Chương 1
Khi bước vào phòng riêng, cả đám đang ồn ào cười đùa.
Đây là câu lạc bộ nổi tiếng nhất Kinh Thị, không mở cửa đón khách đại trà, người có thể tới đây hoặc là giàu có, hoặc là quyền quý.
Tôi mặc một chiếc váy liền thân bằng chất liệu cotton kín đáo, hàng nút trên áo sơ mi được cài đến tận cùng, không để lộ bất kỳ phần da thịt nào khiến người khác khó mà có những liên tưởng không thích hợp.
Cố Thư Hoài vẫy tay với tôi, ngay khi tôi bước lại gần, anh ta lập tức kéo tôi ngồi gọn vào lòng mình.
Tôi mất đà, cả người ngã sấp xuống đùi anh ta.
Mặt tôi đỏ bừng từ má lan sang cả vành tai.
Những gã công tử con nhà giàu thấy vậy liền cười lớn:
"Quả nhiên như lời cậu Cố nói, trong trẻo thật đó."
"Tao chưa từng thấy kiểu con gái như thế này bao giờ."
Cố Thư Hoài khẽ nhếch mày, khóe miệng nở nụ cười phóng khoáng tuấn dật, ngón tay trỏ nâng nhẹ cằm tôi lên.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Anh ta cong ngón tay lại, vuốt ve má tôi.
"Giai Niên không phải là cô gái xinh đẹp nhất trong số các cô gái của tôi, nhưng chắc chắn là đứa ngoan nhất."
Anh ta không hề ngại ngần nhắc đến những người phụ nữ khác trước mặt tôi.
Dường như đã đoán trước rằng tôi sẽ không giận.
"Không tin à?" Thấy mọi người không nói gì, nụ cười trên gương mặt Cố Thư Hoài càng rạng rỡ hơn, rõ ràng là đang rất hào hứng muốn khoe mẽ.
Anh ta gọi quản lý câu lạc bộ tới.
Chẳng bao lâu sau, quản lý dẫn theo hai cô gái dung mạo kiều diễm bước vào.
Anh ta liếc mắt một cái, ra hiệu cho tôi đứng dậy khỏi đùi mình.
Rồi anh ta gọi một trong hai cô gái kia lại gần, không nói thêm lời nào, trực tiếp hôn cô ta.
Âm thanh nước bọt leng keng vang lên.
Tiếng reo hò cổ vũ xen lẫn tiếng cười nói đầy phấn khích.
Tôi lặng lẽ bước sang bên cạnh, ngồi xuống chiếc sofa, chẳng tranh cãi cũng chẳng gây sự, chỉ cúi đầu nghịch nghịch ngón tay.
Cho đến khi những âm thanh mờ ám kia kết thúc.
Tôi cẩn thận ngẩng đầu lên, thấy son môi của cô gái đã lem hết, in nguyên lên mép Cố Thư Hoài.
"Ngày mai anh đón em tan học."
Tôi nhận ra Cố Thư Hoài đang nói với mình.
Vì thế tôi ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt chớp nhẹ liên hồi, chờ đợi anh ta nói thêm điều gì nữa.
"Hát một bài đi?" Cố Thư Hoài liếc mắt sang chỗ tôi.
"Em không hát đâu." Tôi khẽ lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, "Hai hôm trước bị cảm do đi ngoài gió, cổ họng vẫn còn đau."
Điện thoại rung lên một tiếng thông báo.
Là Cố Thư Hoài vừa chuyển khoản mười nghìn cho tôi.
Đây là cách anh ta biểu lộ sự quan tâm.
"Đi mua vài bộ quần áo tử tế."
Tôi gật đầu, nhỏ giọng đáp:
"Thư Hoài, em xin phép về lớp trước nhé."
"Đi đi."
Tôi khép cánh cửa mờ rồi nhưng không rời đi.
Quả nhiên, tôi nghe thấy tiếng trò chuyện từ bên trong.
"Thật là bá đạo thật, cậu ta ngoan quá đi!"
"Cậu ta yêu anh tới mức sắp chết mất thôi!"
"Tao nhớ lúc trước nghe mày nói sẽ chinh phục xong con bé ngoan này trong một tháng, tao còn nghĩ chẳng cần tới từng ấy thời gian."
Tôi nghe thấy Cố Thư Hoài thở dài một tiếng.
"Chinh phục được rồi mới thấy nhạt nhẽo, bỏ thì tiếc."
"Nhưng đúng là một con chó nhỏ rất ngoan."
"Thôi cứ giữ bên người nuôi thêm một thời gian nữa."