Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 205: Khang Vương lôi kéo

Chương 205: Khang Vương lôi kéo
Đường Ninh nhìn Tiêu Giác một chút, hỏi: "Ngươi than thở cái gì?"
Tiêu Giác tựa trên cây cột, đưa hai tay gối ra sau đầu, hỏi: "Ngươi thật sự muốn vạch mặt cùng Đường gia?"
Hắn và Đường gia vạch mặt cũng không phải ngày một ngày hai, hôm nay một cước đạp tới Đường Chiêu kia, hắn đã đợi rất lâu rồi mới tìm được cơ hội.
Tiêu Giác nhìn hắn, thở dài nói ra: "Một mình ngươi không đối phó với Đường gia được đâu. . ."
Đường Ninh nhìn Tiêu Giác, hỏi: "Ngươi muốn giúp ta đối phó với Đường gia sao?"
Tiêu Giác giật mình, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, cảm thán nói: "Hôm nay thời tiết thật đẹp nhỉ. . ."
Đường Ninh thu tầm mắt lại, hắn đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ dựa vào chuyện này đã có thể vặn ngã Đường gia, mặc dù Trần Hoàng có chút bất mãn với Đường gia, nhưng cũng chỉ là bất mãn mà thôi, chỉ cần Đường gia không làm ra những chuyện như mưu phản gì đó, thì Đường gia sẽ không sụp đổ được.
Mà Trần Hoàng ưu đãi hắn như vậy, Đường Ninh cũng đoán được một phần tâm tư của ông ta, mặc kệ Trần Hoàng có động cơ gì thì đó đều không phải chuyện xấu.
Đúng lúc này, trong điện vốn ồn ào đột nhiên lại biến thành an tĩnh.
Có mấy bóng người từ ngoài điện đi tới, người đi đầu chính là Lễ bộ Thượng thư Đường Hoài.
Đường Hoài đi đến phía trước, nhìn xuống đám người đứng phía dưới, mở thánh chỉ trong tay, cao giọng đọc: "Tư bổ nhiệm, hạng nhất thi đình- trạng nguyên Đường Ninh, đảm nhiệm chức tu soạn tại Hàn Lâm, hạng hai thi đình-Tiêu Giác, đảm nhiệm chức đô úy Vũ Lâm, hạng nhất nhị giáp thi đình Cố Bạch, đảm nhiệm chức biên tu tại Hàn Lâm. . ."
Trước khi bắt đầu Quỳnh Lâm Yến, hoàng đế sẽ phong chức cho một phần tiến sĩ, đương nhiên, hoàng đế sẽ không đích thân ra mặt , bình thường đều là do Lễ bộ truyền đạt thay.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, một giáp thi đình đều sẽ vào Hàn Lâm viện, một giáp lần này chỉ có hai người, Tiêu Giác lại được phong sang võ chức, Cố Bạch và Thôi Lang mặc dù chỉ là nhị giáp, nhưng lại có được lại chức vị một giáp, sau đó có hơn mười người, có người tiến vào Hàn Lâm viện, cũng có bị phân đến Lục bộ hoặc những ngành khác.
Còn những tiến sĩ khác phải đợi tới sau khi Quỳnh Lâm Yến kết thục lại đi Lại bộ trình diện.
Tân khoa tiến sĩ, bao gồm cả trạng nguyên, chức quan được phong tặng đều không phải là rất cao, cũng đều không có thực quyền, nhưng vốn dĩ triều đình cũng không phải để bọn hắn tham chính, mà là để bọn hắn quan chính.
Địa vị của bọn hắn cũng giống như thực tập sinh ở hậu thế, sẽ ở trên cương vị của mình,làm quen dần với quá trình làm việc trong triều, học tập tích lũy kinh nghiệm tầm hai ba năm, sau đó mới có thể được phong thực chức.
Một số người không có biểu hiện tốt, không có biểu hiện gì xuất sắc cũng có khả năng lãng phí thời gian cả một đời ở Hàn Lâm viện, nhưng cho dù là như vậy, bọn hắn cũng là đối tượng hâm mộ của vô số sĩ tử.
Sau khi thụ quan kết thúc, tất cả tiến sĩ đều sẽ tạ ơn, sau đó chính là buổi yến tiệc Quỳnh Lâm Yến.
Hơn hai trăm tên tiến sĩ, cộng với quan viên quyền quý trong triều, tổng cộng bày hơn trăm bàn, so với Lộc Minh Yến lần trước Đường Ninh tham gia lớn hơn.
Lộc Minh Yến dùng bàn tám người ngồi vuông, Quỳnh Lâm Yến lại là bốn người ngồi bàn dài, cái bàn thấp bé, cần ngồi xếp bằng xuống.
Tiêu Giác, Cố Bạch, Thôi Lang và Thẩm Kiến xếp hạng phía trên, đều ngồi cùng một bàn với hắn.
Tiêu Giác ngồi ở bên cạnh Đường Ninh, nói: "Yên tâm, mặc dù ta không thể đối phó với Đường gia, nhưng khi Đường gia đối phó ngươi, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Tiêu Giác vừa nói xong một câu, đã có một người từ bên cạnh đi tới, nhìn cách ăn mặc của người này thì hẳn là tân khoa tiến sĩ, hắn cầm một chén rượu, chắp tay với Đường Ninh, cười nói: "Quan trạng nguyên, ta mời huynh một chén."
Trên Quỳnh Lâm Yến, cũng không phải là tất cả mọi người đều yên lặng uống rượu dùng bữa, người đi lại rồi mời rượu lẫn nhau trong bữa tiệc không kể xiết, Đường Ninh đứng lên, cầm lên một chén rượu cụng ly với tiến sĩ kia.
Hắn vừa mới ngồi xuống đã bị Tiêu Giác lôi kéo đứng lên.
"Hiện tại không đi, lát nữa ngươi sẽ phải nằm để trở về." Tiêu Giác nhìn hắn, nói ra: "Trạng nguyên hàng năm đều không trốn thoát cảnh bị rót rượu."
Đường Ninh ngẩng đầu nhìn, phát hiện có không ít người đã đứng người lên để đi tới bên này.
Tiêu Giác chỉ lo tránh né, đột nhiên đâm vào một người.
Một thanh niên mặc hoa phục khẽ cau mày, khi nhìn thấy Tiêu Giác thì biểu lộ mới hoà hoãn lại.
Tiêu Giác ổn định thân hình, ngẩng đầu nhìn, vội vàng chắp tay: "Khang Vương điện hạ, thật có lỗi, thật có lỗi. . ."
"Hóa ra là Tiêu đô úy." Khang Vương khoát tay áo, mỉm cười nói: "Còn chưa kịp chúc mừng ngươi, cao trung thi đình một giáp."
Tiêu Giác khiêm tốn nói: "Đều là may mắn."
Khang Vương nhìn về phía Đường Ninh đứng bên cạnh hắn, hỏi: "Vị này hẳn là tân khoa trạng nguyên?"
"Khang Vương điện hạ mắt sáng như đuốc." Tiêu Giác nhẹ gật đầu, nói ra: "Hắn chính là tân khoa trạng nguyên- Đường Ninh."
Đường Ninh chắp tay chào hắn, nói ra: "Ra mắt Khang Vương điện hạ."
"Không cần đa lễ." Trên mặt Khang Vương tươi cười, nói ra: "Khi bắt đầu thi tỉnh, bản vương đã nghe qua đại danh của ngươi, đã sớm mong được gặp nhân tài mấy chục năm không có của Trần quốc ta một lần."
Đường Ninh cười cười, nói ra: "Khang Vương quá khen."
Tiêu Giác nhìn Khang Vương một chút, bỗng nhiên nhìn về phía Đường Ninh, hỏi: "Tay của ngươi không sao chứ?"
Khang Vương nhìn về phía cánh tay Đường Ninh bị quấn lấy vải trắng, hỏi: "Quan trạng nguyên bị thương sao?"
"Chuyện này nói ra rất dài dòng." Tiêu Giác thở dài, nói ra: "Hôm nay chúng ta gặp mấy tên hung đồ, trong quá trình quan trạng nguyên vật lộn cùng hung đồ, nên có bị thương."
Khang Vương nhíu mày, hỏi: "Hung đồ chốn nào đúng là gan to bằng trời, lại dám ra tay với các ngươi?"
"Điện hạ có chỗ không biết." Tiêu Giác nhìn hắn, nói ra: "Hôm nay ta và quan trạng nguyên đã vô tình phá được một đại án, ở chốn kinh sư dưới chân thiên tử, lại có người đi lừa bán nhân khẩu kia, ta và quan trạng nguyên gặp chuyện bất bình, đáng tiếc nếu không phải gặp Đường Chiêu, thì có thể hốt gọn những ác đồ kia tại chỗ."
Khang Vương nhíu mày lại: "Chuyện này có quan hệ cùng Đường Chiêu?"
Đường Chiêu là nhi tử của Đông Đài xá nhân Đường Kỳ, Đường Kỳ lại là người Đường gia, Đường gia là chỗ dựa của Đoan Vương, cũng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của hắn, chuyện có liên quan với Đường gia, hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.
Bao gồm cả vị tân khoa trạng nguyên Đường Ninh có tiền đồ vô hạn này, có một ít thù hận với Đường gia, cũng là đối tượng mà gần đây hắn muốn lôi muốn.
"Tại sao không có quan hệ!" Tiêu Giác nhìn Khang Vương, nói ra: "Tay của Quan trạng nguyên chính là vì Đường Chiêu mà bị thương, nhưng đây nhất định là một chuyện hiểu lầm, Đường gia làm sao có thể làm lừa bán nhân khẩu được, Khang Vương điện hạ cảm thấy thế nào?"
Khang Vương nhìn hắn, cười cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, Đường gia chính là trụ cột của triều ta, tự nhiên là không có khả năng làm chuyện ác như thế."
Sau khi hắn nói xong, bưng một chén rượu từ trên bàn lên, nhìn Đường Ninh, cười nói: "Bản vương ngưỡng mộ tài hoa quan trạng nguyên đã lâu, quan trạng nguyên học rộng tài cao, có kiến giải đặc biệt với các chính sự, về sau bản vương còn muốn thỉnh giáo quan trạng nguyên nhiều hơn."
Đường Ninh nhìn hắn một chút, bưng chén rượu lên, cười nói: "Điện hạ quá khen, đã sớm nghe nói điện hạ là người tài đức vẹn toàn, văn võ kiêm tu, phải là ta lĩnh giáo điện hạ mới đúng."
Sau một phen thổi phồng lẫn nhau, hai chén rượu vào trong bụng, Khang Vương cười cười, nói ra: "Bản vương còn có chút chuyện, ngày khác lại uống cùng quan trạng nguyên uống!"
Khang Vương đứng dậy rời đi, Đường Ninh nhìn Tiêu Giác một chút, hỏi: "Ngươi cũng quá rõ ràng nhỉ?"
"Ngươi không hiểu, những chuyện này ngươi phải học ta nhiều thêm một ít." Tiêu Giác vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói ra: "Sau đó ngươi cứ đợi xem kịch vui đi."
Khang Vương đi đến phía một cái bàn ở trước rồi ngồi xuống, sau lưng có một thanh niên tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, Tiêu tiểu công gia là đang lợi dụng chúng ta."
Khang Vương cười cười, nói ra: "Sao không phải là ta đang lợi dụng bọn hắn, giữa ngươi và ta, sao lại không phải lợi dụng? Chỉ cần chúng ta có mục tiêu giống nhau, vậy là đủ."
Ánh mắt của hắn từ đảo qua trên thân Đường Ninh, lại nhìn về phía Tiêu Giác.
Từ khi Tiêu hoàng hậu qua đời, thái tử trước chết bệnh, ảnh hưởng của Tiêu gia đã không lớn bằng lúc trước, nhưng dù vậy thì đây vẫn là lực lượng mà hắn khát vọng lấy được, Tiêu lão công gia già mới có con, Tiêu Giác là độc đinh của Tiêu gia, nếu có thể tranh thủ được hắn ủng hộ, như thế không phải là tương đương với tranh thủ được cả Tiêu gia?
Huống chi, tân khoa trạng nguyên Đường Ninh kia học rộng tài cao, ánh mắt độc đáo, là nhân tài vô cùng khó có được, hơn nữa quan hệ với Đường gia lại như nước với lửa, nếu hắn ta có thể trở thành trợ lực của chính mình, ở phía sau giúp hắn bày mưu tính kế, chẳng phải là hắn sẽ vượt trên Đoan Vương một đầu?
Hắn bưng chén rượu lên, cười nói: "Để cho người ta cẩn thận tra bản án kia một chút, không cần buông tha bất luận manh mối gì có liên quan tới Đường gia."
Người kia chắp tay khom người, nói: "Vâng, thuộc hạ lập tức an bài!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất