Những Ngôi Sao Trong Đầm Lầy

Chương 16: Ngoại truyện

Chương 16: Ngoại truyện
Chuông cửa vang lên.
Tôi mở cửa, lại là gương mặt điển trai quen thuộc của Cố Thư Hoài.
Mấy tháng nay, hiếm khi thấy anh ta bỏ bê mấy trò ăn chơi trác táng, ngược lại cứ cách ba ngày lại mò vào căn phòng thuê của tôi và Thẩm Bách.
Không biết còn tưởng thiếu gia nhà họ Cố ở kinh thành là bạn thân của chúng tôi.
“Nợ tôi nhiều tiền như vậy, tôi đến xem cậu chết chưa.” Anh nói vọng vào trong với Thẩm Bách, lời lẽ vẫn khó nghe như mọi khi.
“Tôi là người làm ăn, không thể chịu thiệt được."
“Cậu nhìn lại mình xem, trông còn ra cái thể thống gì chứ, ngu hết phần thiên hạ!”
Trước lời mỉa mai của Cố Thư Hoài, Thẩm Bách chẳng có phản ứng gì.
Tôi khẽ nhíu mày.
Nhân lúc Thẩm Bách mặc tạp dề quay người vào trong, tôi hạ thấp giọng, nói nhỏ với Cố Thư Hoài đang đứng cạnh:
“Cố thiếu gia, mấy túi xách và nữ trang trước kia anh tặng tôi, tôi chưa dùng cái nào, chắc vẫn còn bán được chút tiền.”
“Anh có tiện mang về luôn hôm nay không? Hoặc là tôi mang đến cho anh cũng được.”
Nghe vậy, Cố Thư Hoài “chậc” một tiếng, mặt lộ vẻ khó chịu.
“Đồ đã tặng đi rồi thì còn lý nào lại đòi về? Để người ta biết thì mặt mũi Cố Thư Hoài tôi đây biết giấu đi đâu hả?"
“Thẩm Gia Niên, nếu cô không ưa thì cứ đem bán đi.”
Trông anh ta có vẻ như sắp giậm chân vì bực.
Bất đắc dĩ.
Tôi đành phải chuyển chủ đề:
“Tôi biết Thẩm Bách không thể nhận được mức lương cao như vậy, là anh cố tình giúp anh ấy, cảm ơn anh.”
Cố Thư Hoài chỉ liếc tôi một cái rồi quay đi chỗ khác.
Giọng anh nặng nề:
“Cậu ta có năng lực, tôi đã nói rồi, tôi là người làm ăn."
“Vả lại trận đấu lần đó, đúng là tôi…”
Anh dừng lại, không nói hết câu, ngược lại giọng bỗng cao lên:
“Gia Niên, cô có thể đừng cứ luôn ra vẻ như đang thay Thẩm Bách quyết định được không? Cậu ta là cậu ta, cô là cô, cô không thể có chính kiến một chút sao? Tôi thấy cô chẳng khác gì lúc mới quen cả.”
Tốt lành chẳng được bao lâu, lại giận dỗi.
Tôi cảm thấy Cố Thư Hoài bây giờ còn khó đoán hơn cả lúc mới quen anh ta nữa.
Thôi kệ vậy.
Ngay sau đó, anh ta gọi một cô gái đến, chẳng nói chẳng rằng liền ôm hôn cô ấy.
Tôi cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Cố thiếu, ở lại ăn cơm nhé?"
“Hôm nay Thẩm Bách làm món thịt viên anh thích nhất đấy.”
Cố Thư Hoài ngẩn người trong chốc lát, rồi không khách sáo gì, mở tủ giày, đổi sang đôi dép đi trong nhà dành riêng cho mình.
Cứ như ở nhà mình, thong dong bước vào phòng khách.
“Tiểu Bách à, làm thêm món rau luộc đi, dạo này tôi đang giảm cân!”
Nhưng đến khi thức ăn được dọn lên bàn.
Tôi nhìn hai món ăn: thịt viên đen sì và rau xanh cháy đen như cành củi khô…
Nuốt nước bọt.
Cố Thư Hoài đập đũa xuống bàn.
“Thẩm Bách, cậu có ý gì đây?”
Thẩm Bách lặng lẽ gắp cánh gà bỏ vào bát tôi.
“Lỗi kỹ thuật thôi, chuyện bình thường.”
“Cậu cố tình chứ còn gì nữa!”
Tôi định can ngăn, thì bị Thẩm Bách giữ tay lại.
Nhìn bầu không khí căng như dây đàn giữa hai người.
Tôi chỉ biết thở dài một hơi.
Gắp một viên thịt viên cháy khét bỏ vào bát mỗi người.
Hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nghiêm mặt:
“Không được lãng phí đồ ăn!"
Hai người nhìn nhau một cái.
Rồi cùng cúi đầu ăn cơm.
Tôi cố nén nụ cười nơi khóe miệng đang muốn nhếch lên.
Bất chợt cảm thấy những ngày tháng bình dị như thế này,
Mới thật sự là điều tốt đẹp nhất.
Hết truyện.




























Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất