Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 219: Tướng công nhà ngươi tên là gì?

Chương 219: Tướng công nhà ngươi tên là gì?
"A, Chung muội muội chính là trạng nguyên phu nhân?"
Ở trước mặt trạng nguyên phu nhân mà nói muốn gả cho quan trạng nguyên, sắc mặt Thẩm Nhu xấu hổ đến đỏ bừng, vội vàng nói: "Vừa rồi ta chỉ đùa một chút, Chung muội muội bỏ qua cho."
Chung Ý khẽ cười rồi nói: "Không có chuyện gì."
Thẩm Nhu nhìn nàng một chút, trong lòng cũng không còn ý nghĩ xấu gì đối với vị công tử tuấn tiếu cưỡi ngựa kia, tán dương: "Chung muội muội và quan trạng nguyên đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi."
Trải qua một chuyện xấu hổ nho nhỏ vừa rồi, bầu không khí giữa các thiên kim đã thoáng hòa hoãn đi nhiều, đột nhiên lại có người nhìn về phía một bên hành lang khác, nói ra: "Quận chúa đã đến."
Mọi người đồng loạt nhìn qua, thấy quận chúa An Dương đang đi cùng một người từ đằng xa tới.
"Gặp qua quận chúa." Đám người Thẩm Nhu Triệu Vân Nhi thi nhau hành lễ.
An Dương quận chúa cười cười, nói: "Tất cả mọi người đều là tỷ muội, không cần đa lễ."
Nàng nhìn chúng nữ một chút, mỉm cười nói: "Thủy nhi có mấy lời muốn nói với Chung cô nương, chúng ta không ngại đi qua đó tâm sự?"
Thẩm Nhu nghe vậy khẽ giật mình, sau đó cười nói: "Được."
An Dương quận chúa dẫn đầu đi ra ngoài, mấy người Triệu Vân Nhi nhìn nhau một chút, rồi cũng bước từ trong đình ra.
Chung Ý đứng ở trong đình, nghi hoặc nhìn nữ tử đối diện, hỏi: "Cô nương, chúng ta có quen biết sao, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?"
"Ngươi không biết ta, ta lại biết ngươi." Nữ tử kia nhìn nàng, mỉm cười nói: "Ta tên là Đường Thủy, nhưng ngươi không thể gọi ta như vậy, Tiểu Ý đệ muội."
Cái tên Đường Thủy này, không phải lần đầu tiên Chung Ý nghe được, nhưng đây là lần thứ nhất Chung Ý nhìn thấy nàng ấy.
Nàng biết thân phận Đường Thủy, bởi vậy nên nàng hơi bối rối, chân tay luống cuống không biết làm gì.
Đường Thủy nhìn nàng, mỉm cười nói: "Ngồi đi."
"Trước đây đã muốn gặp muội một chút, nhưng vẫn không có cơ hội." Đường Thủy nhìn nàng, áy náy nói ra: "Lần này ta nhờ An Dương quận chúa thiết yến ở đây, mời muội tới, thật sự là có chút mạo muội."
Chung Ý khẽ nhếch môi, nàng thật sự không nghĩ tới, hôm nay An Dương quận chúa mở buổi tụ hội này lại là vì nàng?
"Đệ muội thật xinh đẹp, biểu đệ của ta này, bên người tổng. . ." Lúc đầu nàng muốn nói bên người Đường Ninh luôn luôn có nữ tử xinh đẹp vây quanh, nhưng nghĩ tới thân phận người đối diện, câu nói này mà nói ra thì thật sự không ổn, nên lập tức sửa lời: "Biểu đệ của ta này cũng thật có phúc khí."
Nữ tử đối diện nhiều lắm cũng chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, nói chuyện lại giống như là trưởng bối vậy, sắc mặt Chung Ý đỏ lên, nói ra: "Tỷ. . . , tỷ tỷ quá khen."
Đường Ninh đã giải thích qua với nàng về chuyện Đường gia, mặc dù nàng không có cảm giác đặc biệt gì với Đường Thủy cô nương, nhưng cũng không có ác cảm gì.
Đường Thủy dùng ánh mắt ôn hòa đánh giá Chung Ý, nhìn sắc mặt Chung Ý đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Đường Thủy đột nhiên gỡ xuống một vòng ngọc từ trên cổ tay, nói ra: "Cái này cho muội."
Chung Ý nhìn nàng, kinh ngạc nói: "Đây là. . ."
Đường Thủy giải thích nói: "Đây là trước kia tiểu cô cho ta, hiện tại ta đem nó chuyển tặng cho muội. . . , đúng rồi, tiểu cô của ta chính là mẫu thân của các muội."
Có một câu mà nàng chưa hề nói, vòng tay này là bảo bối của tiểu cô, lúc đầu dự định truyền cho con dâu Đường gia, trong một khoảng thời gian rất dài, bà nghĩ rằng Đường Ninh đã chết yểu từ hơn mười năm trước nên đã đưa vòng tay này cho nàng.
Vòng ngọc này óng ánh sáng long lanh, gần như không có một chút màu tạp, Chung Ý chỉ nhìn một chút đã biết vòng ngọc này có giá trị không nhỏ, vội vàng nói: "Không được, thứ này quá trân quý. . ."
Đường Thủy nắm lấy tay của nàng, đeo vòng ngọc này lên cho nàng, nói: "Thứ này vốn chính là muốn truyền cho muội, bây giờ cũng coi là vật quy nguyên chủ."
Chung Ý ngẩng đầu, khổ sở nói: "Tỷ tỷ. . ."
Đường Thủy nắm tay của nàng, nói: "Cầm đi."
Cách đó không xa, mấy người Triệu Vân Nhi và Thẩm Nhu ngồi trong một ngôi đình khác, ánh mắt vẫn không khỏi nhìn về phía đình bên này.
Thẩm Nhu bỏ một miếng bánh ngọt vào trong miệng, lẩm bẩm nói: "Đường Thủy cô nương tìm Chung muội muội có chuyện gì nhỉ?"
"Ta đã biết!" Trên mặt Triệu Vân Nhi lộ ra vẻ chợt hiểu, nói ra: "Không phải nói quan trạng nguyên và Đường gia. . . , tính như vậy, Chung Ý là nương tử của hắn, Đường Thủy là tỷ tỷ của hắn, bọn hắn tự nhiên có chuyện để nói."
Thẩm Nhu giật mình, đột nhiên nói: "Nhưng ta nghe nói quan trạng nguyên và Đường gia cũng không hợp. . ."
Triệu Vân Nhi lắc đầu, nói ra: "Những chuyện kia thật thật giả giả, hư hư thật thật, ai biết được?"
. . .
Trong đình, trên mặt Chung Ý lộ ra vẻ hồi ức, nói ra: "Ta quen biết tướng công, là do một chuyện hiểu lầm. . . , khi đó hắn bị đánh đến mất ký ức, ngay cả tên của mình cũng quên, đến bây giờ, tướng công còn có rất nhiều chuyện không nhớ lại. . ."
Đường Thủy nghe nàng, trong lòng có chút chua xót, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó lại thử một tham gia thi châu một lần, không ngờ là lại trúng giải nguyên, sau đó thì từng bước đi đến hiện tại."
Đường Thủy càng nghe lại càng thêm chua xót, mặc dù Chung Ý nói hời hợt, nhưng một đứa trẻ không có chút nào bối cảnh, từ nhỏ lớn lên trong gia đình nghèo khổ, có thể một đường vượt mọi chông gai, cuối cùng trúng liền Tam Nguyên, đây là chuyện khó khăn tới cỡ nào?
Những chuyện này, nàng đều không thể nói cho tiểu cô, nghĩ đến những chuyện mà trong những năm này hắn phải trải qua, trong lòng lại không nhịn được buồn rầu, nhìn Chung Ý nói: "Ta xin lỗi đi ra đây một chút."
Chung Ý nhẹ gật đầu, giờ phút này trong lòng nàng cũng đặc biệt rối loạn, đúng là cảm giác thê tử xấu gặp cha mẹ chồng, cũng muốn một người yên lặng một chút.
Khoảng cách đến đình giữa hồ có xa hơn một chút, trong lầu các bên hồ đèn đuốc chiếu ở trong nước, bị gió nhẹ lướt qua, vỡ thành một mảnh.
Đường Thủy dựa vào lan can, ánh mắt mê ly nhìn quang ảnh trong nước.
An Dương quận chúa đi tới, đứng ở bên cạnh của nàng, nhìn trên mặt hồ lăn tăn, hỏi: "Thế nào?"
Đường Thủy khẽ dụi mắt một cái, nói ra: "Hôm nay tạ ơn quận chúa."
"Giữa tỷ muội chúng ta, cần phải khách sáo như thế sao?" An Dương quận chúa lắc đầu, nói ra: "Chuyện này một mình ngươi là thì thật sự là quá khó khăn, ngươi đã chuẩn bị tâm lý đối đầu với Đường gia sao?"
"Nếu không phải tiểu cô, mười tám năm trước ta đã chết ở bên ngoài." Đường Thủy thu tầm mắt lại, nói ra: "Những năm này tiểu cô coi ta như thân sinh, làm sao ta có thể để cả một đời bà phải đợi trong tiểu viện kia, cô độc sống nốt quãng đời còn lại?"
An Dương quận chúa thở dài, không nói gì nữa.
Đường Thủy nhìn xem nàng, nói ra: "Mấy ngày nữa còn muốn làm phiền ngươi một lần."
An Dương quận chúa nhẹ gật đầu, nói ra: "Có chuyện gì, ngươi cứ việc nói, ta ra mặt cũng sẽ thuận tiện hơn một chút. . ."
. . .
Một lần nữa trở lại trong đình, Thẩm Nhu nhìn Chung Ý, có chút hâm mộ nói ra: "Chung muội muội, ánh mắt của ngươi thật là tốt, khi các ngươi thành thân thì tướng công nhà ngươi còn chưa tham gia khoa khảo đúng không?"
Chung Ý nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy, chuyện này không có quan hệ gì tới ánh mắt của nàng, muốn nói ánh mắt tốt, cũng là ánh mắt Yêu Yêu tốt.
"Đáng tiếc khoa cử lần tiếp theo phải chờ tới ba năm sau." Thẩm Nhu lắc đầu, có chút tiếc nuối nói ra: "Nhưng ta không đợi được ba năm sau, bằng không, ta cũng muốn tìm một tài tử trước, ngày đêm cùng hắn đọc sách , chờ đến khi hắn trúng trạng nguyên, ta chính là trạng nguyên phu nhân. . ."
Triệu Vân Nhi trêu ghẹo nói: "Bây giờ ngươi tìm cũng không muộn đâu, nhưng trạng nguyên khó được, ngươi vẫn đừng suy nghĩ, tân khoa tiến sĩ năm nay cũng có rất nhiều người còn chưa có hôn phối, ngươi có muốn đánh chủ ý vào bọn hắn một chút hay không?"
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài đình đã có một thanh âm truyền đến.
"Đúng vậy a, Nhu tỷ tỷ, lần này Tuấn Sinh nhà ta danh liệt nhị giáp thi đình, có muốn để hắn giới thiệu một vị đồng niên cho ngươi nhận biết không, dù sao tuổi của Nhu tỷ tỷ đã không nhỏ, lại trì hoãn thêm hai năm, muốn gả ra ngoài thì càng khó khăn. . ."
Giọng nói này có ba phần trêu chọc, ba phần âm dương quái khí, Thẩm Nhu nghe tháy giọng nói này thì sắc mặt lập tức đen lại.
Nàng bình thường vốn không hợp nhau với người vừa tới này lắm, lần này ý trung nhân của nàng ta thi đậu tiến sĩ, ở trước mặt mình, cái đuôi càng vểnh đến bầu trời.
Nàng hừ lạnh một tiếng, nói ra: "Hôn sự của ta, cũng không nhọc phiền Trần Diệu ngươi quan tâm."
Nữ tử tên là Trần Diệu cười cười, nói ra: "Đều là tỷ muội nhà mình, Nhu tỷ tỷ không cần khách khí với ta, Tuấn Sinh nhà ta quen biết rất nhiều tân khoa tiến sĩ đâu. . ."
Thẩm Nhu lườm nàng một chút, nhìn về phía Chung Ý, nói ra: "Đúng dịp, tướng công Chung muội muội cũng là tiến sĩ năm nay, nhận biết rất nhiều đồng niên, không cần Trần cô nương hao tâm tổn trí. . ."
Trần Diệu nhìn về phía Chung Ý, kinh ngạc nói: " Tướng công của vị cô nương này cũng là tân khoa tiến sĩ? Không biết tướng công nhà ngươi tên là gì, nếu là danh liệt nhị giáp thì không chừng Tuấn Sinh nhà ta cũng biết. . ."
Nàng tận lực cắn rất nặng hai chữ "Nhị giáp" này, vẻ kiêu ngạo trên mặt hoàn toàn không che giấu được.
Thi đình có ba bảng, bảng kém bảng nhất trọng thiên, nhị giáp và tam giáp, nhìn thì chỉ kém một chữ, lại khác nhau một trời một vực.
Chung Ý mỉm cười, nói ra: "Ngày bình thường bằng hữu của tướng công không nhiều, ta không nghe hắn đề cập qua cái tên này, chắc là không quen biết. . ."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất