Chương 211: Thu đồ đệ
"Nàng nói vị cô nương vừa rồi à." Đường Ninh nhìn Chung Ý một chút, nói ra: "Nàng ấy gọi là Đường Thủy, Yêu Yêu cũng đã gặp."
Đường Yêu Yêu ghé đến bên tai Chung Ý nhỏ giọng nói vài câu.
Chung Ý biết trong lòng Đường Ninh có quyết định chuyện về Đường gia nên cũng không hỏi nữa.
"Mặc dù vị Đường Thủy cô nương kia có dung mạo xinh đẹp, nhưng là tỷ tỷ của các ngươi, không cần lo lắng." Sau khi Đường Ninh đi, Đường Yêu Yêu nghĩ một chút rồi lại nhìn Chung Ý dặn dò: "Các ngươi cần lo lắng chính là một hồ ly tinh khác, nàng không phải là đèn đã cạn dầu. . ."
Chung Ý nhìn nàng, nói ra: "Yên tâm đi, tướng công biết cân nhắc."
Đường Yêu Yêu liếc nàng một cái, "Ngươi yên tâm là được, hắn có biết cân nhắc hay không lại không có quan hệ với ta."
Đường Ninh đi vào sân nhỏ, nhìn thấy Tiểu Tiểu ngồi trên băng ghế đá trong sân ngẩn người, lão khất cái đứng bên người nàng, đi tới đi lui, tấm tắc kỳ lạ.
Thấy Đường Ninh tiến đến, lão mới quay đầu nhìn Đường Ninh, nói ra: "Ngươi nhặt được một mầm mống tốt như thế từ nơi nào, không học võ quả thực là phung phí của trời."
Đường Ninh ngạc nhiên nói: "Cái gì?"
Lão khất cái trên dưới đánh giá nàng một phen, nói ra: "Gầy là thì đúng là hơi gầy, nhưng tư chất lại là thượng giai, chỉ cần cẩn thận dạy dỗ tốt thì chỉ câng một thời gian, nhất định sẽ có một vị cao thủ nhất lưu."
Tiểu Tiểu bị lão quan sát như vậy, có chút sợ hãi trốn ở phía sau Đường Ninh.
"Nhất lưu cao thủ?" Đường Ninh nhìn lão khất cái, hai mắt tỏa ánh sáng, hỏi: "Lão nhìn tư chất ta thế nào, có thể trở thành cao thủ nhất lưu sao?"
"Ngươi ăn bám là đủ rồi, trở thành cao thủ nhất lưu làm gì?" Lão khất cái nhìn hắn một cái, nói ra: "Nhân tình nhỏ của ngươi có võ công không tệ, bảo vệ ngươi vẫn dư sức."
Nhỏ. . . , phi, các nàng võ công cao thì có quan hệ gì với mình, rèn sắt còn cần tự thân cứng rắn, hiện tại hắn đã có thể leo tường, mặc dù tư chất kém một chút, nhưng cần cù bù thông minh, hắn có lòng tin với bản thân mình.
Lão khất cái không tiếp tục để ý tới Đường Ninh, vây quanh hắn, nhìn Tiểu Tiểu, dùng giọng nói tràn ngập dụ hoặc nói: "Tiểu cô nương, ngươi muốn học võ cùng lão phu, trở thành cao thủ nhất lưu không?"
Tiểu Tiểu nắm lấy góc áo Đường Ninh, sợ hãi nhìn lão ta.
Lão khất cái cũng đã nhìn ra, Đường Ninh mới là người quyết định, hắn ngẩng đầu nhìn Đường Ninh, nói: "Tiểu tử, đời này lão phu chưa từng thu đồ đệ, không muốn mang một thân công phu này vào trong mộ, khiến truyền thừa bị đứt đoạn, ngươi giao nàng cho lão phu, không cần mấy năm, lão phu có thể giúp nàng đứng ở đỉnh võ lâm này."
Đường Ninh liếc mắt nhìn hắn, lão gia hỏa này không phải là rất lợi hại sao, kết quả là thu đồ đệ còn phải cầu đến chính mình?
Hắn không phản đối việc lão khất cái thu Tiểu Tiểu làm đồ đệ, đến bây giờ hắn vẫn không thấy rõ thực lực của lão khất cái, nếu như có thể được hắn dốc túi dạy dỗ, một đường võ học nhất định sẽ thông thuận, việc này không giống với ngày bình thường khi lão cao hứng mới chỉ điểm cho Bành Sâm một chút.
Nhưng chuyện này còn phải hỏi xem Tiểu Tiểu có muốn hay không.
Hắn cúi đầu hỏi Tiểu Tiểu: "Muội có muốn đi theo vị lão gia gia này học võ công không?"
Tiểu Tiểu nhìn lão khất cái, trên mặt lộ ra vẻ mê mang, cao thủ nhất lưu đối với nàng vẫn là một từ ngữ rất xa lạ.
Lão khất cái tưoi cười nói: "Nếu ngươi đi theo ta học võ công, về sau liền có thể trở nên rất lợi hại rất lợi hại, không còn người nào có thể khi dễ ngươi, ai khi dễ ngươi, ngươi có thể đánh lại bọn hắn."
Dường như nàng nghĩ tới điều gì, bàn tay nắm lấy góc áo Đường Ninh càng thêm dùng sức, nhỏ giọng nói ra: "Muốn."
Lão khất cái cười ha ha, nói ra: "Bây giờ ngươi dập đầu ba cái với lão, sau này ngươi sẽ là đồ nhi ngoan của ta."
Tiểu Tiểu quỳ trên mặt đất, ngoan ngoãn dập đầu ba cái với lão khất cái.
Đường Ninh có chút đau lòng giúp nàng lau bụi đất dính trên trán, lão khất cái sờ lên đầu của nàng, cười nói: "Đồ nhi ngoan. . ."
Lão vươn tay ra trước mặt Đường Ninh, nói: "Cho ta chút bạc."
Đường Ninh nhìn lão, hỏi: "Lão muốn bạc làm gì?"
Lão khất cái tức giận nói: "Đương nhiên là mua chút dược liệu cho đồ nhi ngoan của ta, ngươi nhìn thân thể nàng gầy yếu này, trước khi đi theo lão phu học công phu, trước tiên phải cải thiện thể chất của nàng đã."
Suy nghĩ này của lão rất hợp ý Đường Ninh.
Tiểu Tiểu khổ cực đói khát trong thời gian dài, hơn nữa dinh dưỡng không đầy đủ, thân thể gầy yếu vô cùng, sức đề kháng cũng kém, Đường Ninh lo lắng với thể chất hiện tại của nàng, dù chỉ sinh bệnh nhẹ một trận cũng sẽ rất nguy hiểm, chủ yếu nhất là trước tiên phải tăng tố chất thân thể lên.
Lão khất cái biết được đủ loại đồ vật, đã là máy phân biệt xử nam, lại có thể bổ thận, điều trị thân thể, đối với lão thì việc này hẳn là chỉ tốn chút công sức.
Hắn nhìn lão khất cái, hỏi: "Muốn bao nhiêu tiền?"
Lão khất cái nghĩ nghĩ, nói ra: "Trước tiên cho một vạn lượng đi."
Không ngờ lão gia hỏa này còn xấu xa hơn cả mình, mỗi ngày ăn nhân sâm trăm năm cũng không phí một vạn lượng, thật sự nghĩ rằng hắn không hiểu chuyện đời?
"Một vạn lượng thì không có, một trăm lượng có đủ hay không?"
"Một trăm lượng?" Lão khất cái nghĩ nghĩ, phất phất tay nói: "Được rồi, hiện tại thân thể nàng còn quá hư nhược, chịu không được dược lực quá mạnh, trước hết mua mặt hàng thông thường đi, một trăm lượng cũng được, nhưng một trăm lượng này nhiều nhất có thể duy trì trong một tháng, ngươi nếu là muốn đồ nhi của ta nhanh tốt, thì phải tranh thủ thời gian kiếm tiền, về sau chỗ cần tiêu tiền còn nhiều nữa!"
Nghe ý của lão khất cái, càng về sau sẽ càng tiêu nhiều tiền, không cần lão nhắc nhở, Đường Ninh cũng biết phải tranh thủ kiếm tiền.
Kiếm tiền tự nhiên không thể rời khỏi Đường Yêu Yêu, Đường gia ở kinh sư có nhân mạch, có tài nguyên, còn có Đường yêu tinh có vận khí cược là thắng bán là đắt, nàng chính là cây rụng tiền của Đường Ninh.
Đường Ninh bỗng nhiên không hy vọng nàng rời khỏi kinh sư.
Bọn hắn ở Linh Châu còn có xưởng cất rượu, chờ đến cuối năm nay, đợt rượu đầu tiên mới có thể ra mắt, mặc dù cảm giác khẳng định không đạt được tình trạng như rươu ủ lâu năm kia, nhưng dù là nồng độ hay là thuần hương, đều muốn vượt qua rượu trên thị trường bao nhiêu con phố.
Về phần kinh sư, hắn suy nghĩ một chút, vẫn nên tiến quân vào nghề xuất bản.
Địa chỉ hiệu sách đã chọn xong, Đường đại tiểu thư thu mua mấy hiệu sách nhỏ ở một con phố hiệu sách khác, sát nhập thành một cửa hàng lớn, từ nay về sau, Đường Nhân trai chính là hiệu sách lớn nhất kinh sư.
Đường Yêu Yêu cự tuyệt đề nghị lấy một chữ từ trong tên của hai người để đặt tên, cuối cùng quyết định hiệu sách sẽ gọi "Đường Nhân trai" .
Lấy cái tên này đương nhiên là bởi vì hai lão bản sau màn của hiệu sách đều họ Đường, một bút không viết ra được hai chữ Đường, tương thân tương ái giống như là người một nhà, hiệu sách mới có thể ổn định hài hòa phát triển.
Tiểu nhị công tượng ở mấy hiệu sách nhỏ kia, cũng bị nàng thu mua luôn, chờ đến khi Đường Ninh viết ra bản thảo là có thể bắt đầu khắc bản bán.
Lúc đầu mở tiệm ở kinh sư, tuyển nhận tiểu nhị công tượng là một chuyện rất phiền phức, nhưng Đường đại tiểu thư vung tiền như rác, trong vòng vài ngày đã làm xong mọi chuyện cần thiết.
Có tiền lệ là « Tây Sương Ký » và « Mẫu Đơn Đình », Đường Ninh tính sẽ đẩy ra « Đào Hoa Phiến » và « Trường Sinh điện », tứ đại cổ điển danh kịch đã xuất bản hai bộ rồi, không có lý do gì mà hai bộ khác lại không bán được.
Năm đó vì hoàn thành luận văn, đọc những kịch cổ điển này mà thấy đau đầu, nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp xong thì không cần động đến nữa, không ngờ đến lúc này lại có thể phát huy được tác dụng.
Tình Nhi từ bên ngoài chạy vào, hốt hoảng nói: "Cô gia, bên ngoài lại có người tìm, lần này có rất nhiều người. . ."
Đường Ninh đi ra cửa huyện nha, nhìn thấy hai chiếc xe ngựa dừng ở cổng huyện nha, một vị quản gia đang chính chỉ huy mấy người, chuyển mấy cái rương trên xe ngựa xuống tới.
"Cẩn thận một chút, đừng làm vỡ."
"Tất cả nhanh mang vào một chút!"
Đường Ninh đi qua, nghi hoặc hỏi: "Làm gì vậy?"
Nam tử kia nhìn hắn, ôm quyền nói: "Ngài là quan trạng nguyên?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu,
Quản gia kia cười nói ra: "Đây là một chút lễ mọn mà Khang Vương điện hạ tặng quan trạng nguyên, còn xin quan trạng nguyên không cần chối từ."
Từ độ dày và số lượng mấy cái rương kia, lễ này cũng không tệ.
Nhưng so sánh với việc mà Khang Vương có được, những thứ này lại không tính là cái gì.
Vụ án Hắc Hổ bang, hắn không chỉ có giảm bớt nhuệ khí Đoan Vương, còn chặt được một vị Thị Lang bộ Hộ thuộc về vây cánh Đường gia cùng Đoan Vương, những thu hoạch này, cũng không phải chỉ mấy rương vàng bạc đồ vật là có thể lấy được.
Hắn đang cần tiền đây, lễ vật đưa tới cửa, sao có không thu, huống chi, nhận lấy lễ vật của Khang Vương chỉ là một tín hiệu, mà tín hiệu này, là hắn nguyện ý truyền đạt ra đi.
Đường Ninh cười chắp tay với quản gia kia, nói ra: "Thay ta cám ơn Khang Vương điện hạ."