Chương 222: Khang vương thượng tấu
Đường Ninh nhìn Chung Ý.
Trọng điểm câu chuyện không phải là trong lòng hắn nàng mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao, điểm chú ý của nàng tại sao lại kỳ quái như thế?
Về phần tại sao hắn phải nói chuyện cùng Tô Mị về vấn đề này ------ ngày đó là Tô Mị hỏi hắn, muốn cân nhắc ở bên ngoài nuôi một hồ ly tinh là đệ nhất mỹ nhân kinh sư hay không, sau đó Đường Ninh mới dùng lý do này thẳng thắn từ chối nàng.
Lời này hiển nhiên là không thể nói.
Gần đây hắn đã cảm nhận được Tiểu Ý dường như đã được nhạc mẫu đại nhân chân truyền, cũng may cứ cách hai ngày hắn lại lật xe một lần, xem như đã có một chút kinh nghiệm nho nhỏ.
Hắn nghiêm nghị nói ra: "Ngày đó Tô cô nương nói nàng là kinh sư đệ nhất mỹ nhân, ta đương nhiên không phục, trong lòng ta, nương tử mới là đệ nhất mỹ nhân, không chỉ có là đệ nhất mỹ nhân, còn là đệ nhất tài nữ, Tô cô nương so ra vẫn kém nàng."
Chung Ý kéo tay của hắn, hỏi: "Vậy Tiểu Như đâu?"
Đường Ninh lại một lần nữa ngơ ngẩn.
Hiện tại những vấn đề mà nàng hỏi, càng ngày càng khiến người ta khó trả lời, trong lòng Đường Ninh mong chờ tháng sáu nhanh đến, như vậy hắn có thể đón Tiểu Ý tiếp về tòa nhà, nhạc mẫu đại nhân nếu lại dạy nàng mấy chiêu, hắn sẽ không chống đỡ được nữa.
Hắn thật sự lo lắng có một ngày nàng sẽ hỏi nàng và Tiểu Như rơi vào trong nước, thì hắn sẽ cứu ai trước, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cứu ai trước cũng không đúng, dù sao trong nhà có hồ bơi lớn , chờ đến khi đều chuyển qua đó, nhất định phải dạy các nàng bơi lội, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Đường Ninh nhìn nàng, nói ra: "Kỳ thật từ nhỏ ta đã mắc chứng bệnh mù mặt, không biết người nào có xinh đẹp hay không, ta yêu các nàng không phải là bởi vì các nàng xinh đẹp, chỉ vì các nàng là người quan trọng nhất đối với ra, ở trong lòng ta, các nàng đều là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân."
Chung Ý hạnh phúc dựa trên vai của hắn, nói ra: "Tô tỷ tỷ mới xinh đẹp, Yêu Yêu cũng xinh đẹp, thiếp thân so ra còn kém các nàng. . ."
"Ai nói nàng kém các nàng ấy?" Đường Ninh nhéo nhéo mũi của nàng, nói ra: "Nàng cảm thấy có một số người có dung mạo xinh đẹp, là bởi vì nàng không nhìn thấy nàng ấy đi ngủ chảy nước miếng, còn có một số người, bị mọi người gọi là "Đệ nhất mỹ nữ", nàng nhìn nàng ấy rất thục nữ, kỳ thật sau lưng nàng ấy lại thích tự xưng "Lão nương", nàng ấy còn có thể đi ngủ không thành thật, ưa thích đoạt chăn mền, còn luôn luôn rớt xuống dưới giường. . ."
Có người bề ngoài thì ngăn nắp, bên trong lôi thôi như thế Đường Ninh đã gặp nhiều, không nên nhìn Tô Mị gọn gàng xinh đẹp, kỳ thật bên trong có khả năng ngay cả cái yếm nàng cũng không mặc.
Chung Ý nhẹ gật đầu, không tiếp tục nói tới Tô Mị, nhìn Đường Ninh một chút, nhỏ giọng nói: "Tướng công, vừa rồi ta gặp biểu tỷ."
"Biểu tỷ?" Đường Ninh nhìn nàng, kinh ngạc nói: "Nang ở kinh sư còn có biểu tỷ?"
"Là Đường Thủy biểu tỷ." Chung Ý giơ cổ tay trái ra, nói: "Nàng ấy còn đưa cho ta một vòng tay, nói là, nói là mẹ cho nàng ấy."
Đường Ninh trầm mặc một hồi, mới cười cười vỗ vỗ tay của nàng, nói ra: "Nếu là như vậy thi nàng cứ nhận đi."
Hắn và Đường gia có đại thù sinh tử, không thể điều hòa, nhưng Đường gia có hai người mà hắn không thể đều hận nổi.
Một người chính là vị Đường Thủy biểu tỷ không có quan hệ máu mủ này, một vị khác chính là vị mẫu thân trên danh nghĩa mà hắn chưa từng gặp mặt kia,.
Gọi một người mà trong tâm hồn không có bất kỳ cảm giác gì là mẹ, nghĩ đến đã cảm thấy rất kỳ quái, nhưng hắn cũng cảm thấy, dù là như thế nào, đều nên đi gặp bà ấy một mặt, cũng coi là bàn giao đối với bộ thân thể này.
Trong một gian phòng ở sân nhỏ u tĩnh thuộc Đường phủ lộ ra ánh sáng nhạt, trong tay phụ nhân thanh lệ cầm một chiếc dây cột tóc kinh ngạc nhìn.
Một lúc lâu sau bà mới cẩn thận cuộn dây cột tóc lại, khi ánh mắt nhìn về phía Đường Thủy, đột nhiên hỏi: "Thủy nhi, vòng tay kia của con đâu?"
Đường Thủy cười cười, nói ra: "Con đưa cho đệ muội, tiểu cô, hôm nay con nhìn thấy đệ muội, nàng ấy cũng giống như tiểu cô đều rất xinh đẹp, còn là đại tài nữ nổi danh, biểu đệ cưới được nàng ấy, về sau cũng có phúc phần. . ."
Phụ nhân thanh lệ cười nghe nàng nói xong, đứng lên đi đến bên cạnh ngăn tủ, từ trong tủ lấy ra một rương nhỏ.
Nàng mở cái rương ra, từ bên trong lấy ra một chiếc vòng tay, đi đến trước bàn, nắm tay Đường Thủy, giúp nàng mang lên.
Đường Thủy nhìn vòng tay này, thấy nó giống chiếc vòng mà nàng đưa ra ngoài như đúc, lẩm bẩm nói: "Tiểu cô, cái này. . ."
Phụ nhân nhìn nàng, mỉm cười nói ra: "Vòng tay này vốn chính là một đôi."
Đường Thủy nghĩ nghĩ, lập tức lại tháo vòng tay kia xuống, nói ra: "Tiểu cô, không được, đây là đồ người truyền cho. . ."
"Làm sao không được." Phụ nhân lại đeo vòng tay nên cho nàng, nói ra: "Đều là người một nhà, cũng đừng có nói lời khách khí."
Đường Thủy cúi đầu nhìn một chút, trên mặt tươi cười, nói ra: "Tạ ơn tiểu cô. . ."
. . .
Sáng sớm, sau khi Đường Ninh luyện công xong, hắn thoải mái nằm trên đồng cỏ.
Hắn vốn lát gạch xanh ở chỗ này, nhưng nghĩ đến gạch xanh có rắn chắc cũng không chịu được một cước của Đường yêu tinh, dứt khoát để bọn hắn tu chỉnh một phen, trồng lên một bãi cỏ.
Hôm qua bánh ngọt mà hắn cố ý mang về, Tiểu Tiểu chỉ ăn một miếng, lão khất cái nói trong khoảng thời gian này nàng không thể ăn bậy, lão gia hỏa đối với đồ đệ bảo bối là thật rất tốt, thế là hắn để những miếng bánh ngọt kia làm cơm sáng.
Hiện tại trong phủ từ trên xuống dưới cũng chỉ có ba người bọn họ, lão khất cái là huấn luyện viên kiêm đầu bếp của Tiểu Tiểu, điểm tâm của Đường Ninh phải tự giải quyết.
Tình cảnh này phải chờ Tiểu Như và Tiểu Ý chuyển tới thì mới có thể cải thiện, nhưng nha đầu Tình Nhi kia luôn luôn tay chân vụng về, ngay cả không dậy nổi và không cứng nổi cũng không phân biệt rõ, hắn vẫn nên bớt thời gian đến mua mấy nha hoàn thông minh trở về.
Hắn nằm trên đồng cỏ nghỉ ngơi một hồi, chuẩn bị đi ăn điểm tâm bánh ngọt thì lại nhìn thấy Nhuận Vương ngồi ở chỗ đó, đ ném một miếng bánh ngọt cuối cùng vào trong miệng.
Nhuận Vương nấc một cái, lại tranh thủ uống một hớp trà, sau đó mới hỏi: "Bánh này mua từ nơi nào, ăn ngon thật. . ."
Đường Ninh nhìn hắn một chút, quay người đi tới nhà bếp.
Về sau có đồ ăn tuyệt đối không thể thả ở bên ngoài.
Nhuận Vương đi theo phía sau hắn, hỏi: "Tiên sinh, hôm nay ngươi làm gì, ta có thể đi theo học sao, chờ ta học xong, ta lại làm cho Vương gia muội muội ăn."
Ăn điểm tâm của hắn, còn muốn học hắn làm đồ ăn để tán gái, đối với tên đệ tử này, Đường Ninh không hề hài lòng.
Nhìn lão khất cái người ta thu đồ nhi kia kìa, kỳ tài võ học đấy, dáng vẻ còn thanh tú động lòng người như vậy, quay sang nhìn lại đệ tử của hắn, dáng dấp mặc dù dạng chó hình người, nhưng lại chỉ biết ăn, béo thành một đoàn, tuổi còn nhỏ không học hành tốt, lời tâm tình tán gái ngược lại khá thành thạo. . .
Hắn có thể học thứ gì từ mình chứ, học làm đồ ăn, hắn là thân vương, Đường Ninh sẽ không dạy hắn làm đồ ăn, dạy một thân vương thành đầu bếp, hắn không chắc Trần Hoàng có thể coi hắn thành đồ ăn để chặt hay không.
Học tán gái?
Một nương tử của hắn là được phát, một nương tử khác hình như cũng được phát, chuyện tán gái này, tiểu mập mạp này con lành nghề hơn hắn nhiều, nếu như hắn có thể lại gầy một chút. . . , lại gầy rất nhiều, thiên hạ này không biết sẽ có bao nhiêu nụ hoa bị hắn tai họa rơi.
Hắn ở trong phòng bếp bận rộn một chút, chuẩn bị làm một bát canh trứng gà, Nhuận Vương đứng ở cửa phòng bếp, mắt không chớp nhìn xem.
Hoàng cung.
Thục phi bất đắc dĩ nhìn Trần Hoàng, nói ra: "Bệ hạ, ngài cũng không thể quá nuông chiều Viên nhi, không thể để cho hắn cứ luôn chạy đến ngoài cung đi chơi."
Trần Hoàng cười cười, nói ra: "Hắn thích chơi thì cứ để hắn chơi thỏa thích đi, ta để Lăng Vân cùng ở bên cạnh hắn, không có chuyện gì."
Thục phi nhìn ông ta một chút, khẽ thở dài, cũng không nói gì nữa.
Có thể để Viên nhi không cần đối mặt với lục đục trong cung, có thể một mực vui vui sướng sướng, dường như cũng không phải một chuyện xấu.
Trần Hoàng ở lại chỗ Thục phi một lát, sau đó lại đứng dậy đi thư phòng.
Hiệp ước với Sở quốc đã thương nghị hết sức rõ ràng, sứ đoàn Sở quốc lập tức sẽ rời kinh, gần đây chuyện lớn nhất trong triều cũng đã đều kết thúc, khiến trong lòng của ông ta được thở dài một hơi.
Ngụy Gian tiến lên một bước, nói ra: "Bệ hạ, đây là sổ con sáng nay Đoan Vương và Khang Vương vừa mới đưa tới."
Vì lịch luyện bọn hắn, ba người Đoan Vương, Khang Vương, Hoài Vương đều có thể tham dự chính sự, chỉ tiếc cho tới nay Hoài Vương đều không có hành động gì, Đoan Vương và Khang Vương lại dồn tinh lực để tranh đấu lẫn nhau, khiến trong lòng của ông ta thất vọng đến cực điểm.
Ông ta mở ra một phong sổ con, nhìn một chút rồi đem ném qua một bên, trong sổ con Đoan Vương, ngoại trừ quanh co lòng vòng công kích vây cánh của Khang Vương thì cũng không có cái gì.
Hắn lại mở ra một quyển khác, một lát sau, sắc mặt nổi lên vẻ khác lạ.
Hắn buông tấu chương xuống, nói ra: "Triệu tế tửu quốc tử giám, để ba người bọn hắn cũng tới."