Chương 4
Nhưng bây giờ, bố mẹ tôi lại nói, Phương Viên vô tội, sau này cô ta chính là em gái tôi.
Thật nực cười, cô ta còn lớn hơn tôi một tuổi cơ mà.
Mắt tôi đã được chuyên gia điều trị. Ông ấy là một người rất hiền lành, không quan tâm đến những vết sẹo khó che giấu trên người tôi. Ông ấy nhẹ nhàng nói rằng ông cũng có một cô con gái, và hy vọng tôi cũng sẽ kiên cường như con gái ông.
Ba tháng sau, mắt tôi bắt đầu có thể nhìn thấy bóng người. Chỉ cần chờ sáu tháng nữa phẫu thuật là có thể hồi phục thị lực 0.5.
Bố mẹ đã quyên góp một tòa nhà để tôi chuyển vào cùng trường đại học và cùng lớp với Tống Nguyệt Viên.
“An Lạc, Tiểu Viên học rất giỏi ở trường. Hai chị em ở cùng nhau, con bé còn có thể chăm sóc cho con.”
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt của Tống Nguyệt Viên.
Hoàn toàn là bản sao của Phương Minh và Trần Phân, khuôn mặt to bè với sống mũi thấp và đôi mắt nhỏ.
Ngay cả khi đã phẫu thuật thẩm mỹ nhiều lần, gen nguyên thủy vẫn rất mạnh mẽ.
“Được ạ! Cuối cùng cũng có thể ở cùng với chị gái rồi.”
Cô ta nũng nịu khoác tay tôi: “Chị ơi, khoảng thời gian chị chữa mắt, Viên Viên chán lắm luôn đó.”
Sự ngây thơ, đáng yêu của cô ta chỉ duy trì cho đến khi lên xe.
“Cô không nghĩ rằng mình vẫn là đại tiểu thư Tống gia chứ.”
Tống Nguyệt Viên ghê tởm cầm khăn tay lau: “Cái con mù bẩn thỉu đã bị vấy bẩn như cô, lấy tư cách gì mà quay về nhà tôi?!”
“Nghe nói cô còn sảy thai nhiều lần nữa, cô không có bệnh gì bẩn thỉu đấy chứ.”
Quả nhiên, gen như thế nào thì giống như thế ấy.
Khi tài xế đưa chúng tôi xuống trước cổng trường, một đám đông đã bu lại.
“Viên Viên, đây là ai thế?”
“Xinh đẹp quá, là họ hàng nhà cậu à?”
Tống Nguyệt Viên liếc nhìn cô ta một cái, rồi lại nũng nịu nói: “Cái gì mà họ hàng, đây là chị gái tớ, Tống An Lạc.”
“Chị tớ đã sảy thai nhiều lần, sức khỏe không tốt, mọi người phải chăm sóc chị ấy thật tốt nhé.”
Lời này vừa thốt ra, đám người vây quanh đều nhìn nhau.
“Cái này… Viên Viên, gia phong Tống gia luôn nghiêm chỉnh, sao lại có người không tự trọng như vậy?”
Tống Nguyệt Viên lập tức chống tay lên hông: “Sao cậu lại nói chị tớ như thế? Chị ấy chỉ là nhất thời quỷ ám mới, mới…”
“Hừ! Dù sao thì các cậu cũng không được nói chị tớ.”
Lập tức có người nịnh bợ Tống Nguyệt Viên đang tức giận đỏ bừng mặt: “Viên Viên, cậu đúng là quá lương thiện rồi.”
“Đâu phải ai trên đời cũng được như cậu, loại người không tự trọng đó, tớ lại gần còn thấy bẩn.”
Có người cố ý va mạnh vào vai tôi. Trước khi tôi ngã xuống đất, một bàn tay mạnh mẽ đã đỡ lấy tôi.
“An Lạc… thật sự là em sao?”
Giọng nói không thể tin được của Chu Hoài Dã vang lên bên tai tôi.
Hắn đã cao hơn rất nhiều, tôi chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng.
“A Dã…”
“Anh A Dã, chân em đau quá.”
Tống Nguyệt Viên lộ vẻ đau đớn ngồi xổm xuống. Chu Hoài Dã gần như lập tức buông tôi ra.
Có lẽ vì chạy tới quá vội vàng, hắn làm tôi chao đảo suýt đứng không vững.
“Viên Viên, em không sao chứ?”
Tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng Chu Hoài Dã gấp gáp như vậy.
“Anh A Dã, Viên Viên không sao, Viên Viên chỉ là lúc nãy đỡ chị mà bị chị đá một cái.”
Chu Hoài Dã nhíu mày ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chị ấy nhất định không phải cố ý đâu, Viên Viên không đau đâu mà.”
Tống Nguyệt Viên chu đáo kéo tay Chu Hoài Dã, sự thân mật của hai người tự nhiên và rõ ràng.
“Chị, chị đang giận Viên Viên sao? Viên Viên cũng không muốn như thế, nhưng chân em…”
Tôi quay lưng định bỏ đi, nhưng bị Chu Hoài Dã kéo lại. Lực mạnh đến mức tôi đau đớn hít một hơi.
“An Lạc, chân của Viên Viên bị thương từ ba năm trước khi cứu anh. Bác sĩ nói con bé sẽ đau chân suốt đời, không có thuốc chữa. Em không thể lương thiện một chút, nhường nhịn Viên Viên một chút được sao?”
Tôi ngước mắt nhìn người đàn ông là thanh mai trúc mã của mình.
Năm 10 tuổi, hắn cùng tôi lén trèo lên mái nhà ngắm trăng, nhìn tôi rất nghiêm túc và nói sẽ tốt với tôi cả đời.
Năm 12 tuổi, tay tôi bị thương, bác sĩ trong nước nói tôi không thể chơi piano được nữa. Hắn đã chạy khắp các bệnh viện nước ngoài, cầu xin các chuyên gia cứu chữa, để tôi có thể chơi piano trở lại.
Lúc đó tôi còn chưa hiểu chuyện tình cảm, chỉ cảm thấy Chu Hoài Dã sẽ mãi là người quan trọng nhất trong lòng tôi.
Tất cả mọi người đều nói, Chu Hoài Dã sẽ bảo vệ Tống An Lạc cả đời.
Thế nhưng bây giờ, người này không hề quan tâm đến cơ thể đã yếu ớt của tôi, không có bằng chứng nào mà lại lên tiếng chất vấn tôi một cách gay gắt.
Trái tim hắn đã sớm lệch đi rồi.
Hắn cũng nên đi chết cùng với họ thôi.