Chương 6
Đêm hôm đó.
Tôi nằm trên giường.
Mơ thấy một giấc mơ đã lâu không xuất hiện.
Lúc ấy, trên núi bất ngờ xảy ra lũ quét, mẹ ruột và cha dượng tôi vì lý do nào đó lại có mặt tại hiện trường vụ tai nạn.
Tôi co mình ở góc tường, Thẩm Bách đầy người bùn đất phá cửa xông vào, chạy thẳng đến ôm tôi vào lòng.
Anh nói:
"Giai Niên, em có muốn đi theo anh không? "
Năm đó, Thẩm Bách mới mười lăm tuổi.
Thân hình gầy gò, dáng người chỉ vừa tầm, duy chỉ có đôi mắt là sáng lóa, khiến người khác an tâm lạ thường.
Đi đâu đây? Đó là một câu hỏi.
Nhưng Thẩm Bách chưa từng để tôi phải phiền lòng.
Anh đã nhỏ, tôi lại càng nhỏ hơn.
Chúng tôi đều chưa đủ khả năng kiếm tiền.
Nhưng sau khi rời khỏi ngôi làng phong kiến đó cùng anh, tôi chưa từng phải chịu một bữa đói nào.
Anh nói, anh gặp được một người tốt, làm công việc bao ăn ở, lương cũng khá.
Dù tôi không thật sự tin có chuyện tốt lành như thế, nhưng những gì Thẩm Bách nói, tôi luôn tin tưởng tuyệt đối.
Thẩm Bách đăng ký cho tôi ở ký túc xá trường học.
Chúng tôi một tháng mới gặp mặt được một lần.
Lần nào đến, anh cũng mang tiền cho tôi.
Và mỗi lần gặp, gương mặt Thẩm Bách lại có những vết bầm dập khác nhau.
"Cố gắng học đi. "
Đó là câu nói duy nhất anh dành cho tôi.
Tôi ngắm nhìn bóng lưng Thẩm Bách.
Không biết từ lúc nào anh đã cao lớn hơn, dù vẫn gầy, nhưng cánh tay đã bắt đầu hiện rõ cơ bắp.
Cho đến mức những cô gái xung quanh chỉ cần thoáng thấy cũng phải ngoái đầu nhìn lại.
Tôi chỉ cảm thấy nghẹn lòng.
Còn dối trá rồi cũng có ngày bị vỡ lở.
Cho đến ngày Thẩm Bách bị thương tích đầy mình, máu me đầm đìa đưa vào bệnh viện, tôi mới biết sự thật — toàn bộ số tiền ấy, là anh đánh đổi bằng mạng sống của chính mình.
Ở chợ đen ngầm, không ai đoái hoài đến sinh mạng con người.
Thẩm Bách chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, tuổi lại trẻ, còn là tân binh.
Chỉ dựa vào sự kiên cường, ngã xuống rồi lại tiếp tục vùng dậy.
Có những lần, anh ấy vật lộn với cơ thể đau đớn, cố gắng bò dậy khỏi giường, chỉ để đến tìm tôi.
Chỉ để tự tay đưa tiền vào tay tôi.
Vì vậy tôi nói:
"Em không học nữa đâu, em sẽ đi theo bên cạnh anh. "
"Anh đi đâu, em cũng đi theo tới đó. "
Thẩm Bách lập tức thay đổi sắc mặt. Anh giật phăng kim truyền trên tay, lảo đảo bước xuống giường bệnh.
Cánh cửa bị anh hùng hổ đóng sầm lại.
Từ hôm đó, Thẩm Bách biến mất.
Giấc mộng dừng lại đúng lúc đó.
Bởi vì tôi không dám mơ tiếp nữa.
Cứ để tôi đắm chìm trong sự tồi tệ này đi.
Miễn là Thẩm Bách được bình an vô sự.