Chương 1
Lúc bố mẹ Tống gia tới nhận người thân, tôi nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào liên tục vang lên.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng tôi cũng có thể tưởng tượng ra thảm cảnh của mình lúc này.
Chiếc áo cộc tay nam đầy rách nát và chắp vá đã bị xé tả tơi, từng sợi vải dính đầy máu. Khi chị cảnh sát giúp tôi xử lý vết thương, chị chỉ có thể gỡ chúng ra khỏi những mảng thịt hoại tử.
Chị có vẻ không đành lòng, nhẹ giọng an ủi tôi: “Đau thì cứ kêu ra đi, không sao đâu.”
Tôi cố gắng nhếch khóe môi cười với chị, như thế này chẳng thấm vào đâu so với những lần gã Phương Minh ra tay lúc chưa uống rượu.
“An Lạc, con là An Lạc của mẹ.”
Có người ngã sụp xuống trước mặt tôi, bàn tay run rẩy mãi mới chạm được vào mặt tôi.
Nhưng tôi đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người bà. Trước năm 13 tuổi, ngày nào tôi cũng nũng nịu trong vòng tay này.
“Mẹ... mẹ ơi.” Ngay khoảnh khắc hai tiếng này bật ra khỏi miệng, bà mất thăng bằng, ôm chặt lấy tôi rồi khóc òa lên.
“An Lạc, mẹ có lỗi với con, An Lạc của mẹ đã phải chịu khổ rồi.”
Bà liên tục nói “xin lỗi”, vô số giọt nước mắt rơi xuống ướt đẫm tay tôi.
Khi đứa con trai duy nhất của Phương Minh và Trần Phân là Phương Dũng chết, tôi cũng chưa từng thấy nhiều nước mắt như thế này.
Tôi có chút không quen, nhưng vẫn giơ tay lên vỗ nhẹ vào lưng bà.
“An Lạc, đừng sợ, bố mẹ đến rồi, bố sẽ không bao giờ để con bị tổn thương nữa…” Một bàn tay vững chãi đặt lên đầu tôi, lực nhẹ đến mức dường như sợ làm vỡ tan tôi.
Tôi nằm viện tư của Tống gia hơn hai tháng. Ngoài những lần bố mẹ họ Tống đến thăm, tôi gần như sống biệt lập với thế giới bên ngoài.
Nhưng người bị mù lâu ngày, thính giác sẽ trở nên đặc biệt nhạy bén.
Từ những ngày đầu tiên họ khóc lóc mỗi khi đến thăm, dần dần chỉ còn lại tiếng thở dài.
“Bác sĩ, con bé thật sự vĩnh viễn mất khả năng sinh con rồi sao?”
Đây là mẹ tôi, Lê Vũ. Giọng bà dịu dàng, nhưng khi xúc động sẽ trở nên hơi chói tai.
“Tiểu thư An Lạc... cô ấy bị sảy thai quá nhiều lần, e là rất khó chữa trị.”
Bố tôi, Tống Chí Thanh, thở dài an ủi bà: “Thôi, con người sống là quan trọng nhất, mắt con bé thì anh đang liên hệ chuyên gia giỏi nhất về lĩnh vực này rồi.”
“Thực ra, điều quan trọng nhất đối với tiểu thư An Lạc lúc này là tư vấn tâm lý. Trong quá trình điều trị, chúng tôi phát hiện cô ấy không có bất kỳ phản ứng nào với những tác động bên ngoài, đây là một hội chứng căng thẳng cấp tính rất điển hình.”
Lúc họ đẩy cửa bước vào, tôi đang ngồi bên cửa sổ đùa với lũ chim. Bất ngờ, tôi bị kéo mạnh trở lại.
“Tống An Lạc, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, sống là quan trọng nhất, không có chuyện gì là không thể vượt qua được!”
“Con gái Tống gia của bố, không phải là món đồ dễ vỡ như thế.”
Tôi có chút ngơ ngác, muốn mở lời giải thích nhưng bị bố cắt ngang: “Thôi, ngày mai bố sẽ bảo Viên Viên và Chu Hoài tới chơi với con. A Hoài là bạn chơi hồi nhỏ của con, con còn nhớ không? Hồi bé con thích bám lấy nó lắm.”
Tôi quay đầu về hướng ông đang nói, đôi mắt trống rỗng nhìn thật lâu.
“Là cô bé Viên Viên nhà Phương Minh phải không ạ?” Giọng điệu của tôi thờ ơ, như thể đang hỏi về một người xa lạ.
Mẹ tôi sững sờ một lúc rồi tới nắm tay tôi: “An Lạc, mẹ biết con đã phải chịu khổ, nhưng Viên… Tống Nguyệt Viên được nuôi dưỡng bên cạnh chúng ta từ nhỏ, con bé không có bất kỳ quan hệ nào với gia đình đó.”
Ồ.
Hóa ra đã đổi sang họ “Tống” rồi.
Tôi không để lộ cảm xúc mà rút tay về: “Trước kia, khi Phương Minh say rượu đánh tôi, gã thường khoe rằng gã có một đứa con gái đang sống cuộc đời tiểu thư đài các ở thủ đô. Hóa ra là thật ạ.”
Không khí trở nên ngưng đọng trong giây lát.
Bố tôi hắng giọng: “Tiểu Viên đã không còn người thân nào về mặt pháp lý nữa rồi, dù sao cũng đã nuôi nấng lâu như vậy. Khi con không ở đây, chính con bé đã ở bên cạnh chúng ta, nếu không thì chúng ta không biết phải vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào.”
Tôi gật đầu.
Ừm, có người ở bên cạnh các người.