Chương 220: Đệ nhất tài nữ
Sau khi Chung Ý nói xong, nụ cười trên mặt Trần Diệu càng xán lạn.
Chu Tuấn Sinh trúng nhị giáp, mặc dù xếp mấy vị trí cuối bảng nhị giáp, nhưng tổng cộng cũng chỉ có ba mươi người trúng nhị giáp, trải qua thi tỉnh, thi đình, và Quỳnh Lâm Yến, tiến sĩ nhị giáp không nói là biết nhau, nhưng dù sao cũng nên nghe qua tên lẫn nhau, dù là người lại ngu dốt cũng hẳn phải biết, vì tiền đồ và sự phát triển sau này, nên kết giao thêm mấy bằng hữu.
Nàng ta theo bản năng coi tướng công của nữ tử trước mắt trở thành tiến sĩ tam giáp bất nhập lưu, ngay cả ngực cũng không khỏi ưỡn lên một chút.
Nàng ta nhìn Chung Ý, cười nói: "Đồng niên tiến sĩ, vẫn nên đi lại nhiều hơn, Tuấn Sinh nhà ta giao hữu rộng khắp, có cơ hội không ngại quen biết một chút, về sau cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Thẩm Nhu không muốn nhìn bộ dáng này của Trần Diệu nhất, mắt to khẽ xoay tròn, nhìn về phía Chung Ý, cười hỏi: "Chung muội muội, bình thường tướng công nhà ngươi kết giao với người nào thế, nhất định đều là đại tài tử nhỉ?"
"Ta cũng không biết." Chung Ý lắc đầu, nói ra: "Bình thường tướng công lui tới rất ít bằng hữu, ngoại trừ Tiêu Giác Tiêu công tử bên, cũng chỉ có Cố Bạch Cố công tử, Thôi Lang Thôi công tử, còn có một người là Thẩm công tử, ta không biết hắn tên là gì. . ."
Trần Diệu nghe vậy thì sững sờ, theo bản năng hỏi: "Thẩm Kiến?"
Chung Ý nghĩ một chút mới gật đầu nói: "Hình như tên là Thẩm Kiến."
Trần Diệu nhìn nàng một chút, Tiêu Giác là một giáp thi đình, Cố Bạch, Thôi Lang, Thẩm Kiến, chính là ba hạng đầu nhị giáp, có thể lui tới cùng bọn hắn, cũng không thể là hạng người vô danh, cho dù là Chu Tuấn Sinh, cũng không dám nói là bằng hữu cùng mấy vị này.
Nói khoác cũng phải có hạn, tại sao nàng ta không nói tướng công nhà nàng ta còn quen biết cả tân khoa trạng nguyên Đường Ninh nữa?
Trần Diệu nhìn Chung Ý, nhịn không được cười lên, mang theo vẻ trào phúng mà hỏi: " Tướng công của Chung cô nương, không phải là quan trạng nguyên chứ?"
"Ai nha, đúng là bị ngươi cho đoán được!" Thẩm Nhu nhìn Trần Diệu, cười nói: "Nếu như ta không có nhớ lầm, Chu Tuấn Sinh nhà ngươi hình như là thứ cát sĩ ở Hàn Lâm viện đi, tướng công của Chung muội muội lại là tu soạn Hàn Lâm đấy, mọi người cùng ở Hàn Lâm viện, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, về sau khẳng định sẽ quen biết, ngươi không cần phải gấp."
Nụ cười trên mặt Trần Diệu cứng đờ, không dám tin nói: "Ngươi... Quan trạng nguyên chính là tướng công nhà ngươi?"
Kỳ thật trong lòng nàng đã tin, việc này quan hệ đến danh tiết, không có nữ tử nào lại dùng chuyện như vậy để nói đùa, nhưng nàng cũng không muốn tin tưởng, nếu tướng công nàng ta chính là tân khoa trạng nguyên, hành động vừa rồi của Trần Diệu nàng chẳng phải là một tên hề?
Chung Ý lạnh nhạt cười một tiếng, nói ra: "Tướng công nói đây chỉ là bệ hạ hậu ái mà thôi."
Thẩm Nhu cười nói ra: "Chung muội muội quá khiêm nhường, trúng liền Tam Nguyên, chỉ có ân trạch của bệ hạ là không thể được, quan trạng nguyên không hổ là quan trạng nguyên, cao trung một giáp đầu danh, vẫn là khiêm tốn như thế, không giống như một số người, khó khăn lắm mới leo lên nhị giáp, cái đuôi đã liền vểnh đến bầu trời. . ."
Trần Diệu biết nàng ta nói tới ai, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, rốt cuộc không thể tiếp tục chờ ở đây được nữa, thấp giọng nói một câu "Xin lỗi không tiếp được", sau đó vội vàng rời đi.
"Cuối cùng cũng xả được cơn tức này!" Thẩm Nhu nhìn bóng lưng Trần Diệu chật vật chạy đi, nói ra: "Chung muội muội không biết đâu, bình thường Trần Diệu này có bao nhiêu đắc ý, chẳng qua chỉ là một tên đứng cuối bảng nhị giáp mà thôi, đã hận không thể khắc cả bảng danh sách vào trên mặt của nàng!"
Chung Ý mỉm cười, không nói gì.
Thẩm Nhu nhiệt tình lôi kéo tay của Chung Ý, nói ra: "Chung muội muội, ngươi vừa tới kinh sư không lâu, ta mang ngươi đi làm quen với mấy tỷ muội, về sau chúng ta cần phải thăm hỏi lẫn nhau một chút, đúng rồi, quan trạng nguyên còn biết tài tử tuổi trẻ gì không, muốn dáng vẻ đẹp mắt, tốt nhất là cao một chút, trắng một chút. . ."
. . .
Trên hành lang giữa hồ thủy tạ, Thẩm Nhu nhìn Chung Ý, lẩm bẩm nói: "Chung muội muội, ngươi nói ánh mắt ngươi làm sao lại tốt như vậy chứ, thật sự là hâm mộ chết người."
Chung Ý có chút ngượng ngùng nói ra: "Kỳ thật khi ta thành thân là ném tú cầu. . ."
"A?" Thẩm Nhu rõ ràng giật mình, nhìn về phía vẻ mặt của Chung Ý, càng thêm hâm mộ, "Ném tú cầu cũng có thể ném ra một trạng nguyên, vận khí của ngươi tốt bao nhiêu chứ?"
Phía trước lại đột nhiên truyền đến một tiếng hô, Thẩm Nhu kéo tay Chung Ýnói ra: "Đi, chúng ta đi xem một chút."
An Dương quận chúa kết giao, đều là danh viện thiên kim ở kinh sư, tụ hội ngày thường tự nhiên không chỉ là vui chơi giải trí.
Những danh viện quý nữ trong kinh này, cầm kỳ thư họa, thi thư văn chương, mặc dù không phải mọi thứ tinh thông, nhưng cũng đều quen thuộc, cũng có một số người cực kỳ tài tình, không thua gì nam tử, tài hoa ở kinh sư truyền xa, khiến cho đông đảo nam tử cũng khâm phục không thôi.
Bình thường các nàng luôn ở trong nhà, một lời khuê tình khó mà biểu đạt, ngày bình thường tiểu tụ, thỉnh thoảng sẽ đưa tác phẩm của mình ra, cùng những người khác thảo luận một chút, có thể là chia sẻ chuyện gần đây đọc sách gì, đề cử lẫn nhau một phen, mọi việc đều như thế.
Giờ phút này, đã có hơn mười nữ tử tập hợp chung một chỗ, truyền nhau đọc mấy hoa tiên viết thi từ.
"Khó trách lâu như vậy chưa từng gặp qua tiểu cô nương này, hóa ra là trốn ở trong nhà làm thi từ."
"May mắn Tiếu Tiếu là thân nữ nhi, nếu các nàng sinh là thân nam nhi, khoa cử này còn có chỗ cho đám xú nam nhân kia chắc?"
"Diệu Diệu à, thơ này của ngươi không phải là do Chu Tuấn Sinh nhà các ngươi giúp ngươi làm chứ, nhìn giống như là phong cách của hắn. . ."
"Nếu ngươi hâm mộ, cũng tìm người giúp ngươi làm đi." Trần Diệu nhẹ nhàng đẩy nữ tử vừa nói chuyện kia một chút, cười nói: "Lúc đầu ta cũng không muốn, thế nhưng hắn nhất định phải giúp ta làm, ta cũng không có cách, một bài thơ đang hay lại bị hắn đổi thành bài thơ không ra ngô khoai gì này."
Nữ tử kia nói ra: "Nào có không ra ngô khoai gì chứ, sở trường của Chu Tuấn Sinh vốn chính là thi từ, bài thơ này làm rất tốt, nhưng nữ tử chúng ta, trên thơ văn cũng không sánh bằng những nam nhân bọn hắn, Chu Tuấn Sinh nhà các ngươi giúp ngươi, còn ai có thể so sánh được với ngươi, ngươi đây là gian lận. . ."
"Vậy thì không nhất định." Trần Diệu liếc nhìn đám người một chút, nhìn về phía Chung Ý vừa mới đi tới, mỉm cười nói: "Chung cô nương là trạng nguyên phu nhân đấy, tài văn chương của quan trạng nguyên siêu quần, chắc hẳn tài văn chương của Chung cô nương cũng không kém, ta tuyệt đối không thể sánh bằng."
"Trạng nguyên phu nhân?" Chúng nữ nghe vậy đồng loạt quay đầu nhìn qua.
Lần này trạng nguyên khoa cử vốn rất khó lường, trúng liền Tam Nguyên, từ xưa đến nay cũng không có mấy người, các nàng đều không xa lạ gì sự tích và tên gọi của vị trạng nguyên này, nhưng đây vẫn là lần thứ nhất thấy trạng nguyên phu nhân.
Thẩm Nhu nhìn Trần Diệu, sắc mặt có chút khó coi, nữ nhân này rõ ràng là đang cố ý trả thù nàng vừa rồi ném đi mặt mũi!
Khi mọi người đang đánh giá Chung Ý, Trần Diệu đã đi lên trước, mỉm cười hỏi: "Người người đều biết, quan trạng nguyên tinh thông thi từ, Chung cô nương cùng hắn sớm chiều ở chung, chắc hẳn về mặt thi từ cũng không kém đi, không biết Chung cô nương có thể lấy ra một hai bài cựu tác, để cho chúng ta kiến thức một chút?"
Chung Ý nhìn nàng, mỉm cười nói: "Chỉ là hiểu sơ mà thôi, trò chơi chi tác, không nên lấy ra bêu xấu."
"Chung cô nương khiêm tốn." Trần Diệu nhìn về phía đám người, mặt mỉm cười, nói ra: "Thi từ của mọi người cũng đều là trò chơi chi tác, chỉ là giao lưu trao đổi lẫn nhau, cũng không phải tham gia khoa cử, trạng nguyên phu nhân cần gì phải chối từ?"
"Đúng nha đúng nha, thi danh của quan trạng nguyên nổi như vậy, trạng nguyên phu nhân tất nhiên cũng sẽ không kém."
"Chỉ là cựu tác mà thôi, trạng nguyên phu nhân không cần khiêm tốn từ chối. . ."
Chúng nữ tràn ngập tò mò đối với vị trạng nguyên phu nhân lần thứ nhất gặp mặt này, không ít người cùng ý tưởng với Trần Diệu.
Đường Thủy đứng bên ngoài đám người, nhíu mày, đang muốn đi vào thì một bàn tay trắng noãn đã đặt ở trên vai của nàng.
Một bóng người từ sau lưng Đường Thủy đi ra, nhìn Chung Ý, mỉm cười nói ra: "Hà như mộ mộ dữ triều triều, canh cải khước, niên niên tuế tuế. . . , nghe nói đệ nhất tài nữ Linh Châu đến kinh sư, hôm nay cuối cùng đã gặp được."
Lúc này sắc trời đã tối xuống, nhưng khi nữ tử kia từ trong đám người đi ra, chúng nữ chỉ cảm thấy dường như cả tòa thủy tạ đều sáng lên vậy.
Cùng là nữ tử, khi nhìn đến nàng, bọn họ đúng là sẽ không khỏi sinh ra cảm giác tự lấy xấu hổ.
Tô Mị chính là Tô Mị , bất kỳ thời gian gì, bất kỳ địa điểm nào, chỉ cần có nàng ở đó, tất cả mọi người đều sẽ trở thành vật làm nền.
Sau đó, các nàng mới ý thức tới lời nàng nói.
Hà như mộ mộ dữ triều triều, canh cải khước, niên niên tuế tuế. . . , bài « Thước Kiều Tiên » này, sau đêm thất tịch năm ngoái đã truyền đến kinh sư, nghe nói là một vị tài nữ ở Linh Châu làm ra, lúc ấy đã nhấc lên một phen gợn sóng ở thi đàn kinh sư.
Vị tài nữ kia, mặc dù ở Linh Châu xa xôi, nhưng rất nhiều thi từ của nàng đã sớm truyền đến kinh sư, bài « Thước Kiều Tiên» kia làm cho vô số người sợ hãi than, cũng không phải là tác phẩm tốt nhất của nàng, trong kinh có không ít người đang học thi từ của nàng đều cho rằng gọi nàng là " đệ nhất tài nữ Linh Châu " còn không đủ, với tài năng thi từ của nàng, nữ tử Trần quốc, vô xuất kỳ hữu, " đệ nhất tài nữ Linh Châu " hai chữ "Linh Châu" hoàn toàn có thể xóa đi.
Vị tài nữ kia tên là Chung Ý.
Chung Ý, Chung cô nương. . . , trên mặt đám người Thẩm Nhu lộ ra vẻ chợt hiểu, ánh mắt chúng nữ nhao nhao nhìn phía người đối diện với Trần Diệu kia.