội ác tày trời, sau khi Hình bộ kiểm tra đối chiếu sự thật, sau đó lập tức xử trảm, đám người còn lại, lưu đày một nghìn dặm. . ."
Sau khi hắn nói xong lập tức có một tên hoạn quan truyền chỉ xuống dưới, Trần Hoàng nhìn Đường Kỳ một chút, nói ra: "Ngươi đi xuống trước đi."
"Thần cáo lui." Đường Kỳ khom người cáo lui, Lăng Vân đi lên trước, nói ra: "Bệ hạ, Hắc Hổ bang bắt cóc những đưa trẻ kia, số lượng có chút không khớp."
Trần Hoàng đứng người lên, nói ra: "Án này, cứ tra đến đây thôi."
Lăng Vân vo một trang giấy trong tay thành đoàn, cúi người: "Vâng."
Một cung điện khác, đám người Đường Ninh và Tiêu Giác đã đợi có một hồi.
"Ta biết ngươi nhìn Đường gia khó chịu." Tiêu Giác tựa ở trên cây cột, nói ra: "Nhưng Đường gia dù sao cũng là Đường gia, mặt trên còn có Đoan Vương và Huệ phi, dù có tra được chứng cứ, chuyện này thật sự là Đường gia làm, cũng không thương tổn được gân cốt bọn họ, huống chi, Đường gia cũng không có khả năng lưu lại chứng cứ về chuyện như thế này."
Hắn nhìn Đường Ninh, khẽ thở dài.
Chuyện hôm nay qua đi, hắn và Đường gia chính là thật sự sẽ không có một tia hy vọng hoà giải.
Chuyện này đối với hắn cũng không phải là một chuyện tốt.
Không nói tới Đoan Vương và Huệ phi trong cung, chính là thế lực của Đường gia trên triều đình, cũng tuyệt đối không phải một tân khoa trạng nguyên có thể chống lại, hôm nay Đường gia vướng vào trong chuyện này, không thể làm gì hắn, nhưng còn nhiều thời gian, chỉ cần hắn còn ở triều đình, thì sẽ không có cách nào trốn tránh được Đường gia. . .