Chương 217: Hiến kế
Thấy Khang Vương đứng dậy, đám người trong nhã các cũng thi nhau đứng lên, ánh mắt cũng nhìn qua ngoài cửa.
Người có thể khiến Khang Vương điện hạ phải chờ đợi, trong lòng bọn họ cũng hết sức tò mò.
Trong hai người đẩy cửa vào, người bên trái thì tất cả mọi người đều không xa lạ gì, Tiêu Giác Tiêu tiểu công gia, trước khoa cử lần này, hắn cũng đã là danh nhân trong kinh, chuyện Tiêu tiểu công gia đi thanh lâu ở trong kinh không ai không biết, không người không hay.
Nhưng chân chính khiến thanh danh hắn nóng bỏng lại là một chuyện khác.
Tiêu Giác xuất thân tướng môn, lại là hoàn khố nổi danh kinh sư, thế mà trong lần thi đình này lại trúng được một giáp, đây là chuyện chưa từng có kể từ khi Trần quốc khai quốc đến nay.
Bởi vậy mà hắn một bước trở thành Vũ Lâm đô úy, ngay cả tử đệ Lục Đằng tướng môn vốn được coi là có tiền đồ nhất cũng không sánh nổi hắn.
Người đang ngồi, đều là con nhà quyền quý ở kinh sư, những ngày này, không ít người bị trưởng bối đưa ra để so sánh với Tiêu Giác, nghe tên của hắn, đã sớm nghe đến mức lỗ tai lên kén.
Chỉ là ngày xưa Tiêu gia luôn khiêm tốn, từ trước đến nay không liên quan tới chuyện tranh giành, không biết lần này Tiêu tiểu công gia tham dự yến hội do Khang Vương tổ chức, có phải biểu thị điều gì hay không. . .
Những ý niệm này chợt lóe lên trong lòng mọi người, rất nhanh đã dời ánh mắt nhìn về phía một người khác.
Người này cũng trẻ tuổi giống như Tiêu Giác, nhưng nhìn rất lạ mặt, trước kia chưa bao giờ thấy qua.
Chỉ có mấy người biết được, trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu.
Đường Ninh đẩy cửa vào, chắp tay với Khang Vương, nói ra: "Trên đường có một số việc chậm trễ, mong điện hạ không trách tội."
"Làm sao lại trách tội?" Khang Vương đầy tươi cười, nói ra: "Huống chi, thời gian ước định còn chưa tới, là chúng ta tới sớm."
Hắn nhìn Đường Ninh, rồi quay sang nhìn đám người, giới thiệu: "Giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là trạng nguyên thi đình lần này- Đường Ninh, phụ hoàng đã bổ nhiệm hắn làm Hàn Lâm tu soạn, về sau, mọi người phải gọi hắn là Đường đại nhân."
Sau khi nghe Khang Vương giới thiệu, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ.
Bọn hắn mặc dù chưa từng gặp qua vị quan trạng nguyên này, nhưng người người đều đã từng nghe qua tên của hắn.
Trạng nguyên thi đình cứ ba năm sẽ sinh ra một vị, không tính hiếm lạ, đám người đang ngồi ở đây chưa chắc đã để vào mắt, nhưng vị trạng nguyên này năm nay, lại khác với những năm qua.
Điểm khác đầu tiên chính là thân phận hắn, con rơi của Đường gia hơn mười năm trước, bây giờ đã cá chép hóa rồng, cao trúng trạng nguyên, lại phủi sạch quan hệ cùng Đường gia, làm bao người ngoác mồm đến mang tai.
Đường gia là hào môn trong kinh, thế lực lớn nhất mà Đoan Vương nắm trong tay đối địch với Khang Vương, hành động của Đường gia hơn mười năm trước, trực tiếp giao vị quan trạng nguyên này cho Khang Vương.
Mà vị này cũng không để Khang Vương điện hạ thất vọng.
Vụ án thời gian trước, không chỉ có hung hăng đánh vào mặt Đường gia cùng Đoan Vương, còn gián tiếp ảnh hưởng tới thế cục giữa Khang Vương cùng Đoan Vương, khiến Đoan Vương mất một vị Thị Lang bộ Hộ, đây chính là một lần đại thắng hiếm thấy khi Khang Vương điện hạ giao đấu cùng Đoan Vương,.
Tân khoa trạng nguyên Đường Ninh, chính là đầu nguồn của việc này.
Khang Vương bưng chén rượu lên, cười nói: "Đêm nay, bản vương chủ yếu là muốn giới thiệu Đường đại nhân cho chư vị nhận biết, không nói việc khác, mọi người uống rượu tận hứng!"
"Đến nào, Đường đại nhân, ta mời ngươi một chén."
"Ta cũng kính Đường đại nhân một chén."
"Các ngươi nhiều người như vậy, không phải khi dễ người chứ, Đường đại nhân, ngươi đừng để ý đến bọn hắn, cứ thoải mái là được rồi. . ."
. . .
Khang Vương bởi vì Đường Ninh mà thiết kế yến, tự nhiên là xem hắn như người mình, thái độ của đám người đối với hắn đều rất nhiệt tình.
Đường Ninh cũng không biểu hiện ra kháng cự gì, từ tình hình trước mắt đến xem, hoàng đế không phải chọn Đoan Vương thì chính là Khang Vương, dù sao cũng không tới phiên Nhuận Vương tiểu mập mạp kia được, cứ như vậy, hắn cũng chỉ có một lựa chọn.
"Tuy nói lần này đã khiến bọn hắn mất một Thị Lang bộ Hộ, nhưng Đường gia có căn cơ rất vững chắc trên triều đình, cũng không dao động căn bản được bọn hắn. . ."
"Chuyện này cũng không có cách, Đường gia phụ trách khoa cử đã nhiều năm, trong sĩ lâm lại rất có ảnh hưởng, bách quan trong triều, có bao nhiêu người đều là thông qua khoa cử để nhập sĩ, ai biết những năm này bọn hắn tích lũy bao nhiêu?"
"Nếu điện hạ có thể đạt được ủng hộ của người đọc sách trong thiên hạ, thì đại sự gì cũng có thể thành."
"Nói thì dễ dàng, vô duyên vô cớ thì làm sao sĩ tử có thể quy tâm?"
. . .
Tuy nói ngay từ đầu Khang Vương đã nói rõ, hôm nay không nói việc vặt vãnh, nhưng mọi người uống vài chén rượu, chủ đề tự nhiên vẫn không thể rời bỏ khỏi cuộc chiến Song Vương.
Người ủng hộ Khang Vương cùng Đoan Vương rất rõ ràng phe cánh của hai bên.
Đoan Vương tranh không được quyền quý chân chính trong kinh, lực ảnh hưởng của Khang Vương đối với hệ thống quan văn có hạn, trong sĩ lâm, càng không có uy vọng cùng thành tích gì, hai người giằng co, điểm này cũng không có gì thay đổi.
Khang Vương uống một chén rượu buồn, thở dài: "Muốn được những người đọc sách kia ủng hộ, nói nghe thì dễ?"
Đường Ninh nghĩ một chút rồi đặt chén rượu xuống, nói ra: "Điện hạ, chuyến đi ngàn dặm đều bắt đầu tại dưới chân , bất cứ chuyện gì đều khó có khả năng một lần là xong, điện hạ muốn sĩ tử quy tâm, không ngại trước tiên cứ thu hoạch một bộ phận người duy trì. . ."
Tiêu Giác vừa mới gắp một miếng thức ăn, nghe thế thì tay run lên một cái, món ăn lại rớt xuống.
Với hiểu rõ của hắn đối với Đường Ninh, chuyện đối với chính hắn không có lợi, hắn là sẽ không làm, càng sẽ không hảo tâm đến bày mưu tính kế thay Khang Vương không quen không biết.
Khang Vương giật mình, ánh mắt nhìn về phía Đường Ninh, nói: "Nguyện nghe cao kiến của quan trạng nguyên."
"Cao kiến thì chưa nói tới, chỉ là một chút thiển kiến mà thôi." Đường Ninh nhìn Khang Vương, hỏi: "Không biết điện hạ có biết, khoa cử nếu là một cánh cửa để làm rạng rỡ tổ tông,giúp cá chép hóa rồng, lẽ ra là người người hướng tới, vì sao người đọc sách trong thiên hạ này lại ít như vậy?"
Khang Vương nghĩ nghĩ, nói ra: "Quan trạng nguyên đã từng là học sinh dân nghèo, không phải không biết nguyên nhân này, đọc sách tuy tốt, nhưng sách này, cũng không phải người người đều có thể đọc được."
"Đúng vậy." Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Không nói tử đệ dân nghèo chưa đóng nổi thúc tu, không mua nổi sách, chính là rất nhiều người đọc sách trong thiên hạ, cũng có đại đa số xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, mua không nổi một bản chú giải kinh nghĩa. . ."
"Nói những lời này thì có ích lợi gì?" Khang Vương lắc đầu, nói ra: "Bản vương cũng không khả năng giúp bọn hắn mua sách, lại không thể giảm xuống giá sách. . ."
Đường Ninh nhìn hắn, kiên nhẫn nói ra: "Theo ta được biết, rất nhiều danh nho đương thời, cả đời viết sách lập truyền, nhưng tự thân lại nghèo rớt mùng tơi, rất nhiều học sinh, tốn hao trọng kim mua sắm thư tịch, lại chỉ giao bạc cho tiệm sách đồ lậu, hiệu sách chính bản bị bọn hắn làm cho không có đường sống, chỉ có thể nâng lên giá sách, cứ như vậy, thì càng phát ra cũng không có người mua được."
Khang Vương nghe không hiểu ra sao, nói ra: "Đường đại nhân có ý gì, hay là nói thẳng đi."
Đường Ninh nhìn xem hắn, nói ra: "Điện hạ có thể đốc xúc triều đình lập pháp, nghiêm khắc đả kích tiệm sách đồ lậu, cứ như vậy, hiệu sách chính bản sẽ không bị bọn hắn ép phải nâng lên giá sách để đổi lấy sinh tồn, giá cả thư tịch giảm xuống, đối với người đọc sách tự nhiên là một chuyện tốt, mà những danh nho viết sách kia, cũng không trở thành nghèo rớt mùng tơi, trong lòng tất nhiên sẽ cảm kích điện hạ."
Khang Vương bị hắn nói cũng khá động tâm, nhưng nghĩ một chút thì lại lắc đầu nói: "Phụ hoàng đã nói qua, trị đại quốc như nấu món ngon, luật pháp nghiêm lệnh, không thể tùy ý cải biến, việc này. . . Khó a!"
Đường Ninh không nghĩ tới hắn lại đào hố cho chính mình, nghĩ một chút lại nói: "Nếu như triều đình bảo hộ chính bản, đồng thời cho phép những tiệm sách khác, giao phó phí tổn nhất định, là có thể khắc bản thư tịch chính bản, mà những phí tổn kia, một bộ phận trả về tiệm sách chính bản, một bộ phận khác sung về quốc khố. . ."
Khang Vương giật mình, sau đó bỗng nhiên vỗ bàn một cái, nói ra: "Cứ như vậy, phụ hoàng khẳng định sẽ đồng ý, phụ hoàng thích bạc nhất!"
Hắn tỉ mỉ nghĩ lại, hành động lần này không chỉ có thể thu được cảm kích của người đọc sách, có thể mang đến một bút tiền thu vì quốc khố, sợ là cũng có thể chiếm được niềm vui của phụ hoàng, đây chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?
Hắn nhìn Đường Ninh, mặt đầy ý cười, chắp tay nói: "Đa tạ Đường đại nhân chỉ điểm, việc này nếu có thể thành, bản vương nhất định có thâm tạ!"
Đường Ninh cười cười, nói ra: "Điện hạ khách khí, thân là người đọc sách, ta cũng đã sớm muốn vì người đọc sách thiên hạ này làm vài chuyện."
Khang Vương và hắn nhìn nhau cười một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Đường Ninh, vẻ coi trọng càng đậm.
Trong bữa tiệc, Đường Ninh lấy cớ đi tiểu, đi ra nhã các.
Tiêu Giác ở phía sau hắn, hỏi: "Ngươi mới vừa nói những cái kia, thật sự có thể giảm xuống giá sách, tại sao muốn giảm xuống giá sách, ngươi muốn mua rất nhiều sách sao?"
Người khác thì Đường Ninh không biết, những lời vừa rồi kia, có một phần là vô ích, nhưng nếu như triều đình thật sự đẩy ra luật bản quyền, hiệu sách của bọn hắn sẽ giảm xuống giá cả, đi con đường ít lãi tiêu thụ mạnh.
"Xem ra không phải." Tiêu Giác nhìn hắn, lắc đầu, suy nghĩ một lát, lại nói: "Nhà các ngươi không phải là muốn mở hiệu sách chứ?"