Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 225: Nhuận Vương thất ý

Chương 225: Nhuận Vương thất ý
Tô hồ ly người ngoài, quản được chuyện hắn luyện cùng ai sao?
Không luyện thành cũng không thể nhìn một chút hả?
Tuy nói mấy người Tiểu Ý còn chưa có chính thức vào ở, nơi này bị nàng tạm thời coi thành ổ hồ ly, nhưng việc này cũng không hề đại biểu nàng là nữ chủ nhân nơi này, càng không thể xen vào chuyện hắn nghiên cứu bí tịch võ công.
Hơn nữa nàng là một hoàng hoa đại khuê nữ, vì sao lại cứ muốn giả làm bộ là tài xế già, loại chuyện này là chuyện mà nàng có thể thảo luận cùng hắn sao?
Đường Ninh đoạt lại quyển bí tịch kia từ trong tay nàng, nói ra: "Ta cứ nhìn xem."
Tô Mị tò mò hỏi: "Ngươi. . . Thì, nhìn cái này, sẽ không khó chịu sao?"
Mặt Đường Ninh không đổi sắc nói ra: "Không khó chịu."
"Không khó chịu?" Tô Mị nhìn hắn, tiếc hận nói ra: "Vậy thì thật sự là có vấn đề, ngươi không phải quen biết thái y sao, tìm bọn hắn khám thử chưa?"
"Có vấn đề hay không, ngươi còn không rõ sao?" Công phu miệng lưỡi của Tô hồ ly cao minh, mà còn có thể tùy thời lái xe, muốn trị được nàng, trừ phi tốc độ xe so với nàng còn nhanh hơn.
Tô Mị giật mình, nghĩ đến chuyện buổi sáng hôm đó, sắc mặt không khỏi đỏ lên.
Nàng nhìn Đường Ninh, sóng mắt lưu chuyển rồi bỗng nhiên nói: "Không bằng chúng ta luyện một chút, dù sao ngươi cũng là kia cái gì, ta cũng là kia cái gì, chúng ta cũng không ai thiệt thòi."
"Tốt." Đường Ninh nhẹ gật đầu, bắt đầu cởi đai lưng.
"Đồ lưu manh!" Tô Mị trừng mắt liếc hắn một cái, nhanh chóng dùng chăn mền che kín đầu.
Tiểu nha đầu lừa đảo, còn muốn đấu với hắn, Đường Ninh liếc Tô Mị trốn ở trong chăn làm con rùa đen rút đầu, quay người đi ra ngoài cửa.
Đường Yêu Yêu đi vào trong viện, hỏi: "Tiểu Ý để ta tới hỏi ngươi, hôm nay có trở về ăn cơm hay không?"
Đường Ninh lười nấu cơm, cũng lười rửa chén, nói ra: "Ngươi cứ đi qua đó trước đi, chúng ta sẽ lập tức tới."
Tô Mị từ trong phòng đi tới, nói ra: "Đúng lúc ta cũng muốn gặp Chung muội muội, chúng ta cùng đi đi."
Đường Yêu Yêu nhìn Tô Mị từ trong phòng Đường Ninh đi ra, sửng sốt một chút rồi nhíu mày quay sang hỏi Đường Ninh: "Tại sao nàng ta lại ở chỗ này?"
Đường yêu tinh thấy nàng ta từ trong phòng đi tới, dù sao cũng tốt hơn là bắt được trên giường, Đường Ninh giải thích nói: "Nàng ấy đến tìm Tiểu Ý."
Hai tay Đường Yêu Yêu chống nạnh, nói ra: "Ngươi chớ gạt ta, nàng tìm Tiểu Ý làm gì, nàng rất quen Tiểu Ý sao?"
Tô Mị liếc nàng, nói ra: "Có quen hay không, nhìn thấy Chung muội muội thì biết."
Đường Yêu Yêu ưỡn ngực, hỏi: "Chung muội muội, ai là Chung muội muội của ngươi?"
Đường Ninh vội vàng giữ chặt nàng, nhỏ giọng nói: "Bình tĩnh một chút, ngươi đánh không thắng được nàng ấy đâu."
Hắn hiểu được tâm tình của Đường Yêu Yêu, từ nhỏ đến lớn, nàng và Tiểu Ý tình như tỷ muội, hiện tại bỗng nhiên chạy đến một người muốn phân tình tỷ muội của nàng, trong lòng nàng tự nhiên sẽ không thoải mái.
Thế nhưng không thoải mái thì có thể làm gì chứ, nàng đánh không lại Tô hồ ly.
Nếu như không thoải mái mà có thể muốn làm gì thì làm, Đường yêu tinh đã sớm bị hắn làm hỏng.
Đường Yêu Yêu trừng mắt liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Ai nói ta đánh không lại nàng?"
Nếu như nàng cảm thấy mình có thể đánh được Tô hồ ly, đã sớm đi lên khiêu chiến, cũng sẽ không nhỏ giọng nói chuyện như thế.
Tô Mị nhìn nàng, mỉm cười nói: "Nếu vậy thì chúng ta so một lần?"
"So liền. . ." Đường Yêu Yêu còn chưa nói xong đã bị Đường Ninh bịt miệng lại, hắn vừa lôi kéo Đường Yêu Yêu đi ra ngoài, vừa đưa mắt liếc Tô Mị ra hiệu để nàng có chừng có mực, thành thành thật thật ngủ ở chỗ này là tốt.
Dù sao Đường yêu tinh thù dai lắm, hôm nay nếu như bị nàng ấy khi dễ,thì nàng sẽ ghi lại lâu.
"Ngươi kéo ta làm gì!" Khi đi ra bên ngoài phủ, Đường Yêu Yêu mới đưa tay kéo cánh tay của hắn, bất mãn nói: "Ta không quen nhìn bộ dáng của nàng!"
Đường Ninh buông cánh tay nàng ra, an ủi: " Ngươi là Đường nữ hiệp thông tình đạt lý, cần gì phải chấp nhặt với nàng?"
Đường Yêu Yêu tức giận dậm chân, sau đó hỏi: "Tại sao nàng còn chưa đi, ngươi cứ để nàng ta lưu tại nơi này?"
"Lát nữa nàng ấy sẽ tự mình đi. . ."
"Đừng cho là ta không biết, lần trước ta đã thấy được, có phải nàng lại muốn vụng trộm ngủ giường của ngươi hay không?" Đường Yêu Yêu có chút tức giận bất bình, nói ra: "Khẳng định là thế, giường nát của ngươi có cái gì mà ngủ!"
Đường Ninh nhỏ giọng thầm thì nói: "Không phải ngươi cũng ngủ qua đó sao?"
Đường Yêu Yêu nhíu lông mày lại, "Ngươi nói cái gì?"
Đường Ninh nhìn nàng, nói sang chuyện khác: "Ta nói ngươi cũng đừng đoán mò, nghe nói cha ngươi gửi thư, thúc dục ngươi nhanh chóng về Linh Châu, ngươi định làm như thế nào?"
Phương pháp này quả nhiên hữu dụng, Đường Yêu Yêu xem thường nói: "Ông ấy muốn ta trở về, khẳng định là muốn ta sớm thành thân một chút, ta mới không quay về, ông ấy còn có thể tự mình đến kinh sư bắt ta sao?"
Đường yêu tinh rời khỏi Linh Châu giống như ngựa hoang thoát cương, như diều đứt dây, muốn trở về đúng là khó khăn, quả thật nếu như hắn là Đường tài chủ, có một nữ nhi như thế, sợ là cũng phải đau đầu.
Khi hắn cùng Đường Yêu Yêu đi đến trước cửa huyện nha, lại thấy được vị quản gia kia của Khang Vương phủ.
Hắn đang chỉ huy một số người, chuyển mấy rương lớn từ trên xe ngựa xuống tới.
Nhìn thấy Đường Ninh, hắn lập tức nở một nụ cười đi tới, nói ra: "Đường công tử đã về."
Đường Ninh nhìn hắn một chút, chỉ vào những chiếc rương này, hỏi: "Đây là?"
Quản gia kia cười cười, nói ra: "Đây là một chút lễ mọn mà Khang Vương điện hạ vì Đường công tử chuẩn bị, mong công tử nhận lấy.
Đường Ninh nghĩ một chút rồi nhìn hắn hỏi: "Khang Vương điện hạ có nói gì hay không?"
Trên mặt Quản gia đầy tươi cười, nói ra: "Điện hạ để tiểu nhân chuyển cáo với Đường công tử, chuyện kia đã xong rồi."
Từ trình độ lễ vật nặng nề mà Khang Vương tặng, chuyện này hẳn là rất thuận lợi, vô cùng có khả năng là Trần Hoàng trực tiếp giao chuyện này cho Khang Vương đi làm, mà phụ trách khắc bản thư tịch lại là quốc tử giám, từ nay về sau, hắn có thể quang minh chính đại cắm nhân thủ của mình đi vào.
"Thành là tốt rồi." Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Hiện tại ta không ở huyện nha, ngươi để bọn hắn chuyển đồ vật đến Đường phủ bên kia, cứ đi về phía trước một đoạn đường là có thể nhìn thấy, cửa phủ không đóng, các ngươi cứ khiêng đồ vào trong viện là được, về sau cũng đều đưa đến Đường phủ bên kia."
"Được rồi!" Quản gia lên tiếng, lại nói ra với đám người: "Đều nghe được chưa, trước tiên mang đồ vật đến, lại cho Đường phủ bên kia. . ."
Khi đi vào huyện nha, Đường Yêu Yêu nhìn Đường Ninh, hỏi: "Chuyện gì được rồi?"
Đường Ninh giải thích nói: "Chính là luật bản quyền lần trước ta nói với ngươi."
"Nha!" Đường Yêu Yêu mặt ủ mày chau ồ một tiếng, đi đến một sân nhỏ khác.
Đường Ninh kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Ngươi đi đâu thế, không ăn cơm à?"
"Không ăn!" Đường Yêu Yêu khoát tay áo, nói ra: "Ta đi luyện kiếm!"
"Không hiểu được, lúc ăn cơm luyện kiếm gì. . ." Đường Ninh nhìn nàng rời đi, khẽ lắc đầu rồi cũng không để ý tới nàng nữa.
Trong một tòa viện khác, Đường Yêu Yêu vừa lau trường kiếm, vừa tự lẩm bẩm: "Đi một người sóng gió lớn, lại có một hồ ly tinh tới, Tiểu Ý a Tiểu Ý, ngươi phải cẩn thận chút đi. . ."
. . .
Đường Ninh cơm nước xong xuôi, trở lại tòa nhà, dự định nhìn xem lần này Khang Vương đưa thứ gì, vừa mới bước vào sân nhỏ, đã nhìn thấy Nhuận Vương ngồi một mình trong sân trong đình, mấy tên hộ vệ trong cung đứng dưới tàng câ phía xa.
Thời gian này, hẳn là thời gian cung học tan lớp, vương công quý tộc tử đệ trong kinh sẽ bồi tiếp các hoàng tử hoàng nữ tuổi nhỏ đọc sách ở cung học, theo lý thuyết, giờ phút này tiểu mập mạp này hẳn là phải ở trong cung cùng Vương gia muội muội chơi đùa chứ, chạy đến nơi đây đến thật là hiếm lạ.
Càng ly kỳ là, trên bàn hắn để bánh ngọt mỹ vị mà Tô Mị mang từ Thiên Nhiên Cư tới, thế mà hắn lại không động vào.
Đường Ninh đi qua, hiếu kỳ nói: "Làm sao vậy, cãi nhau với Vương gia muội muội?"
Nhuận Vương che ngực, khổ sở nói ra: "Tiên sinh, ngươi đừng nhắc tới Vương gia muội muội, hiện tại ta chỉ cần nghĩ đến nàng, trái tim ta lại đau nhức. . ."
Đường Ninh nhìn dáng vẻ đau lòng của hắn, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ nàng ưa thích người khác?"
Nhuận Vương lắc đầu, thống khổ nói ra: "Tiên sinh ngươi biết không, ta đối với nàng tốt bao nhiêu, nàng muốn ăn cái gì, ta để Ngự Thiện phòng làm cho nàng, nàng không thích ăn đồ ăn ở cung học, mỗi ngày ta để ngự trù làm tốt, tự tay bưng đến trước mặt nàng, ta muốn cùng ngài học làm đồ ăn, học xong làm cho nàng ăn, ta làm xong canh trứng gà, trước hết để cho phụ hoàng ăn thử, phụ hoàng ăn canh trứng gà của ta bị bệnh ba ngày, mẫu phi đánh cái mông của ta đến sưng lên, ta lên lớp chỉ có thể đứng nghe, ta thích nàng như vậy, ta hận không thể mang tất cả ăn ngon trong thiên hạ cho nàng. . . , thế nhưng là, thế nhưng là nàng mang theo bánh mơ ở ngoài cung vào lại chỉ tự ăn, nàng biết rõ ta thích ăn bánh mơ nhất, thế mà một khối cũng không cho ta. . ."
Thanh âm thiếu niên nghẹn ngào, thương tâm đến cực điểm.
Đường Ninh thở dài, ưa thích của thiếu niên lại bởi vì một khối bánh mơ mà một đi không trở lại.
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng không nghĩ tới lời gì để có thể khuyên hắn.
Khi hắn thương tâm thất ý nhất, mạch suy nghĩ vẫn rõ ràng như thế, khiến một người như Đường Ninh chưa từng nói qua yêu đương, ngay cả lão bà cũng muốn quốc gia phát phải cảm thấy mặc cảm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất