Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 216: Dự tiệc

Chương 216: Dự tiệc
Khang Vương mời khách ở Thiên Nhiên Cư, An Dương quận chúa và đám danh viện kinh sư cũng tụ hội tại Thiên Nhiên Cư, lúc chiều, Đường Ninh và Tiểu Ý cùng nhau đi tới đó.
Đường Yêu Yêu nhàn rỗi không chuyện gì, đi hiệu sách giám sát tiến độ khắc bản, nàng đã là tiểu phú bà có gia tài trăm vạn, đối với chuyện kiếm tiền vẫnn làm không biết mệt, dựa vào hiểu biết của Đường Ninh về nàng, chờ đến khi nào tiền của nàng vượt qua lão cha của nàng, thì lúc đó có lẽ mới dừng lại.
Tiêu gia.
Tiêu Giác đổi một bộ quần áo, từ hậu đường đi tới, khi đang chuẩn bị đi ra cừa thì lại có một giọng già nua từ phía sau truyền đến.
"Đi đâu đấy?"
Tiêu Giác quay đầu lại, nhìn thấy lão giả ngồi trên ghế trong nội đường, nói ra: "Con đi Thiên Nhiên Cư, hẹn mấy bằng hữu cùng nhau ăn cơm."
Lão giả ngẩng đầu, nhìn xem hắn, hỏi: "Là Khang Vương hẹn ngươi đi?"
Tiêu Giác nhìn ông ấy một chút, giải thích nói: "Chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm. . ."
"Nhất cử nhất động của ngươi đều đại biểu cho Tiêu gia, ngươi nói tùy tiện ăn một bữa cơm thì chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm?" Lão giả lạnh nhạt nói: "Người khác sẽ cho là ngươi chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm sao?"
Tiêu Giác há to miệng, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Một lúc lâu sau, giọng nói của lão giả mới vang lên lần nữa: "Nếu ngươi đã đáp ứng vậy thì đi thôi, về sau làm việc phải động não suy nghĩ một chút, phải cân nhắc tới Tiêu gia."
"Con đã biết." Tiêu Giác nhẹ gật đầu, đi ra cửa phòng.
Hắn đứng trong viện, thở phào một hơi, vẻ mặt không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Tiêu gia vốn là hậu tộc, hiển hách một thời, nhưng từ khi hoàng hậu qua đời, thái tử chết yểu thì Tiêu gia đã trở thành quý tộc xuống dốc.
Tiêu gia không nắm quyền, cũng không phải là đối tượng để Khang Vương cùng Đoan Vương lôi kéo, chú ý tốt tới gia tộc, không đứng về bên nào mới là cách làm sáng suốt.
Tiến về phía trước một bước chính là đã chọn lựa phe phái, nếu một ý nghĩ sai lầm, đứng sai vị trí, thì lúc ngay cả quý tộc xuống dốc Tiêu gia cũng không phải.
Hắn ngừng chân một lá ở tại chỗ, thở sâu một hơi rồi nhanh chân đi ra Tiêu gia.
Thiên Nhiên Cư, Triệu Vân Nhi đứng bên cạnh Chung Ý, khoát tay áo với Đường Ninh, nói: "Đường công tử đi làm việc của mình đi, nếu người nào kết thúc sớm thì đến chỗ này chờ."
An Dương công chúa mở tiệc ở thủy tạ giữa hồ, Đường Ninh dặn dò các nàng chú ý an toàn, sau đó mới đi đến một lầu nhỏ ở phía trước.
Hắn đi vào sân nhỏ, nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo vàng nhạt, đang đá cầu mây ở trong sân, cầu mây kia dưới chân của nàng giống như có sinh mệnh vậy.
Đường Ninh đi qua, hỏi: "Tiểu Đào, tiểu thư nhà ngươi có ở đây hay không?"
Thiếu nữ bị hắn gọi nên giật nảy mình, ra chân bất ổn, cầu mây kia lập tức rơi trên mặt đất.
Nàng nhặt cầu mây lên, trừng mắt nhìn Đường Ninh một chút, nói ra: "Tiểu thư nhà ta đang ngủ đấy, có chuyện gì đợi nàng tỉnh rồ lại nói!"
Hiện tại vừa mới xế chiều, còn lâu mới tới lúc trời tối, nhưng Đường Ninh biết Tô Mị nghỉ ngơi không có quy luật, mặc kệ lúc nào nàng có thể ngủ được cũng đã rất hiếm thấy.
Thời gian bắt đầu yến hội mà Khang Vương mời còn có một lúc, nếu nàng đang nghỉ ngơi, Đường Ninh cũng không đi quấy rầy.
Hắn nhìn nha hoàn còn đang tức giận một chút, quay người đi ra ngoài viện.
Cửa phòng trong viện đột nhiên mở ra, một bóng người từ trong đó đi tới, hỏi: "Tiểu Đào, ngươi đang nói chuyện cùng ai đấy?"
Tô Mị nhìn có vẻ mỏi mệt, cả đêm qua nàng không ngủ được, chỉ đến tận sáng sớm mới ngủ một lát, lúc này tinh thần có chút mụ mị, nằm trên giường, mơ màng giống như ngủ mà không phải ngủ, nghe được ở bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, nên cuối cùng cũng không ngủ được.
Tiểu Đào trừng mắt lườm Đường Ninh, bất mãn nói: "Đều tại ngươi, đánh thức tiểu thư!"
Tô Mị nhìn về ra cửa sân, vẻ mặt không khỏi khẽ giật mình, có chút không tin dụi mắt một cái, trên mặt lộ ra vui mừng khó mà che giấu, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta tới. . ."
Đường Ninh vừa mới mở miệng, nàng đã bước nhanh tới, kéo lấy cánh tay của hắn, nói ra: "Ngươi vào đây với ta!"
Đùng!
Cửa phòng lập tức đóng lại, thân thể nha hoàn tên là Tiểu Đào run lên, miệng há lớn, cầu mây trong tay rơi trên mặt đất.
Đường Ninh biết đây là nơi ở của Tô Mị, nhưng là lần đầu tiên tiến vào gian phòng của nàng.
Khuê phòng của nữ hài tử, Đường Ninh đã tiến vào không ít, Tiểu Như, Tiểu Ý, Tình Nhi, Đường Yêu Yêu, nhưng loạn giống như phòng của Tô Mị, thật sự là lần thứ nhất nhìn thấy.
Trên bàn sách chất đống vô số trang giấy, thậm chí còn có không ít bay xuống mặt đất, trên giường còn loạn hơn, chăn mền còn không gấp, Đường Ninh liếc mắt đã thấy được cái yếm màu hồng ở góc giường kia. . . , đủ loại chứng cứ chứng minh, Tiểu Đào là nha hoàn lười, so sánh với Tình Nhi thì kém xa.
Chờ một chút ------ nàng vừa rồi đang ngủ, cũng không biết là ngủ thế nào, ở gian phòng của mình, chắc cũng không đến mức đi ngủ không mặc quần áo giống ban đêm mấy ngày trước, rất có thể chỉ cởi xuống cái yếm , cho nên hiện tại nàng. . .
Ý nghĩ này một khi đã xuất hiện, thì sẽ không áp chế được, hắn dùng sức bấm đùi một cái, ánh mắt nhìn về phía nơi khác.
Tô Mị nhìn xem hắn, nghi ngờ nói: "Sao ngươi không nhìn ta?"
Đường Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, móc ra một cái túi thơm từ trong ngực, nói ra: "Ta thả ở trong này một chút thuốc an thần, ngươi thử một chút xem có hữu dụng hay không."
Tô Mị thở dài, nói ra: "Trước kia ta thử thật nhiều thuốc an thần, đều không có tác dụng gì."
Đường Ninh lấy túi thơm kia lại, nói ra: "Quên đi."
Tô Mị đoạt lấy túi thơm trong tay hắn, nói ra: "Đồ vật đưa cho người khác, sao có thể lấy trở về?"
"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra." Đường Ninh quay người đi ra ngoài cửa.
"Dừng lại!" Tô Mị lôi kéo hắn ngồi xuống bên giường, chính mình lại đắp kín trong chăn, nói ra: "Ngươi ngồi ở chỗ này, thuốc an thần gì cũng không hữu dụng bằng ngươi."
Nàng cuốn chính mình vào trong chăn, Đường Ninh mới dám cúi đầu nhìn nàng.
Tô Mị nằm ở trên giường, cầm túi thơm kia đặt ở ngực, ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên nói ra: "Từ hướng này nhìn sang, hình như thật sự là mặt rất lớn."
Đường Ninh nhìn chồng hồ sơ và trang giấy chất trên bàn, nói ra: "Tinh lực của con người có hạn, mỗi ngày ngươi đều quá tiêu hao tinh lực, giấc ngủ tự nhiên sẽ không tốt."
"Người sống một đời, thân bất do kỷ. . ." Tô Mị thở dài, nói tránh đi: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
"Khang Vương mời yến."
"Ta còn tưởng rằng ngươi tới xem ta, thật khó chịu. . ."
"Nơi này không ngủ được, tại sao ngươi không đi Hồng Tụ các ngủ?"
"Ngươi đi rồi, đến Hồng Tụ các cũng không ngủ được. . ."
. . .
"Tại sao lại có chứng mất ngủ kỳ quái như thế?" Đường Ninh nghĩ một hồi, tự lẩm bẩm một câu, nhưng lại không nghe được bất kỳ lời đáp lại nào.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy hai mắt Tô Mị đã nhắm lại, vẻ mặt điềm tĩnh, mị thái bình thường từ trong ra ngoài đã biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác thanh thuần giống như thiếu nữ.
Đường Ninh chậm rãi đứng dậy, rón rén đi ra ngoài cửa.
Vốn muốn nhờ nàng để ý tới Tiểu Ý, không biết nàng ngủ một giấc này sẽ ngủ đến lúc nào, suy nghĩ kỹ một chút, các nữ tử tụ hội cũng sẽ không xảy ra việc đại sự gì, vẫn nên để nàng nghỉ ngơi thật tốt đi.
Tiểu Đào thấy chỉ có một mình hắn đi ra, cảnh giác nói: "Tiểu thư nhà chúng ta đâu, ngươi làm cái gì tiểu thư nhà chúng ta rồ?"
"Xuỵt. . ." Đường Ninh dựng thẳng một ngón tay lên, nói ra: "Nàng ngủ thiếp đi, ngươi nói nhỏ chút."
Tiểu Đào hồ nghi nhìn hắn, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa đi vào phòng, nhìn thấy tiểu thư nằm ở trên giường ngủ say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ không thể tin được, lặng lẽ lui ra ngoài, trong viện đã không có một bóng người.
"Ngươi đi làm cái gì đấy?" Đường Ninh từ sân viện của Tô Mị đi ra ngoài, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Tiêu Giác từ phía sau đi tới, nhìn tiểu viện kia một chút, kinh ngạc nói: "Đây không phải là nơi ở của Tô cô nương sao, ngay cả một chút thời gian này mà ngươi cũng không buông tha?"
Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây, không phải nói không tới sao?"
Tiêu Giác nhìn hắn một chút, nói ra: "Ta tin tưởng ánh mắt của ngươi."
. . .
Thiên Nhiên Cư, lầu chính, nhã các chữ Thiên số 1.
Một thanh niên nhìn Khang Vương một chút, nghi ngờ nói: "Điện hạ còn đang chờ người?"
Khang Vương cười cười, nói ra: "Không nóng nảy, còn có hai vị khách quý chưa đến."
Người kia nghi hoặc, không biết Khang Vương điện hạ nói hai vị khách quý kia là người phương nào, vậy mà để Khang Vương chờ ở chỗ này, mà Khang Vương đối với chuyện này, giống như một chút cũng không thèm để ý vậy.
Trong lòng của hắn đang thắc mắc không hiểu, thì cửa nhã các bị người đẩy ra, Khang Vương nhìn hai người đi tới, cười nói: "Hai vị rốt cuộc đã đến. . ."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất