Chương 86: Phiền phức tới
Tam thúc và Tam thẩm mua một cửa hàng trên đường lớn ở châu thành, ngoại trừ bán đậu hũ, cũng bán chút điểm tâm buổi sáng.
Cửa hàng vải của Tiểu Như cách cửa hàng của bọn họ sớm không xa, ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy, nếu như có chuyện gì xảy ra, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Cửa hàng của Tam thúc đã khai trương, vị trí cửa hàng này cũng không tệ lắm, mặc dù Tam thúc có chút không đồng ý với đề nghị bán đại hạ giá khi khai trương của Đường Ninh, mua hai cân tặng một cân, nhưng khi ông thấy lợi nhuận ngày thứ nhất, lại lập tức quyết định, thời gian khai trương bán đại hạ giá sẽ kéo dài hai ngày.
Đường Ninh đi tới, Tam thúc đang nói chuyện với đồ tể ở sát vách cửa hàng.
Sát vách cửa hàng của bọn hắn là một hàng thịt, đồ tể hàng thịt họ Trịnh, buổi đêm ngày nào đó, khi Trịnh đồ tể thu quán, đưa hai lượng thịt đầu heo còn dư cho Tâm thúc, Tam thúc lại đưa cho hắn hai khối đậu hũ chưa bán hết, thế là sau này hai người đã quen thuộc rồi.
Tam thúc nhìn thấy hắn, phất phất tay, nói: "Tiểu Ninh, lão Trịnh vừa đưa ba lượng thịt ba chỉ, buổi tới tới ăn sủi cảo nhé."
Đường Ninh phất phất tay, thể hiện đã nghe.
Nơi này rất gần ngõ hẻm lúc trước hắn tỉnh lại kia, khi Đường Ninh tới đây, thuận tiện mua mấy cái bánh bao, phân cho đám ăn mày trong ngõ nhỏ.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, đám ăn mày cũng có lòng tự trọng.
Cứ ăn bánh bao của người ta, lại không làm được chuyênh gì, người cầm đầu đám ăn mày kia nhìn Đường Ninh, áy náy nói: "Công tử, thật xin lỗi, những ngày này chúng ta đã tìm khắp cả Linh Châu thành, còn cả mấy miếu hoang ngoài thành cũng đã tìm, nhưng đều không tìm được người ngài muốn tìm."
"Tìm không thấy thì thôi." Đường Ninh khoát tay nói:"Ta có một chuyện khác muốn nhờ các ngươi."
"Mời công tử nói. . ."
Đường Ninh chỉ chỉ cửa hàng cách đó không xa, nói ra: "Ta muốn các ngươi giúp ta nhìn cửa hàng kia, nếu như có chuyện gì xảy ra, ngay lập tức đi tới địa phương lần trước ta nói cho các ngươi biết để tìm ta, ngày bình thường không có chuyện gì, cũng hỗ trợ trông nom một chút."
Tên ăn mày kia vỗ vỗ ngực, nói: "Công tử yên tâm, chúng ta sẽ chú ý, không để kẻ khác đến quấy rối!"
Đại bản doanh của đám khất cái này ở chỗ này, một khi xảy ra chuyện gì, bọn hắn sẽ phản ứng nhanh hơn mình và đám nha dịch.
Đường Ninh lại lấy ra mấy khối bạc vụn, đưa cho hắn, nói ra: "Số tiền này ngươi cầm đi, mua một ít thức ăn cho các huynh đệ."
"Đa tạ công tử!" Tên ăn mày kia cũng không khách khí, sau khi nhận lấy bạc, chỉ chỉ cửa hàng cách đó không xa, quay đầu nhìn mấy tên ăn mày, nói: "Đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm cho ta. . ."
Đường Ninh giao chuyện này cho những tên khất cái kia, sau đó lại đi ra ngoài ngõ nhỏ.
Một lão khất cái tựa góc tường ở cửa ngõ, tùy ý hét lớn.
"Đi qua đi ngang qua, đừng bỏ qua. . ."
"« Vô Ảnh Kiếm », « Bôn Lôi Chưởng », « Mê Tung Bộ ». . ."
"Bí tịch độc nhất, ba lượng bạc một bản, mười lượng ba quyển!"
. . .
Trên mặt lão khất cái không có vết thương mới, gần đây hẳn là không lừa gạt tiểu hài tử, từ chuyện giá cả hắn đưa ra, hắn đã chuyển mục tiêu từ lừa gạt tiểu hài tử biến thành người trưởng thành.
Khi Đường Ninh đi ngang qua, thuận miệng hỏi một câu: "Có Hàng Long Thập Bát Chưởng không?"
Lão khất cái giật mình, sau đó lắc đầu.
"36 đường Đả Cẩu Bổng Pháp thì sao?"
Lão khất cái ngẫm nghĩ một lát, tiếp tục lắc đầu.
Ngay cả Hàng Long Thập Bát Chưởng và Đả Cẩu Bổng Pháp cũng không biết, còn giả trang bán võ lâm bí tịch?
Lần trước hắn bán cho chính mình mấy quyển bí tịch kia, bây giờ còn đang đệm góc bàn trong phòng của hắn đấy, nhưng lần này, trước mặt hắn bày biện mấy quyển, nhìn cũng không nát như vậy, không giống đồ mà một lão khất cái lôi tha lôi thôi có thể lấy ra được.
Đường Ninh hiếu kỳ cầm lên một bản, sau khi lật ra một tờ, sắc mặt lập tức đỏ tới tận mang tai.
Lão khất cái nhìn hắn, trên mặt lộ ra một một nụ cười thần bí, hỏi: "Thế nào, giá ba lượng bạc?"
Trong thời đại không có internet, không có film đảo quốc tình ái, Xuân Cung Đồ này tuyệt đối là trân tàng độc nhất, đừng nói ba lượng bạc, ba mươi lượng cũng còn rẻ.
Lão khất cái có khả năng không phải một tên ăn mày đứng đắn, nhưng là thương gia có lương tâm. Kỳ quái là, hắn có vật trân quý như vậy, thế mà luân lạc tới mức phải ăn xin bên đường, nghĩ như thế nào cũng thấy không đúng. . .
"Tiểu Ninh ca. . ."
Ở cửa tiệm vải cách đó không xa, Tô Như đang vẫy tay gọi hắn, Đường Ninh vội vàng buông xuống bản "Bí tịch" trong tay, nhìn lão khất cái kia một chút, sau đó đi về phía cửa hàng.
Sau khi Đường Ninh rời đi, lão khất cái lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: "Chậc chậc, đúng là không biết hàng, đây chính là bảo bối trong cung. . ."
Đường Ninh đi qua tiệm vải, Tô Như nhìn tới ngõ nhỏ kia một chút, nghi ngờ nói: "Tiểu Ninh ca, ngươi ở trong đó làm gì thế?"
"Mua mấy cái bánh bao, đưa cho đám khất cái kia." Đường Ninh cười cười, hỏi: "Cửa hàng thế nào?"
Trên mặt Tô Như hiện ra nụ cười, nói: "Nhóm đầu tiên hàng đã đến, Chung tỷ tỷ và Đường cô nương đang ở đó xem."
Hàng hóa chủ yếu trong cửa hàng là các loại vải vóc và thêu thùa, cũng bán một chút hầu bao, quạt tròn của nữ tử.
Đây đều là thu được từ trong thôn ngoài thành, nữ tử bình thường, phần lớn đều tinh thông nữ công, các nàng dệt thủ công, đường may tinh mịn, chất lượng thượng thừa, rất được khách hàng trong thành hoan nghênh.
Đường Ninh để Tam thúc từ Tô gia thôn tuyển mấy tiểu cô nương thông minh lanh lợi, ngày bình thường để quản lý cửa hàng, chào hỏi khách khứa.
Hôm nay cửa hàng còn chưa chính thức khai trương, tự nhiên cũng không có khách, bên trong cửa hàng, chỉ có hai người Đường Yêu Yêu cùng Chung Ý.
"Ta cảm thấy kệ hàng này hẳn nên bày ở một bên khác." Đường Yêu Yêu và Chung Ý đang thảo luận bố trí cửa hàng.
Đường gia buôn bán, sinh ý làm rất lớn, không chỉ ở Linh Châu thành trải rộng cửa hàng Đường gia, tay của Đường tài chủ thậm chí còn vươn tới cả kinh sư và các cái địa phương khác.
Làm thiên kim tài chủ, mặc dù Đường yêu tinh tính số không tốt lắm, nhưng tâm nhãn trong chuyện làm ăn lại rất tốt, có thể đưa ra một chút ý kiến cho Tiểu Như.
Lúc nàng nói chuyện, nhìn Chung Ý một chút, lại nhìn Tô Như một chút, ánh mắt cuối cùng lại nhìn về phía Đường Ninh, vẻ mặt của nàng Đường Ninh không thế nào hiểu được.
Ánh mắt Chung Ý nhìn về phía cửa ra vào, nói ra: "Khách tới rồi."
Mặc dù cửa hàng còn chưa chính thức khai trương, nhưng hàng hóa đã đều dọn lên kệ, có khách đến, cũng không thể từ chối người ta được.
Tô Như nhìn bóng người đi tới, hỏi: "Khách quan, muốn xem hàng gì?"
Đường Ninh nhìn thân ảnh đi vào cửa hàng, kinh dị nói: "Tại sao lại là ngươi?"
Đường Yêu Yêu nhìn công tử tuấn mỹ kia, trên mặt xuất hiện một tia nghi hoặc, rất nhanh đã nhớ ra cái gì đó, ánh mắt nhìn về phía ngực của công tử tuấn mỹ, trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc.
Tiểu Lý đại nhân nhìn Đường Ninh, mỉm cười nói: "Thật trùng hợp, ở đây cũng có thể gặp được Đường giải nguyên."
Trình độ nữ giả nam trang của vị Tiểu Lý đại nhân này rất cao, nếu như không phải ngày đó Đường Ninh gặp được nàng không hoàn toàn hoá trang, hôm nay có lẽ cũng không thể nhận ra.
Tô Như nhìn bọn hắn, kinh ngạc nói: "Tiểu Ninh ca biết vị công tử này?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu, nhìn Tiểu Lý đại nhân kia, nói: "Tiểu Lý đại nhân, lại gặp mặt."
Tô Như rót hai chén trà, đặt ở bên cạnh bàn phía ngoài, sau đó lại đi vào.
Đường Yêu Yêu dùng ánh mắt cảnh giác nhìn vị Tiểu Lý đại nhân kia một chút, lôi kéo Chung Ý và Tô Như đi vào phòng trong, nhỏ giọng nói một câu bên tai của các nàng.
Sắc mặt hai người rất nhanh đã trở nên kinh ngạc.
Bên cạnh bàn, Đường Ninh nhấp một ngụm trà, nhìn về phía vị Tiểu Lý đại nhân kia, hỏi: " Sứ thần quý quốc, còn chưa lên đường tới kinh sư sao?"
"Trước cuối năm đến kinh sư là được, không cần vội vã." Tiểu Lý đại nhân nhìn hắn, nói ra: "Huống hồ, phong cảnh Linh Châu tươi đẹp, địa linh nhân kiệt, chúng ta đang còn muốn ở lại nơi này thêm mấy ngày, kiến thức phong thổ Linh Châu một chút."
Đường Ninh luôn cảm thấy mục đích của đối phương không đơn thuần như vậy, hắn cũng không tin hôm nay đụng phải nàng ở đây là trùng hợp, đêm qua hắn đã cảm thấy vị Tiểu Lý đại nhân này rất không bình thường, giống như có mưu đồ nào đó, hiện tại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Thế nhưng nàng có mưu đồ gì với hắn chứ, hắn đòi tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, duy nhất có thể cầm ra cũng chỉ có. . . , không phải là nàng cầu người chứ?
Đường Ninh nghi ngờ nhìn nàng một cái, gật đầu nói: "Vậy lưu thêm chút thời gian đi. . ."
"Đáng tiếc chúng ta ở Linh Châu này, chưa quen cuộc sống ở đây, duy nhất coi nư có nhận biết, cũng chỉ có Đường giải nguyên. . ." Tiểu Lý đại nhân nhìn hắn, rồi nói ra: "Những ngày này, có lẽ phải quấy rầy Đường giải nguyên."
Đường Ninh khoát tay áo, nói ra: "Tiểu Lý đại nhân nói đùa, có chuyện gì, dịch quán và quan phủ, đều sẽ an bài cho các ngươi, nào cần ta. . ."
"Cũng thế." Tiểu Lý đại nhân nhẹ gật đầu, nói ra: "Đường giải nguyên còn muốn chuẩn bị thi tỉnh, chúng ta không tiện quấy rầy."
Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng trái tim đề phòng của Đường Ninh vẫn không buông xuống.
Nhất là khi thấy được trên mặt nàng lộ ra nụ cười, hắn mơ hồ cảm giác được, phiền phức tới.