Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 208: Tam ti hội thẩm

Chương 208: Tam ti hội thẩm
Đường Ninh dừng bước, quay đầu nhìn Đường Yêu Yêu, hỏi: "Sao thế?"
Đường Yêu Yêu cầm kiếm đi tới, đến bên người Đường Ninh, hít mũi một cái rồi hỏi: "Trên người của ngươi sao lại thơm như vậy?"
Đường Ninh nhìn nàng, mặt không đổi sắc nói ra: "Có thể là bởi vì đêm qua ngòi chơi với đám người Sở Sở cô nương một lúc, đã lâu không gặp nên có nhiều chuyện để nói, nên bị lây mùi hương liệu trên người các nàng."
"Đây không phải mùi hương liệu." Đường Yêu Yêu lắc đầu, nói ra: "Đây là hương cánh hoa dùng để tắm cánh, đêm qua ngươi tắm cánh hoa hả?"
Hắn là một đàn ông thì tắm cánh hoa gì chứ, nhất định là hôm qua Tô hồ ly tắm, khó trách trên người nàng thơm như vậy.
"Vậy cũng không biết." Đường Ninh nhìn nàng, nói ra: "Có thể là các cô nương đó có người tắm, không phải ngươi nghi ta đêm qua không đi Hồng Tụ các mà đi địa phương khác chứ, Hứa chưởng quỹ có thể làm chứng, mấy người Sở Sở cô nương cũng có thể làm chứng."
Đường Yêu Yêu liếc hắn một cái rồi nói: "Đêm qua ngươi đi đâu thì có quan hệ gì với ta?"
Đường Ninh nhìn nàng, "Vậy ngươi còn hỏi ta làm gì?"
"Ta hỏi thay Tiểu Ý." Nàng nhìn Đường Ninh một chút, sau đó quay người đi ra ngoài viện.
Đường Ninh nhìn nàng đi ra mới hỏi: "Còn chưa ăn điểm tâm mà ngươi lại đi đâu đấy?"
Đường Yêu Yêu không quay đầu lại, nói: "Ta đi Hồng Tụ các hỏi xem việc làm ăn mấy ngày nay thế nào."
Đường Ninh cũng không lo lắng chuyện này, quay người đi về gian phòng của mình.
Tô Mị không đi cửa chính, nàng nhảy cửa sổ, không sợ bị người khác nhìn thấy.
Ngôi nhà của hắn ba năm ngày nữa còn chưa xây xong, nói cách khác, hắn còn cần ngủ ở Hồng Tụ các thêm một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này, có khả năng Tô Mị sẽ còn tới, hồ ly biết nhảy cửa sổ bò giường là không thể trêu vào, nhưng vì trong sạch và an toàn của mình, hôm nay hắn chuẩn bị đổi một căn phòng.
Hắn đi tới trước cửa ra vào, gõ cửa một cái, hỏi: "Tiểu Tiểu, muội ngủ dậy chưa?"
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng rất nhanh đã mở ra, thiếu nữ chỉ mặc một cái áo lót, còn chưa mặc áo ngoài, chân trần đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn hắn.
Chắc là nàng vừa nhảy xuống giường trực tiếp chạy tới, cho nên ngay cả giày cũng không xỏ.
Đường Ninh chặn ngang ôm lấy nàng, đặt nàng lên bên giường, sau đó lại lấy một chậu nước để nàng rửa chân, dặn dò: "Lần sau nhớ phải xỏ giày nhé, muội nhanh lên mặc quần áo tử tế, chúng ta đi ăn điểm tâm."
Nàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Tiểu Tiểu vẫn sợ gặp người lạ, Đường Ninh vốn muốn để Tình Nhi mang điểm tâm bưng đến trong phòng, nhưng suy nghĩ lại thì thấy tiếp xúc nhiều với người khác, sẽ có chút trợ giúp đối với việc thay đổi tính cách của nàng.
"Đến đây nào Tiểu Tiểu, ăn nhiều một chút, về sau sẽ không gầy như vậy." Nhạc mẫu đại nhân cũng đã nghe nói chuyện của nàng, vừa gắp thức ăn cho nàng, vừa cau mày nói: "Những kẻ táng tận thiên lương kia, làm bao nhiêu chuyện xấu rồi, cuối cùng nhất định sẽ bị trời phạt!"
Bà nhìn về phía Chung Minh Lễ, hỏi: "Vụ án này đã phá được chưa?"
"Bang chủ và các bang chúng Hắc Hổ bang đều đã bị bắt." Chung Minh Lễ nhẹ gật đầu, nói: "Buổi sáng hôm nay, Hình bộ đã đưa tất cả người đi qua, án này liên lụy quá lớn, tất cả những người có liên quan đến vụ án này khẳng định sẽ bị nghiêm trị."
Ăn cơm xong, Chung Ý Tô Như và Đường Yêu Yêu dẫn Tiểu Tiểu tới tiệm may để may quần áo, có Đường yêu tinh đi theo, sẽ không xảy ra chuyện gì, Đường Ninh không đi theo các nàng, chuẩn bị đi tìm đám người Lưu lão nhị.
Sau khi Hắc Hổ bang bị bắt, đầu đường kinh sư đã không có đám ăn mày giả nữa, bọn hắn muốn thành lập tổng đà ở kinh sư cũng dễ dàng hơn một chút.
Tình Nhi ôm lấy hộp gỗ mà Nhuận Vương cho, nhét một khối bánh ngọt vào trong miệng, lúc đi ngang qua người Đường Ninh, bước chân nàng dừng lại, xích lại gần hắn ngửi ngửi, kinh ngạc nói: "Cô gia, sao trên người ngươi lại thơm như vậy, ngươi dùng cánh hoa hồng để tắm sao?"
Đường Ninh nhìn nàng một chút: "Sao ta lại dùng cánh hoa hồng để tắm?"
Tình Nhi nghi ngờ nói: "Thế thì sao trên người ngươi lại có hương cánh hoa hồng?"
"Tiểu hài tử đừng hỏi nhiều như vậy." Đường Ninh đoạt lại hộp gỗ kia từ trong ngực nàng, nói ra: "Chớ ăn nữa, lại béo thì không gả ra được!"
"Chính là mùi hương cánh hoa hồng mà." Tình Nhi bĩu môi, nhìn theo bóng lưng Đường Ninh rời đi, có chút ủy khuất nói ra: "Hơn nữa người ta vốn không cần gả đi. . ."
. . .
Trên con đường nào đó ở Kinh sư, Đường Yêu Yêu mang theo Chung Ý Tô Như và Tiêu Tiểu Tiểu càn quét qua từng cửa hàng, nàng nắm bàn tay nho nhỏ vào rồi hào phóng nói: "Thích thứ gì thì mua cái đó, ta trả tiền."
Cửa hàng vải nào đó, có hai phụ nhân đang vừa chọn lựa vải vóc, vừa nói chuyện phiếm.
" Dáng dấp mấy cô nương này thật xinh đẹp, cũng không biết là nhà ai."
"Tiểu cô nương kia mi thanh mục tú, đến khi trưởng thành nhất định là một mỹ nhân bại hoại."
"Nữ nhi nhà ngươi so với nàng còn nhỏ hơn một chút nhỉ, ngươi phải chú ý hài tử nhà các ngươi đấy, nghe nói ở kinh sư có một nhóm người chuyên bắt cóc trẻ con, chúng mà đắc thủ là sẽ bán bọn hắn ra bên ngoài, may mắn mà có quan trạng nguyên. . ."
"Ta cũng nghe nói, hôm nay ta không dám để con ta ra ngoài chơi, những kẻ đáng giết ngàn đao kia dám làm loại chuyện này, cũng không sợ sinh con không có. . ."
"Xuỵt, nói nhỏ chút, ta nghe nói chuyện này có quan hệ cùng Đường gia đấy, cũng không thể để cho người khác nghe được."
Hôm qua khi quan trạng nguyên đang dạo phố lại đột nhiên bỏ chạy, hôm nay mới có tin tức, hóa ra là quan trạng nguyên liên thủ với Tiêu tiểu công gia tiêu diệt Hắc Hổ bang dám buôn bán nhân khẩu, trừ đại hại vì kinh sư, bách tính trên phố nói về việc này cũng muốn tán dương hai câu.
Chuyện buôn bán nhân khẩu, cho dù là ở kinh sư dưới chân thiên tử, cũng chẳng có gì lạ, bách tính càng hận thấu xương đối với hắn, nếu chuyện này xảy ra ở bên ngoài kinh sư, kẻ buôn người bị người ta bắt được, có lẽ là sẽ bị trói lại trực tiếp thiêu chết, thậm chí quan phủ cũng sẽ không can thiệp.
Nhà ai mà không có một hai đứa bé, từ sau khi tin tức truyền ra, dân chúng liền đặc biệt chú ý tới chuyện này.
Trong cung điện nào đó, hôm nay khi tảo triều sắp kết thúc.
Ngụy Gian nhìn Trần Hoàng một chút, tiến lên trước một bước, hô: "Chư vị đại nhân, còn có chuyện gì muốn tấu?"
"Thần có bản tấu."
Bách quan nghe được tiếng này, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía một vị ngự sử đứng ra.
Ngự sử trẻ tuổi ôm hốt bản, tiến lên mấy bước, khom người nói: "Khởi bẩm bệ hạ, trong kinh có Hắc Hổ bang cả gan làm loạn, làm chuyện táng tận thiên lương lừa bán hài đồng, thiên lý không dung, mà pháp lý không tha, không biết có bao nhiêu bách tính đã bị bọn hắn hại, thần khẩn cầu bệ hạ tra rõ việc này, an trí những hài đồng bị lừa gạt kia, còn cho bách tính một bầu trời sáng sủa."
Trần Hoàng nhìn hắn một chút, nói ra: "Vụ án này không phải trẫm đã giao cho Hình bộ đi làm sao?"
Ngự sử kia lại thi lễ một cái, nói ra: "Hồi bệ hạ, Hắc Hổ bang chỉ là một tiểu bang, nếu không có bối cảnh, làm sao có thể ngồi vững vàng ở kinh sư, chuyện táng tận thiên lương như vậy, một lần làm là tận mấy năm, thần nghĩ là phía sau bọn chúng nhất định là có người sai sử, khẩn cầu bệ hạ tra rõ."
Trần Hoàng nhìn về phía hắn, hỏi: "Vậy ái khanh nhìn nhận việc này thế nào?"
Vị ngự sử tuổi trẻ kia thoáng liếc qua Khang Vương một chút, cao giọng nói: "Án này quá mức trọng đại, thần cho rằng hẳn nên do Hình bộ và Đại Lý Tự, Ngự Sử đài tam ti hội thẩm, nghiêm tra án này, như vậy mới có thể cho bách tính một câu trả lời."
Lời vừa nói ra, trong điện lâm rơi vào an tĩnh, sắc mặt bách quan khác nhau, trong lòng không biết suy nghĩ.
Nhị công tử Đường gia bị phát hiện ở Hắc Hổ bang, khiến cho Đường gia liên luỵ tới án này, nếu án này là rơi vào tay Hình bộ, Đường gia sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng nếu Đại Lý Tự tham gia vào thì không giống với lúc trước, Đại Lý Tự rất ít tra án, nhưng khi tra thì nhất định là đại án, thường có quan hệ cùng quan viên quyền quý trong kinh, càng quan trọng hơn là, Đại Lý Tự Khanh chính là vây cánh của Khang Vương, làm sao có thể buông tha cơ hội đả kích Đường gia ?
Mà Ngự Sử đài lại là một đám chỉ nhận lý chỉ nhận pháp, đừng nói việc này có quan hệ cùng Đường gia, cho dù là có quan hệ cùng Đoan Vương hay Khang Vương, bọn hắn cũng tuyệt đối sẽ truy xét đến ngọn nguồn.
Vụ án này tra được hiện tại, đã không đơn thuần là Hắc Hổ bang lừa bán nhân khẩu.
Đây là trận đọ sức giữa Đoan Vương và Khang Vương, mà Đường gia, không thể nghi ngờ là bị đẩy vào trung tâm trận sóng gió này.
Mà từ tình hình trước mắt đến xem, không thể nghi ngờ gì Đoan Vương đã rơi vào hạ phong, nếu là Đường gia chịu thương tích trong cuộc phong ba này, Đoan Vương không chỉ là thực lực đại tổn, mà danh vọng ở dân gian sợ là cũng muốn giảm nhiều.
Khang Vương đi một chiêu này, trực tiếp buộc mình với bách tính, và pháp lý vào cùng một chỗ, ngay từ đầu đã đứng ở thế bất bại.
Trần Hoàng liếc nhìn phía dưới một vòng, gật đầu nói: "Ái khanh nói có lý, án này, sẽ do tam ti hội thẩm đi."
Vị trí nào đó trong điện, Khang Vương khẽ nhếch miệng lên, mà đứng ở bên cạnh hắn, sắc mặt một thanh niên mặc hoa phục lại trầm xuống.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất