Chương 209: Song Vương chi tranh
Đường Ninh được bổ nhiệm chức Hàn Lâm tu soạn là tòng lục phẩm, quan giai không cao, không cần lên triều, trên thực tế Hàn Lâm viện đều là những vị quan thanh quý, bình thường cũng không có nhiều việc, đi làm điểm danh, đúng là sinh hoạt mà Đường Ninh hướng tới.
Mặc dù hắn đã được quan, nhưng đến kỳ hạn bắt đầu vẫn thời gian ba tháng.
Tuy nói có thể sớm nhậm chức, nhưng trong ba tháng này, hắn còn có một số việc cần hoàn thành.
Đầu tiên tự nhiên là kiếm tiền.
Hiện tai bây giờ hắn còn chưa nhậm chức, ngay cả bổng lộc cũng không có, tự nhiên là phải nghĩ biện pháp nuôi gia đình.
Dựa vào một chút bổng lộc ở Hàn Lâm viện, cũng chỉ có thể duy trì sinh hoạt mà thôi, bạc tự nhiên là càng nhiều càng tốt, ngoại trừ nuôi gia đình, còn phải lo chuyện Cái Bang, cũng có cần chỗ tiêu tiền.
Hắn cũng không phải Đường Yêu Yêu, tùy tiện đánh cược là có thể cược được trăm vạn, hơn nữa còn một người cha có gia tài không chỉ trăm vạn, sinh hoạt hạnh phúc của hắn cần dựa vào hai tay của hắn.
Đường Yêu Yêu dùng một cây gậy gỗ điểm lên trên người hắn, nói ra: "Cánh tay lại nâng lên một chút."
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Đường Ninh bận rộn nhưng vẫn không quên luyện công.
Hắn đã hỏi qua Đường Yêu Yêu, cũng hỏi lão khất cái về tu vi võ học trên giang hồ, cũng không có phân chia rõ ràng, suy nghĩ kỹ một chút thì thứ này cũng không có khả năng có phương pháp đo cụ thể.
Nhưng mặc dù không có phân chia cụ thể, nhưng giới hạn mơ hồ thì vẫn có.
Tam lưu cao thủ đã có thể xưng là cao thủ, chuyện này thì lão khất cái có quyền lên tiếng nhất, theo như lời hắn nói, Bành Sâm và Đường Yêu Yêu đều ở cảnh giới này, Đường Yêu Yêu lợi hại hơn một chút, đại khái đã là đỉnh tam lưu, khoảng cách đạt tới nhị lưu chỉ còn một khoảng cách.
Có thể đạt tới nhị lưu đã coi như cường giả, Lý Thiên Lan vừa đột phá cảnh giới tính là một người, thị vệ Lăng Vân bên người hoàng đế kia cũng tính là một người, Đường Ninh cũng chỉ biết hai vị cao thủ trẻ tuổi này.
Về phần nhất lưu cao thủ, vậy thì khó lường, mặc dù không đến mức nói là phượng mao lân giác, nhưng mỗi một vị đều là cự phách một phương trên giang hồ, có bản sự khai tông lập phái.
Đường Ninh cảm thấy Trịnh đồ tể có thể tính là một người, về phần lão khất cái, có khả năng trong giới nhất lưu cao thủ cũng coi như lợi hại.
Đương nhiên, những chuyện này cách hắn quá xa, dùng cách phân chia thực lực người tập võ trên giang hồ bây giờ, hắn còn chưa tính là gì, khoảng cách tới tam lưu còn một bước dài.
Nhưng mặc dù thực lực không tính là mạnh, nhưng leo tường trèo cửa sổ vẫn rất nhẹ nhàng, Đường Ninh tập võ không lâu, đối với tiến cảnh bây giờ hắn đã hết sức hài lòng.
Hắn đi đến góc tường, ngồi xổm xuống, nhìn lão khất cái hỏi: "Võ công của Tô cô nương đã đến cảnh giới gì?"
"Ngươi nói tiểu hồ ly kia à?" Lão khất cái ợ một hơi rượu, nói ra: "Miễn cưỡng xem như nhị lưu, nhưng nếu thật động thủ, hai vị nhân tình nhỏ kia của ngươi cộng lại cũng không phải là đối thủ của nàng."
"Hai vị nào?"
Lão khất cái nhìn Lý Thiên Lan vừa mới đi tới, lại nhìn Đường Yêu Yêu đang múa kiếm kia, nói ra: "Trời sinh mị cốt rất khó có được, ngươi muốn biến nàng thành nhân tình nhỏ thì phải nhanh tay lên, qua cái thôn này sẽ không có nhà trọ nữa đâu."
Già mà không đứng đắn, cái gì mà nhân tình nhỏ, quá khó nghe. . .
Về phần trời sinh mị cốt, Tô Mị trừ trong tên có chữ mị, thì nàng và chữ "Mị" này không có nửa văn tiền quan hệ, nằm ngủ với nàng trên cùng một giường lớn cũng không cảm giác được nàng mị ở nơi nào.
Hắn đứng lên đi qua, nhìn Tiểu Tiểu ngồi ở trong sân ngẩn người, giới thiệu với Lý Thiên Lan: "Đây là Tiểu Tiểu, hiện tại là muội muội ta."
Hắn lại nhìn về phía Tiểu Tiểu, "Đây là Lý tỷ tỷ."
Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn nàng, nhỏ giọng chào: "Lý tỷ tỷ."
Đến bây giờ, Tiểu Tiểu đã không còn cảnh giác cùng phòng bị đối với người mà Đường Ninh giới thiệu cho nàng quen biết nữa.
Đường Ninh giúp nàng rót chén trà, hỏi: "Các ngươi sắp đi rồi?"
Lý Thiên Lan gật gật đầu, nói ra: "Chậm nhất là mấy tháng, chờ đến khi thương lượng xong tất cả chi tiết cùng triều đình, thì sẽ lên đường về Sở quốc."
Đường Ninh tính một chút, các nàng ở Trần quốc đã gần một năm, cũng nên trở về.
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: "Sang năm lại đến chứ?"
Hàng năm Sở quốc đều sẽ triều cống tới Trần quốc, một nhóm sứ thần vừa rời đi, một nhóm sứ thần khác sẽ đến tới.
Lý Thiên Lan nhấp một ngụm trà, nói ra: "Triều cống biến thành ba năm một lần, sau này có lẽ ta sẽ không tới."
Đường Ninh đã sớm biết, thân phận của nàng hẳn không phải sứ thần, nhưng thân phận cụ thể của nàng là gì hắn lại không biết.
Hắn nhìn Lý Thiên Lan, đánh giá nàng một phen, hỏi: "Ngươi là công chúa Sở quốc sao?"
Hoàng thất Sở quốc chính là họ Lý, tất cả sứ thần đều một mực cung kính với nàng, nàng là nữ nhi, lại có thể thi đậu trạng nguyên, bối cảnh ở Sở quốc nhất định thông thiên, đây là một suy đoán của Đường Ninh.
Lý Thiên Lan lắc đầu, nói ra: "Không phải."
"Nhưng ngươi cũng không phải sứ thần." Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Rốt cuộc là ngươi có thân phận gì?"
Lý Thiên Lan nhìn hắn, thần bí cười một tiếng, nói ra: "Chờ tới khi ngươi đến Sở quốc thì sẽ biết."
Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Vậy hẳn là không có cơ hội."
Sau khi Lý Thiên Lan về Sở quốc, nếu không có gì ngoài ý muốn, về sau sợ là không có cơ hội gặp lại, tuy nói thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, nhưng bọn hắn tốt xấu cũng là huynh đệ đồng sinh cộng tử qua, thế nên hắn giữ nàng lại uống thêm hai chén trà.
Sau khi Lý Thiên Lan đi, Đường Yêu Yêu không luyện công nữa, nàng đi tới ngồi đối diện với hắn, che giấu đi sắc mặt vui mừng, hỏi: "Nàng ta sắp về nhà rồi?"
"Đúng vậy." Đường Ninh thở dài, nói ra: "Khoảng một thời gian nữa sẽ đi."
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, hỏi: "Ngươi không nỡ xa nàng?"
"Bằng hữu bấy lâu, tự nhiên có chút không nỡ." Đường Ninh nói một câu, rồi đột nhiên quay sang nhìn nàng hỏi: "Bao giờ người về Linh Châu?"
Đường Yêu Yêu trừng mắt liếc hắn một cái, nói ra: "Ta muốn trở về lúc nào thì trở về lúc đó, ngươi quản được sao?"
Đường Ninh nhìn nàng, giải thích nói: "Ý của ta là, nếu như ngươi không vội trở về, ta có mấy chuyện muốn tìm ngươi thương lượng."
Hắn chuẩn bị mở một hiệu sách ở kinh sư, « Tây Sương Ký » và « Mẫu Đơn Đình » thành công như vậy, mở hiệu sách gần như là chuyện làm ăn kiếm bộn mà không lỗ.
Nhưng tiền của hắn lại không đủ, cần tìm một người đầu tư Thiên Sứ, dáng vẻ Đường Yêu Yêu rất giống Thiên Sứ.
"Mở hiệu sách, chúng ta hợp tác?" Đường Yêu Yêu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Tốt."
Nữ nhi của Đường tài chủ vẫn có một đôi tuệ nhãn, không do dự đồng ý chuyện này.
Nàng nghĩ nghĩ, nói ra: "Hiệu sách muốn đặt tên là gì, nếu không gọi là"Yêu Yêu trai" ?"
"Thật khó nghe." Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Vẫn nên gọi là Đường Ninh trai đi, so với Yêu Yêu trai thì êm tai hơn nhiều."
Đường Yêu Yêu nheo mắt lại nhìn hắn.
"Nếu không như vậy đi, ta còn có biện pháp điều hoà." Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói ra: "Ghép tên hai chúng ta lại, có thể cho ngươi ở phía trước, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Yêu Yêu Ninh?"
Đường Yêu Yêu lắc đầu, "Khó nghe muốn chết."
Đường Ninh lắc đầu nói: "Một người lấy một chữ."
"Yêu Ninh trai?" Đường Yêu Yêu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói : "Cũng không dễ nghe."
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Nếu không, lấy Đường của ngươi, lấy Ninh của ta?"
. . .
Hai ngày gần đây bách tính ở kinh sư đang mật thiết chú ý tới một vụ án.
Hắc Hổ bang lừa bán nhân khẩu, kéo theo Đường gia liên lụy vào, bệ hạ để Hình bộ, Ngự Sử đài, Đại Lý Tự tam ti hội thẩm, khí thế muốn điểu tra ra manh mối vụ án này.
Trong vòng một năm qua cũng không có mấy lần tam ti hội thẩm, một khi kinh động tới tam ti này, chặt đầu chính là kết quả nhẹ nhất, nghiêm trọng nhất thậm chí có khả năng sẽ bị lăng trì.
Sau khi bang chủ Hắc Hổ bang nghe nói việc này, đêm đó lập tức tự vẫn trong ngục, mặc dù vẫn mất mạng, nhưng dù sao vẫn được toàn thây.
Bang chủ Hắc Hổ bang sợ tội tự vẫn, mà trải qua tam ti thẩm tra, chưa tra được quan hệ trực tiếp giữa Đường gia và Hắc Hổ bang về chuyện buôn bán nhân khẩu, ngược lại là Nhị thiếu gia của Đường gia kia, mượn thanh thế Đường gia, nhiều lần bao che Hắc Hổ bang ức hiếp bách tính, bị tra được chứng cứ xác thực.
Án này có động tĩnh quá lớn, nể tình Đường Chiêu đang bị thương, mặc dù bệ hạ không xử phạt hắn làm ra quá nặng, nhưng cũng hạ ý chỉ vĩnh viễn không thu nhận, trải qua chuyện này, con đường hoạn lộ của Đường Chiêu đã hoàn toàn đứt đoạn.
Cùng lúc đó, một vị thị lang Hộ bộ thuộc về phe phái Đường gia, không hiểu sao lại bị điều ra kinh, mặc dù quan giai chưa biến, nhưng từ đây, Đường gia và Đoan Vương ở Hộ bộ đã không có nhân thủ.
Những chuyện này cũng bị coi thành một trong những hình phạt mà bệ hạ xử phạt Đường gia.
Tóm lại, trận Song Vương chi tranh này, do Khang Vương toàn thắng mà kết thúc.
Đoan Vương phủ.
Đoan Vương nổi giận đã đập bể mấy chén trà, mắng to: "Ngu xuẩn, tất cả đều là ngu xuẩn!"
Tương phản, Khang Vương phủ, Khang Vương lại cười tươi, trong ngực ôm hai nữ tử, nhấp một ngụm rượu, cười nói: "Có ai không, chuẩn bị dâng hai phần hậu lễ, một phần đưa đến Tiêu phủ, một phần khác đưa đến quan trạng nguyên. . ."