Chương 223: Nàng ấy không ở đây?
Trong ngự thư phòng, Đoan Vương Khang Vương Hoài Vương đúng ngang hàng, tế tửu quốc tử giám cúi đầu đứng phía sau.
Trần Hoàng nhìn về phía Khang Vương, đi thẳng vào vấn đề nói ra: "Thành nhi, ngươi nói rõ chi tiết chuyện xây dựng lại quy định về khắc bản mà hôm nay con nói trong sổ con đi."
Trần Hoàng vừa dứt lời, mặt Hoài Vương không chút biểu tình, trong mắt Đoan Vương lập tức hiện lên một tia cảnh giác.
Khang Vương đứng ra, nói ra: "Hồi phụ hoàng, nhi thần cảm thấy, quy định của triều đình về chuyện khắc bản thư tịch cũng không được hoàn thiện, còn có rất nhiều sơ hở, về phần chi tiết cụ thể, còn cần quan viên quốc tử giám thương thảo."
Trần Hoàng nhìn về phía hắn, trên mặt không có biểu lộ gì, trong lòng lại không nhịn được hiện ra một tia nghi hoặc.
Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ được chuyện lập lại quy định về khắc bản thư tịch, đối với Khang Vương sẽ có chỗ tốt gì, hoặc là đối với Đoan Vương có chỗ xấu gì, với hiểu biết của ông ta về hai đứa con trai này, chuyện mà không lợi mình, cũng không tổn hại người khác này, bọn hắn sẽ không làm.
Đoan Vương đứng bên cạnh Khang Vương, trong lòng càng không hiểu gì, trong lòng lập tức dâng lên mấy phần cảnh giác.
Lần này Khang Vương muốn phiền phức quốc tử giám, chẳng lẽ là có bẫy gì?
Cho dù không có bẫy, việc Khang Vương cần phải làm, tất nhiên hắn sẽ phản đối, lần trước ăn thiệt thòi lớn như vậy, đến hiện tại hắn ngẫm lại vẫn còn có chút đau lòng.
Hắn bước lên trước một bước, khom người rồi nói: "Phụ hoàng thường dạy bảo chúng con trị đại quốc như nấu món ngon, nấu cá không thể quấy, trị quốc không thể phiền, mấy ngày trước, về chuyện khắc bản thư tịch triều đình đã thay đổi một chút, nếu cảm thấy một điều luật không ổn, động một tí lại muốn sửa chữa, thì quá mức phí công mà cực khổ dân chúng."
Trần Hoàng không lập tức trả lời, mà chỉ suy tư lần nữa.
Nếu muốn đổi, kỳ thật tất cả các quy định đều có thể sửa chữa, có một số chỗ râu ria, cũng chưa hoàn thiện được, đối với trị quốc mà nói, duy trì ổn định so với thay đổi sẽ tốt hơn.
Ông ta nhìn Hoài Vương từ khi tiến đến mà không nói tiếng nào, hỏi: "Duệ nhi, ngươi có ý kiến gì không?"
Hoài Vương ngẩng đầu, nói ra: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy lời hai vị hoàng huynh nói, đều có đạo lí riêng của nó, cuối cùng còn cần phụ hoàng phán đoán sáng suốt."
Trần Hoàng nhìn hắn một cái, phất phất tay, nói ra: "Được rồi, tất cả các ngươi đi xuống đi, tế tửu quốc tử giám ở lại."
Ba người ra khỏi Ngự Thư phòng, Hoài Vương chắp tay với hai người, nói: "Hai vị hoàng huynh hẳn là muốn đi tới thỉnh an hai vị nương nương, vậy đệ hồi phủ trước vậy. . ."
Khang Vương nhìn Hoài Vương một chút rồi gật đầu quay đi.
Đối hai người bọn hắn, Hoài Vương không phải là đối thủ, trong triều hắn không có căn cơ và bối cảnh, mẫu phi cũng đã sớm chết bệnh, trong ba người thì hắn chỉ là vật làm nền mà thôi, uy hiếp của hắn tới bọn hắn, so với Nhuận Vương cũng chả lớn hơn được bao nhiêu.
Hai người bọn họ, mới là đối thủ cần đề phòng lẫn nhau, hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi tự mình đi về một phía cung điện.
Một lát sau, trong tẩm cung của Đường huệ phi, Đoan Vương uống một chén nước trà, rồi nói ra: "Không biết lần này Triệu Thành lại đang đùa chuyện gì, vô luận như thế nào, cũng không thể để hắn toại nguyện."
Nghĩ đến một việc, hắn nhìn về phía cung trang phụ nhân ngồi đối diện, hỏi: "Mẫu phi, nhân tuyển liên quan tới Thị Lang bộ Hộ, phụ hoàng có tiết lộ với người hay không?"
Cung trang phụ nhân nhìn hắn một chút, lắc đầu nói: "Khi bệ hạ đến đây, người không nói quốc sự."
"Việc này đều do tên nghiệt chủng kia, nếu năm đó tiểu cô có thể đáp ứng cửa hôn sự kia, bây giờ trong triều chúng ta lại sẽ có thêm một trợ lực. . ." Trên mặt Đoan Vương hiện ra một tia hung lệ, nói ra: "Con hao tốn bao nhiêu tâm tư, mới nắm được một Thị Lang bộ Hộ trong tay, bây giờ đều bị hắn hủy!"
Đường huệ phi nhíu mày, nói ra: "Chuyện của trưởng bối, ngươi làm vãn bối thì không cần vọng nghị."
Đoan Vương đặt chén trà xuống, thở sâu, nói ra: "Hài nhi thất ngôn, mong mẫu phi đừng trách tội."
Cùng lúc đó, trong một cung điện khác ở hoàng cung.
Một mỹ phụ cung trang nhìn Khang Vương, hỏi: "Sao hôm nay Thành nhi cao hứng như vậy, chẳng lẽ là con được phụ hoàng khích lệ hả?"
"Phụ hoàng không khích lệ con." Khang Vương cười cười, nói ra: "Thế nhưng hài nhi lại là có một chuyện còn làm người ta cao hứng hơn là được phụ hoàng khích lệ."
Cung trang mỹ phụ nhìn hắn, cười hỏi: "Đó là chuyện gì?"
Khang Vương nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó mới nói một lần chuyện vừa rồi trong điện.
Trương hiền phi nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Nếu đã là như vậy, vừa rồi vì sao con không ngay trực tiếp bẩm báo với phụ hoàng con là chuyện lần này có ích?"
Khang Vương cười cười, nói ra: "Đương nhiên là phải nói, chỉ là không phải hiện tại, mà là trên buổi tảo triều ngày mai."
Trong lòng của hắn âm thầm may mắn, suy nghĩ ban đầu của hắn cũng giống như mẫu phi, nhưng sau khi được Tiêu Giác nhắc nhở, hắn mới ý thức được trong Ngự Thư phòng nói cũng không được gì, hắn muốn đứng trên triều đình, ở ngay trước mặt văn võ bá quan, hung hăng cho Đoan Vương một bạt tai, hắn muốn nói cho tất cả mọi người, Triệu Thành hắn có ánh mắt độc đáo, thể nghiệm và quan sát khó khăn của dân gian, Triệu Minh có xách giày cho hắn cũng không xứng!
Cùng là một chuyện, phải nghĩ biện pháp thu hoạch được lợi ích tối đa hóa, đây là điều mà Tiêu Giác dạy cho hắn.
Ngự Thư phòng, tế tửu quốc tử giám vừa mới lui ra, Trần Hoàng để sổ con của Khang Vương sang một bên, cũng ném nội dung trên sổ con ra sau đầu.
Chuyện mà Khang Vương vội vã muốn làm, lại chỉ bằng một lời nhiệt tình, không có kế hoạch tỉ mỉ khiến ông ta có chút thất vọng, cho dù những chuyện này không đáng giá nhắc tới, chỉ cần hắn dụng tâm suy nghĩ, thì có giao cho hắn đi làm cũng không sao.
Nhưng hắn hôm nay so sánh cùng lúc trước, đã có một chút biến hóa, cuối cùng đã không tranh đấu cùng Đoan Vương, cũng là một chuyện đáng vui mừng.
Ông ta dựa vào ghế nghỉ ngơi, một người từ ngoài cửa đi vào, trong tay bưng một bát ngọc, cẩn thận từng li từng tí đi đến trước mặt của ông ta.
Trần Hoàng nhìn hắn một chút, hỏi: "Viên nhi, đây là gì thế?"
Triệu Viên nâng bát đến trước mặt Trần Hoàng, nói ra: "Con làm một bát canh trứng gà, phụ hoàng nếm thử xem hương vị thế nào."
Trần Hoàng nhìn canh trứng gà trong chén non mịn trơn nhẵn, mùi thơm xông vào mũi, kinh ngạc nói: "Đây là con làm?"
Lăng Vân đi lên trước, nói ra: "Hồi bệ hạ, chén canh trứng gà này, đích thật là do Nhuận Vương điện hạ làm, ngự trù chỉ giúp điện hạ bỏ bát vào trong nồi."
"Hẳn là trù nghệ của mẫu phi con đã bị con kế thừa hay sao?" Ngửi hương thơm từ bát canh trứng gà, Trần Hoàng cũng quên răn dạy hắn thân là hoàng tử, không thể hồ nháo, ông ta không nhịn được cầm lấy thìa, nếm thử một miếng.
Nhuận Vương nháy nháy mắt, hỏi: "Phụ hoàng, thế nào?"
Trần Hoàng nhìn hắn, nói ra: "Có chút mặn, ngoài ra cũng chẳng có gì, đây là Viên nhi học cùng ngự trù?"
Con mắt Triệu Viên đảo lòng vòng, lẩm bẩm nói: "Mặn. . . , ngày mai làm cho Vương gia muội muội, phỉa nhớ bỏ bớt chút muối. . ."
"Cái gì?"
"Không có gì, đây là hôm nay tiên sinh làm, con ở bên cạnh vụng trộm học." Triệu Viên cười nói ra: "Phụ hoàng ăn nhiều một chút, tiên sinh nói trong này có chất gì phong phú, có thể kiện não ích trí, bảo hộ gan. . . , sau đó, sau đó. . . , tóm lại chính là có chỗ tốt đối với thân thể!"
Nói rồi hắn lập tức nhanh chân chạy ra ngoài.
Trên mặt Trần Hoàng nở nụ cười nhìn hắn đi ra ngoài, nói ra: "Ngụy Gian, cho trẫm một chén nước."
Canh trứng gà mặc dù mặn, Trần Hoàng vẫn ăn sạch sẽ, không lãng phí một giọt nào.
Tuy con của hắn nhiều, nhưng hoàng tử hoàng nữ dù là đã trưởng thành hay vẫn còn vị thành niên, có thể có phần tâm này, cũng chỉ có một mình Viên nhi.
Một bát canh trứng gà này, đối với ông ta còn ngon hơn sơn trân hải vị.
Có một tiểu hoạn quan chậm rãi đi tới, nói ra: "Bệ hạ, nên dùng bữa."
"Cầm xuống đi, trẫm đã ăn no rồi." Trần Hoàng đứng lên, lẩm bẩm nói: "Bọn hắn làm gì đó, làm sao có thể so sánh cùng nhi tử của trẫm?"
Trên mặt của ông ta lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Đi Thục Tú cung."
. . .
Trong nhà cũng chỉ có ba người, Đường Ninh tự rửa rau nấu cơm, cọ nồi rửa chén, cảm thấy bên người không có nha hoàn thật đúng là không quen.
Ngẫm lại có chút thổn thức, thời gian mới chỉ một năm thôi mà hắn đã sa đọa đến mức độ này.
Đã từng là thanh niên năm tốt, bây giờ cũng đã bị xã hội phong kiến độc hại. . .
Bất kể như thế nào, đều phải nhanh chóng mua mấy nha hoàn, có cơ hội hỏi Tiêu Giác một chút xem, đầu năm nay nha hoàn dễ tìm, nhưng hnha hoàn trong sạch cũng rất khó được.
Hắn ngồi trong đình nhìn lão khất cái dạy Tiểu Tiểu luyện công, ánh mắt lơ đãng cong lên, thấy có người từ tiền viện đi tới.
Cửa phòng bên ngoài tòa nhà không có đóng, hắn chỉ là cài cửa vào, mấy người Tiểu Ý tới sẽ tự mình đẩy cửa tiến đến.
Lần này người tới không phải Tiểu Như và Tiểu Ý, mà là Tô Mị.
Đường Ninh đi qua, nghi ngờ nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta không phải tới tìm ngươi." Tô Mị liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Chung muội muội có ở đây không?"
Vừa mới quen biết không đến một ngày đã tỷ tỷ muội muội, nhưng hôm nay Tô hồ ly nhất định phải thất vọng rồi, phải đợi sau tháng sáu Tiểu Ý mới có thể chuyển đến nơi này.
Hắn lắc đầu, nói ra: "Ngươi muốn tìm Tiểu Ý, đi huyện nha tìm đi, nàng không ở nơi này, còn hơn nửa tháng mới chuyển tới."
"Cái gì?" Tô Mị nghe vậy khẽ giật mình, sau đó cao hứng nói: "Nàng không ở đây?"