Những Ngôi Sao Trong Đầm Lầy

Chương 5

Chương 5
Trở về ký túc xá thì đã là buổi chiều.
Tâm trạng Cố Thư Hoài rất tốt.
Anh ta lại chuyển khoản cho tôi một khoản tiền nữa.
Nó gấp nhiều lần học bổng tôi nhận được.
Lần này, Thẩm Bách cuối cùng cũng không trả lại số tiền tôi gửi cho anh ấy.
Tôi khẽ mỉm cười, đáy mắt lấp lánh niềm vui.
Những ngày u ám vừa rồi cuối cùng cũng có nơi để đặt xuống.
Tiếng động ngoài cửa vang lên, ba cô bạn cùng phòng vừa lúc xách túi bước vào.
Thấy tôi đang ở trong phòng, một trong số họ thoáng lộ vẻ gượng gạo.
Ánh mắt tôi nhanh nhạy nhận ra chiếc váy trên người cô ta.
Chính là món quà sinh nhật Cố Thư Hoài tặng tôi, tôi tiện tay nhét nó xuống đáy tủ.
Món đồ do Cố Thư Hoài tặng, tất nhiên là hàng hiệu đắt tiền.
"Cởi ra. "
Tôi lạnh lùng nói.
Cô gái đỏ bừng mặt.
Một cô bạn khác liền bước ra chắn trước mặt cô ta, liếc tôi vài lượt rồi bỗng cười toe toét:
"Hoàn cảnh gia đình cậu ra sao, chúng tớ đều biết cả rồi. "
"Chiếc váy trên người Chân Chân là hàng hiệu M, chính hãng 100%. "
"Cậu mua nổi không mà đòi mặc? "
Tôi đứng dậy, bước đến trước mặt bọn họ dưới ánh nhìn đề phòng.
"Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai. "
Tôi lạnh lùng áp sát.
Ở cạnh Thẩm Bách lâu ngày, tôi cũng bị nhuộm phải chút khí chất tàn bạo, máu lạnh.
Cô gái mặc váy của tôi run rẩy co người lại.
Cô ta đưa tay định kéo khóa.
Lại bị cô bạn kênh kiệu ngăn lại.
Cô ta còn lao thẳng tới tủ quần áo của tôi, lục tung ra một chiếc đầm tôi gấp gọn gàng, ném mạnh xuống đất.
"Thẩm Giai Niên, đây mới là kiểu đồ cậu nên mặc!"
"Đừng vì nghèo hèn mà ghen ghét người khác, làm trò cười cho thiên hạ!"
Chiếc váy cotton năm xưa nằm lặng lẽ dưới sàn, đã cũ kỹ, kiểu dáng trẻ con không hợp với tuổi của tôi, trên váy còn vài vết loang màu hồng nhạt. Dù vậy, nó vẫn được giữ gìn cẩn thận, không hề nhàu nếp.
Giờ phút này lại bị ném bừa bãi như vậy.
Giống như hình ảnh Thẩm Bách từng ngã quỵ trên nền xi măng năm xưa.
Họ càng thêm lộng hành:
"Ba ngày hai bữa không thấy về phòng, không biết đi lang chạ với thằng đàn ông nào. "
"Cô ta mà cũng vào được đại học cùng chúng ta, chắc chắn dùng thủ đoạn gì đó rồi. "
"Hihi, chẳng trách lần nào học bổng cũng là cô ta giành được."
"Nhìn cổ còn vết hôn kìa, thật bẩn. "
Tôi quỳ xuống, nâng chiếc váy cotton lên như một báu vật.
Chậm rãi dùng tay vuốt phẳng những nếp nhăn.
Chiếc váy trắng thuần khiết, giờ đã dính bụi.
Còn những vết màu hồng nhạt kia...
Vết hằn đỏ ấy, vĩnh viễn cũng không thể giặt sạch được nữa.
Tôi bỗng nhiên nổi giận.
Nắm chặt nắm đấm, lao thẳng tới cô bạn cùng phòng đang ngông cuồng trước mặt.
Tôi từng theo Thẩm Bách tập luyện.
Ban đầu là để tự vệ, chưa từng nghĩ sẽ phải dùng đến nó với chính những người xung quanh mình.
Hành động như vậy còn có nguy cơ bị kỷ luật.
Tốc độ ra đòn của tôi rất nhanh.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc cuối cùng, tôi cố ý giảm lực, chỉ khẽ quệt qua má cô ta, để lại một vết xước mờ.
Cô ta mềm nhũn cả chân, lùi bước rồi ngã phịch xuống đất.
Không khí im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tôi không nói thêm lời nào.
Cô gái bên cạnh sợ tái mặt, vội vàng cởi váy ra, run rẩy hai tay đưa trả lại cho tôi.
Khi trao vào tay tôi, bàn tay vẫn còn run lẩy bẩy.
Tôi không nhận, chỉ lặng lẽ quay người, gấp gọn chiếc váy cotton kia và nhét lại vào sâu trong tủ đồ.
Sau đó mới chậm rãi liếc mắt sang, cầm vài cuốn giáo trình trên bàn, giọng điềm tĩnh:
"Chúng ta sắp muộn giờ học rồi."
"Các cậu không đi à?"
Chiếc váy bị vứt dưới đất, tôi từ đầu chí cuối không thèm nhìn lấy một lần.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất