Chương 212: Tâm tư của Tô Mị
Tiêu Giác từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy mấy cái rương Đường Ninh bày trong sân, hỏi: "Những thứ này cũng là do Khang Vương tặng?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu, những cái rương này hắn vừa mở ra nhìn một chút, bên trong mặc dù không phải vàng ròng bạc trắng, nhưng đồ vật quý báu và tranh chữ có không ít, nếu bàn về giá trị, so với một cái rương đầy bạc cũng lớn hơn nhiều.
Hắn chuẩn bị chọn từ bên trong ra mấy thứ hữu dụng, những đồ vật loạn thất bát tao khác thì cầm lấy đi bán, thực ra thì cầm ngân phiếu trong tay vẫn an tâm hơn.
" Lần này Khang Vương đúng là bỏ được." Tiêu Giác phủi tay, nói ra: "Những thứ đưa đến cho ngươi so với đưa đến Tiêu gia còn nhiều hơn, nhưng cũng khó trách, cho dù hắn đưa những vật này đưa cho người khác, cũng không thể hạ được một Thị Lang bộ Hộ thuộc phe Đoan Vương."
Hắn ngồi xuống đối diện với Đường Ninh, hỏi: "Ngươi nghĩ kỹ chưa, sau này muốn đứng về phía Khang Vương?"
Đường Ninh đưa ấm trà cho hắn rồi hỏi: "Chẳng lẽ đứng về phía Hoài Vương sao?"
"Cũng thế." Tiêu Giác tự mình rót cho mình một chén trà, nói: "Ngươi và Đường gia đã vào thế bất lưỡng lập, như thế cũng chính là thế bất lưỡng lập với Đoan Vương, Hoài Vương chỉ là vật làm nền, cũng chỉ có thể chọn Khang Vương."
Kỳ thật trước mắt Đường Ninh cũng không tồn tại vấn đề chọn hay không chọn, chuyện mà hắn không làm được nhưng Khang Vương có thể làm được, chuyện mà Khang Vương muốn làm, lại cần một lý do, hắn cho Khang Vương lý do, Khang Vương giúp hắn đi làm, hai bên theo như nhu cầu thôi.
Về phần chọn đội để đứng, hiện tại hắn cũng không cần cân nhắc.
Tiêu Giác không nói chuyện này nữa, hỏi: "Ai, sau ba tháng nữa là phải nhậm chức, trong khoảng thời gian này ngươi có tính toán gì không?"
"Tính toán gì?"
Tiêu Giác lắc đầu, nói ra: "Đây chính là thời gian ba tháng tự do cuối cùng, đợi sau khi nhậm chức, ngươi sẽ không thể thanh nhàn như bây giờ đâu, ngươi không thừa dịp này đi dọ chơi buông lỏng một chút?"
Đường Ninh nghĩ một chút rồi nói: "Tháng sau ta định thành cái thân, ngươi có muốn đến ăn cơm uống rượu hay không?"
"Thành thân?" Tiêu Giác khẽ giật mình, hỏi: "Không phải ngươi đã thành thân rồi sao, lần này cưới mấy người?"
Đường Ninh duỗi ra hai ngón tay.
"Hai người? Không phải ngươi đã có hai người rồi sao?" Tiêu Giác trừng to mắt, hỏi: "Lần này cưới ai, Đường cô nương khẳng định là một người, một người khác là ai, Lý cô nương. . . , chẳng lẽ là Tô cô nương!"
Đường Yêu Yêu từ ngoài viện thò đầu ra: "Ai kêu ta?"
"Đang nói một Đường cô nương khác." Đường Ninh phất phất tay với nàng, Đường Yêu Yêu lại rụt đầu trở về.
"Một Đường cô nương khác?" Tiêu Giác phun nước trà ra ngoài, từ trên ghế đứng lên, kinh hãi nói: "Chẳng lẽ là Đường Thủy cô nương, nàng ấy là tỷ tỷ của ngươi !"
Sau khi hắn nói xong, lại vỗ vỗ đầu: "Không đúng, ta quên mất, nàng chỉ là biểu tỷ của ngươi, còn không phải thân. . ."
"Đều không phải!" Đường Ninh tức giận nhìn hắn một cái, con hàng Tiêu Giác này, mặc dù thân thể hắn vẫn thuần khiết như một đóa hoa trắng nhỏ, trong lòng đã đen thành bùn nhão.
Nghe Đường Ninh giải thích, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại nhìn Đường Ninh, chậc chậc nói: "Một người cưới hai lần, không hổ là quan trạng nguyên, thật biết chơi. . ."
Đường Ninh liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Ngươi cũng 18 rồi đấy, hiện tại không cưới lão bà, còn phải chờ tới lúc nào?"
Tiêu Giác ưỡn ngực, nói ra: "Là ta chướng mắt những nữ nhân dong chi tục phấn kia."
Đường Ninh nghĩ một chút rồi nói: "Sao ta lại nghe nói, Tiêu lão công gia làm mối cho người đã đạp nát cửa rất nhiều vọng tộc ở kinh sư, thế nhưng không ai đồng ý thông gia với Tiêu gia, là bởi vì ngươi. . ."
"Nói bậy!" Đường Ninh còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Giác đánh gãy, hắn vỗ một bàn tay lên bàn đá, nói: "Đó đều là lời đồn, nói thật cho ngươi biết, mấy ngày trước ta đi thanh lâu. . ."
"Lại kêu mười cô nương tới ngồi cho muỗi đốt?"
Tiêu Giác nhìn hắn, nói ra; "Ta và ngươi, đã không giống với lúc trước."
"Ngươi không lừa được ta." Đường Ninh nhìn hắn, cười nói: "Lão tiền bối đã dạy cho ta phương pháp xem người kia, ngươi vẫn là ngươi, chúng ta vẫn giống nhau."
Tiêu Giác cười lạnh một tiếng, nói ra: "Ngươi cũng đã thành thân, còn có mặt mũi nói giống như ta?"
Đường Ninh cười cười, nói ra: "Lập tức sẽ không giống với lúc trước. . ."
Lão khất cái mới là người có kiến thức uyên bác, không gì làm không được, lại có thể thông qua tướng mạo nhìn ra loại chuyện này, từ trình độ nào đó, trước kia lão ở đầu đường đoán mệnh cũng không phải chỉ thuận miệng.
Lão còn nói mình có đào hoa kiếp, Đường Ninh đã đợi thật lâu rồi, đến bây giờ còn không đợi được.
Đầu tháng sáu sẽ cưới Tiểu Như và Tiểu Ý vào cửa, hiện tại nhà của hắn cũng đã hoàn thành, bởi vì chỉ sửa chữa chứ không phải mới xây, thời đại này cũng không tồn tại Formaldehyd vượt chỉ tiêu như kiếp trước, chỉ cần quét tước hai ngày là lập tức có thể đi vào ở.
Trước đó, hắn vẫn cần ở lại Hồng Tụ các ngủ tiếp hai ngày.
Hắn đẩy cửa phòng đi vào, Tô Mị đang ngồi tại bên giường, hai chân nhỏ khẽ đung đưa.
"Sao bây giờ ngươi mới đến a. . ." Nàng nhìn thấy Đường Ninh, mừng rỡ, nói ra: "Mau tới đây, chúng ta chơi hai ván, sau đó đi ngủ."
Hiện tại Tô Mị đã là cao thủ đánh bài, Đường Ninh muốn thắng nàng cũng không dễ dàng như vậy, chơi năm ván, hắn thua ba, trên mặt dán ba mẩu giấy trắng, Tô Mị chỉ có hai mẩu.
"Tốt rồi, hôm nay coi như ta thua, thời gian không còn sớm, sớm nghỉ ngơi một chút." Đường Ninh cuốn một tấm chiếu tới, trải trên mặt đất.
Đổi phòng khác có lẽ sẽ khiến đám Hứa chưởng quỹ hoài nghi, trước tiên hắn vẫn chịu đựng nằm trên mặt đất một đêm vậy.
"Cái gì mà tính ngươi thua, vốn chính là ngươi thua. . ." Tô Mị nằm trên giường, nhìn hắn nói: "Trên mặt đất lạnh lắm, ngươi ngủ trên giường đi, cái giường này lớn như vậy, hai người cũng ngủ được."
Giường đúng là rất lớn, nhưng ban đêm hôm nay hắn ngủ thiếp đi, Tô hồ ly bò lên thì hắn không biết.
Trong trạng thái thanh tỉnh, ý nghĩa sẽ khác rồi.
Đường Ninh nằm trên chiếu, nhắm mắt lại, nói ra: "Không cần, ta thích ngủ trên mặt đất."
Tô Mị trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Có phải ngươi cảm thấy ta rất không biết xấu hổ hay không?"
Đường Ninh đưa hai tay gối lên sau đầu, nói: "Đừng cho là ta không nhìn ra ngươi vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, cũng đừng giả bộ đầy kinh nghiệm sa trường."
Tô Mị từ trên giường ngồi dậy, hai tay che ngực, kinh hãi nói: "Ngươi làm sao nhìn ra được?"
Đường Ninh mở to mắt, thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng chỉ có ngươi có thể nhìn ra?"
Tô Mị liếc mắt nhìn hắn, nói ra: "Không ngủ giường thì không ngủ giường, vậy ngươi ngủ gần một chút đi, đến bên giường ngủ đi."
Đường Ninh trở mình, nằm xuống sát bên giường, ngẩng đầu nói với Tô Mị: "Ngươi có biết không, từ nơi này nhìn lên thấy mặt của ngươi rất lớn."
"Đi chết đi!"
Tô Mị rụt vào giữa giường, Đường Ninh không nhìn thấy nàng nữa.
Đường Ninh nghĩ một chút rồi nói: "Đúng rồi, có một chuyện quên nói cho ngươi biết, ngày mùng chín tháng sau ta muốn thành hôn."
"Ngày mùng 9 tháng 6?" Trên giường truyền đến một tiếng kinh ngạc, "Không phải ngươi đã thành thân rồi sao?"
"Lại thành một lần nữa, đến lúc đó ngươi có muốn tới uống chén rượu mừng hay không?"
"Ngươi khẳng định muốn ta đi qua?" Trong giọng nói của Tô Mị mang theo một tia trêu chọc.
Đường Ninh nghĩ nghĩ, nếu Tô hồ ly muốn đi, thì sẽ cướp hết mọi nổi bật của hắn, nhưng hắn ở kinh sư lại không có mấy bằng hữu, không mời nàng thì không thể nào ăn nói, hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, nói ra: "Ngày đó ngươi đi tới đó có thể che mặt không?"
Tô Mị ngáp một cái: "Đến lúc đó rồi nói sau. . ."
Đường Ninh nhắm mắt lại, nói ra: "Còn có một việc, lại ngủ ở chỗ này hai đêm, về sau có lẽ ta sẽ không nghỉ ngơi ở đây nữa."
"Vì sao?" Trong giọng nói của Tô Mị đãn không có vẻ buồn ngủ.
"Ta mua một tòa tòa nhà ở kinh sư, hai ngày nữa sẽ vào đó ở, về sau không có người nào đoạt giường cùng ngươi."
Lần này Tô Mị không có trả lời, cong ngón tay búng một cái, ngọn nến trên bàn trực tiếp tắt đi, nàng đắp chăn, nói ra: "Ngủ đi."
Nàng nằm trên giường, lăn lộn khó ngủ.
Vốn tưởng rằng nằm trên cái giường này, chứng mất ngủ của nàng sẽ không uống thuốc mà khỏi bệnh, hiện tại xem ra sở dĩ nàng có thể an ổn chìm vào giấc ngủ ở trong này, dường như cũng không phải bởi vì cái giường này.
Nàng cắn răng, trong lòng âm thầm xấu hổ, gia hỏa này, chẳng lẽ là rót thuốc mê gì cho mình sao, vì sao nơi có hắn ở thì nàng có thể ngủ an tâm thoải mái dễ chịu?
Nếu thật là như vậy, về sau nàng phải làm sao bây giờ?
Nàng dùng sức lắc đầu, ném mấy ý nghĩ kỳ quái từ trong đầu ra, sau đó nhích lại gần g bên giường, đến gần luồng khí tức để cho người ta thoải mái kia một chút.
. . .
Sáng sớm, Đường Ninh đi vào cửa phòng, Tô Như đang giúp hắn chỉnh lý quần áo nhìn hắn một cái, sau đó nàng đi tới ân cần nói: "Tiểu Ninh ca, trán chàng sao thế?"
Đường Ninh ôm lấy một khối nhỏ tím xanh trên trán, lúng túng cười một tiếng, nói: "Đêm qua không cẩn thận từ trên giường ngã xuống, không có gì đáng ngại."
Kỳ thật đêm qua từ trên giường rơi xuống là Tô Mị, hắn thế mà đã quên mất nàng đi ngủ cũng không thành thật, nếu sớm biết thì hắn sẽ cuốn chiếu đến cửa ngủ, cũng không đến nỗi bị nàng đập thành thế này.
Thiên Nhiên Cư, Tiểu Đào bước nhanh đi tới, nhìn Tô Mị, vội vàng nói: "Tiểu thư, người sao thế, bị thương sao, em đi lấy thuốc. . ."
Tô Mị vuốt vuốt cái trán, nghĩ đến một màn sáng sớm hôm nay, trên mặt hiện ra một tia đỏ bừng.